Mười ngày thoảng qua.
Trải qua mười ngày điều dưỡng, hai người bị thương nặng cuối cùng cũng hồi phục hơn phân nửa. Vệ Lạc không còn dễ dàng hoảng hốt, tim đập nhanh hay choáng váng nữa.
Trong mười ngày này, vì cả hai đều bị thương nặng nên việc tiếp đón sứ giả các nước đều do chúng hiền sĩ xử lý, sau đó mới trình lên cho công tử Kính Lăng những việc quan trọng.
Còn Vệ Lạc, ngoài việc gặp Nghĩa Tín quân hôm đó, những người khác đều bị công tử Kính Lăng ngăn lại ngoài cửa.
Theo tình trạng của nàng chuyển biến tốt, số người đến cầu kiến cũng bắt đầu tăng lên.
Hôm nay nàng tỉnh dậy sớm như thường lệ, bên cạnh vẫn không thấy bóng dáng công tử Kính Lăng.
Vệ Lạc lại mơ màng ngủ thêm một lúc rồi mới lười biếng rời giường.
Ánh mặt trời bên ngoài thật sáng lạn.
Đã cuối thu, chẳng mấy chốc sẽ sang đông. Vệ Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy lớp lá rụng dày đặc, thầm nghĩ: Xem ra không bao lâu nữa sẽ phải chuẩn bị hồi Tấn. Dù thế nào, đoàn người cũng sẽ trở về Tấn trước khi đông đến.
Vệ Lạc nhẹ nhàng chạy ra ngoài.
Toàn bộ dịch quán so với mấy hôm trước náo nhiệt hơn hẳn, thỉnh thoảng có người ra vào. Vệ Lạc vô thức đi được vài bước, ánh mắt thoáng nhìn thấy hai bóng người cao lớn đứng dưới tàng cây xanh phía trước.
Một trong hai người, dù cách xa, dù có bao nhiêu người ở giữa nàng cũng có thể nhận ra ngay, chỉ cần nhìn thấy là tim đã loạn nhịp, chính là công tử Kính Lăng.
Đối diện công tử Kính Lăng là một công tử mặc bào phục xanh nhạt, dáng người có vẻ thon gầy, chẳng phải là công tử Trật sao?
Vệ Lạc nhìn hai người đang trò chuyện, rồi quay đầu đi không để ý nữa.
Vệ Lạc đi dạo quanh vườn hoa một vòng, vừa bước vào bên ngoài chính viện, một thị tỳ đã tiến đến.
Thị tỳ bước đến trước mặt Vệ Lạc, khẽ cúi người thanh thuý nói: "Chủ mẫu, Tề công tử Trật cầu kiến."
Vệ Lạc gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Ừm."
Nơi gặp mặt lần này vẫn là thiên điện, nơi nàng từng hội kiến Nghĩa Tín quân. Vệ Lạc bước vào, thấy công tử Trật đang ngồi quỳ trên sập, quay đầu nghiêm túc nhìn nàng.
Ánh mắt công tử Trật vô cùng ôn hòa, y lặng lẽ nhìn Vệ Lạc đang chậm rãi tiến đến, nhìn nàng một lúc rồi mới quay đầu đi.
Vệ Lạc đi đến chiếc bàn đối diện y, ngồi xuống.
Nàng vừa ngồi xuống, chúng thị tỳ đã tiến đến rót rượu cho cả hai.
Công tử Trật cúi đầu, cầm chung rượu nhấp một ngụm rồi ngẩng lên nhìn Vệ Lạc.
Y nhìn nàng chăm chú đánh giá, ôn hòa nói: "Nàng gầy đi."
Vệ Lạc không nghĩ tới y lại mở lời như vậy, không khỏi bật cười.
Cười xong, nàng cũng cầm chung rượu, lấy tay áo che mặt, nhấp một ngụm nhỏ rồi nhẹ giọng hỏi: "Dạo này người thế nào?" Vừa nói ra, nàng không khỏi cảm thấy áy náy, nếu không phải nàng và Nghĩa Tín quân liên thủ hại chết Tề hầu, tình cảnh của y chắc chắn sẽ tốt hơn.
Công tử Trật nghe vậy, khẽ lắc đầu.
Y thở dài một hơi, thấp giọng nói, "Chi bằng ngao du giang hồ?"
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Vệ Lạc. Nàng trố mắt nhìn công tử Trật. Y bắt gặp ánh mắt quan tâm vô thức của nàng, khẽ nhếch môi, ngửa cổ uống cạn chung rượu, thản nhiên nói: "Nhưng chúng triều thần đã đem tính mạng phó thác cho ta, không còn đường lui nữa."
Vệ Lạc khẽ "Ừ" một tiếng. Nàng còn định nói gì đó, công tử Trật đã nhìn nàng ôn nhu gọi: "Vệ Lạc?"
Vệ Lạc chớp mắt nhìn y. Công tử Trật thấy ánh mắt trong trẻo của nàng, lại cười, như muốn nói lại thôi. Vệ Lạc bèn ra hiệu cho chúng thị tỳ lui xuống.
Khi chỉ còn hai người, công tử Trật nhìn nàng thở dài, sau một hồi lâu mới khẽ nói: "Viên ngọc đó, vĩnh viễn hữu hiệu."
Vệ Lạc chớp mắt mấy cái. Một lúc sau nàng mới hiểu ý y - y muốn nói, bảo ngọc y tặng trước kia, nàng vẫn có thể dùng nó để cầu y che chở! Vệ Lạc mỉm cười, nhưng rồi chợt nhớ ra, bảo ngọc đã bị Nghĩa Tín quân lấy mất.
Dù vậy, nàng tất nhiên không nói ra điều này.
Sau câu nói đó, căn phòng lại chìm vào an tĩnh. Hồi lâu, thanh âm y trầm hoãn truyền đến: "Vệ Lạc?"
"Ừ?"
"Nghe nói nàng không nơi nương tựa, hãy nhớ, ở Tề quốc luôn có ta."
Vệ Lạc chớp mắt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc khác thường của y, nàng khẽ "Ừ" một tiếng.
Thấy vậy, công tử Trật cười rạng rỡ. Y nâng chung về phía Vệ Lạc, trong trẻo nói: "Cùng uống nào!"
Vệ Lạc cũng nâng chung, đáp lễ rồi ngửa đầu uống cạn. Sau chung rượu này, công tử Trật như đã đạt được sự đồng thuận nào đó với nàng, ánh mắt càng thêm kiên định. Y trò chuyện đôi câu rồi cáo từ rời đi.
Vệ Lạc vừa tiễn y ra đến cổng, đã thấy một nhóm người đối diện đi tới, dẫn đầu là một công tử mặc hoa phục, mặt tròn, có vết sẹo trên mặt nhìn nàng thân thiện, là Tần thái tử Diễn.
Thái tử Diễn nhìn theo bóng công tử Trật khuất xa, rồi quay lại chắp tay trước ngực thi lễ với Vệ Lạc. Nàng vội đáp lễ. Thái tử Diễn mở miệng: "Lại gặp mặt."
"Ừ."
Vệ Lạc đáp lời, sóng vai cùng thái tử Diễn đi tới thiên điện. Thị tỳ lại rót rượu, nhưng Vệ Lạc lập tức phất tay cho các nàng lui ra.
Thái tử Diễn ngẩng đầu, đôi mắt tròn vo thẳng tắp mà đánh giá Vệ Lạc, một lúc sau mới thở dài: "Thật không thể tin! Tiểu nhi năm nào, lại là một phụ nhân!"
Vệ Lạc nghe vậy khẽ cười. Nụ cười ấy khiến sóng mắt nàng long lanh tuyệt mỹ khó tả, khiến Tần thái tử Diễn ngây người. Thẳng đến khi Vệ Lạc rũ mắt xuống, hắn ta mới giật mình bừng tỉnh.
Tần thái tử Diễn đứng dậy vái chào thật sâu, trầm giọng nói: "Lễ này, cảm tạ năm xưa ở Tân Điền, phụ nhân đã nói lời trượng nghĩa!"
Vệ Lạc vội vàng đứng dậy đáp lễ. Tần thái tử Diễn vừa đứng thẳng lưng, lại vái chào lần nữa, nói: "Lễ này, vì khi ta bị giam ở Tân Điền, phụ nhân đã nhiều lần giải vây, giúp ta hồi quốc."
Vệ Lạc lại đáp lễ.
Tần thái tử Diễn ngẩng đầu lên. Đôi mắt tròn của hắn ta từ từ nheo lại, ánh lên vẻ âm hàn.
Hắn ta nhìn Vệ Lạc chằm chằm, chậm rãi nói: "Cách đây không lâu, Diễn đã cùng Nghĩa Tín quân kết minh. Nghe nói Nghĩa Tín quân sắp lui về đất phong, không tham gia vào cuộc tranh giành giữa hai công tử. Nhưng quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Lời kết minh của Diễn tất nhiên không thay đổi. Mà lý do Diễn kết minh với Nghĩa Tín quân, chính là vì phụ nhân!"
Hắn ta nói đến đây, nghiêm nghị chắp tay, cúi đầu trầm giọng: "Ân tình phụ nhân dành cho Diễn, Diễn suốt đời khó quên. Ngày sau nếu có biến cố, xin nguyện quét dọn nghênh đón."
Lời này có nghĩa là, nếu sau này nàng gặp chuyện không có nơi nương tựa, hắn ta sẵn lòng thu lưu. Vệ Lạc nghe vậy không khỏi cười khổ: Chỉ trong chốc lát, đã có hai nam nhân ngỏ ý muốn thu lưu nàng.
Tuy cười khổ, nhưng Vệ Lạc vốn thích để sẵn đường lui cho mình, nên vẫn cung kính đáp: "Xin ghi nhớ."
Tần thái tử Diễn nghe vậy rất vui mừng, cười lớn.
Hai người ngồi ôn lại một ít chuyện cũ một hồi, Tần thái tử Diễn mới cáo từ ra về.