Việt Cơ

Chương 226: An giấc




Sau khi làm chúc từ thuật, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mất nhiều máu như vậy, sắc mặt hai người vẫn trắng bệch như tờ giấy. Chúng thị tỳ đã bận rộn chuẩn bị canh sâm bồi bổ.

Công tử Kính Lăng tiếp tục cậy mạnh gượng dậy, còn Vệ Lạc được thị tỳ dìu vào phòng.

Chẳng mấy chốc, hai người đã tới phòng ngủ. Vệ Lạc đứng ở cửa nhìn chiếc giường lớn sau lớp màn lụa, không khỏi ngẩn ngơ.

Nàng vừa dừng lại, đã cảm thấy một hơi ấm sau lưng. Công tử Kính Lăng đã áp sát vào nàng, tay trái ôm eo, đầu vùi vào cổ nàng thì thầm: "Tiểu Nhi, sao mỗi lần đến phòng ngủ, ta lại khao khát nàng đến vậy?"

Dù đầu óc choáng váng, tinh thần mệt mỏi, Vệ Lạc vẫn đỏ mặt khi nghe những lời đó. Nhưng sự xấu hổ này lại khiến nàng tỉnh táo hơn: Cả hai đều bị thương nặng như vậy, dù có muốn làm gì thì cũng chẳng được.

Nghĩ vậy, nhưng tim nàng vẫn đập càng lúc càng nhanh. Công tử Kính Lăng ôm chặt nàng, lẩm bẩm: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi..."

Thang âm kéo dài. Vệ Lạc không để ý đến hắn.

Lúc này, một thị tỳ đến trước mặt hai người, cúi đầu nói: "Công tử, nước tắm đã chuẩn bị xong, mời tắm rửa."

Vừa dứt lời, bốn thị tỳ khác đã bước vào. Mỗi người bưng một chiếc hộp gỗ, bên trong đựng canh sâm và một số loại thảo dược đen sì, không rõ là gì.

Công tử Kính Lăng cười khẽ: "Tiểu Nhi, sao còn đứng ở cửa?"

Dứt lời, hắn đẩy Vệ Lạc vào phòng. Bốn thị tỳ theo sau.

Vệ Lạc nhìn những loại thảo dược, hỏi một thị tỳ: "Những thứ này dùng để bôi lên vết thương sao?"

"Vâng ạ."

Vệ Lạc lắc đầu.

Nàng cũng không biết liệu thuốc trị ngoại thương thời này có thần kỳ như chúc từ hay không. Nhưng hiện tại vết thương của hai người chỉ ở ngoài da, nàng không muốn mạo hiểm.

Vệ Lạc thấp giọng nói: "Chuẩn bị nước nóng, muối biển, và vải sạch nấu trong nước nóng mười lăm phút để băng bó vết thương. Ta có việc cần dùng."

Bốn thị tỳ ngẩn người, đồng loạt nhìn về phía công tử Kính Lăng.

Vừa ngẩng đầu lên, các nàng đã bị công tử Kính Lăng quát lạnh: "Phụng sự phu nhân ta, sao không nghe lời nàng?"

Bốn thị tỳ giật mình, mặt mày tái mét, đồng loạt cúi đầu trước Vệ Lạc run rẩy nói: "Nô tỳ vô lễ, xin chủ nhân thứ tội." Lúc này, họ gọi Vệ Lạc là chủ nhân.

Vệ Lạc thản nhiên nói: "Làm theo lời ta."

"Vâng ạ!"

Thị tỳ vừa lui ra, Vệ Lạc đã lảo đảo ngã xuống. Công tử Kính Lăng vội vàng đưa tay đỡ nàng ngồi xuống sập.

Sau khi đỡ nàng ngồi xuống, hắn cũng thẳng tắp ngồi lên.

Vệ Lạc lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, rồi lại nhìn xuống đôi tay đang run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ thẳng người của hắn.

Lúc này, hai thị tỳ bưng canh sâm đ ến trước mặt hai người, quỳ xuống, mỗi người nâng một chén đặt lên bàn.

Công tử Kính Lăng run rẩy đưa tay ra, cầm lấy chén canh sâm. Canh sâm chỉ hơi ấm, hắn bưng lên run rẩy đưa lên môi, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Vệ Lạc cũng uống cạn.

Sâm lúc này không hiếm, hơn nữa mật ong rừng cũng dễ kiếm, nên họ uống loại sâm đã có tuổi, dược tính rất mạnh.

Canh sâm vừa vào bụng, Vệ Lạc đã cảm thấy ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Chỉ trong chốc lát, toàn thân nàng đã ấm lên.

Cơn ấm áp này khiến tinh thần nàng sảng khoái hơn, nhịp tim đập nhanh cũng dần ổn định lại.

Đột nhiên, cần cổ nàng lại cảm thấy ấm áp. Công tử Kính Lăng lại rướn người về phía nàng.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hắn dựa vào nàng, thấp giọng mệnh lệnh cho chúng thị tỳ: "Chuẩn bị giường."

Vệ Lạc nghe giọng hắn mơ hồ, biết sau khi uống canh sâm, hắn đã không chịu nổi cơn buồn ngủ. Xem ra, nước tắm đã chuẩn bị không dùng được nữa.

Hai thị tỳ vâng dạ, khom người lui xuống.

Các nàng đỡ công tử Kính Lăng, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường. Vừa cởi áo ngoài và áo trong cho hắn, mắt hắn đã díp lại. Nhưng dù buồn ngủ đến vậy, lông mày hắn vẫn nhíu chặt, như thể đang cố gắng ra lệnh cho bản thân tỉnh táo.

Nhưng rồi, một tiếng ngáy khe khẽ vang lên.

Lúc này, chúng thị tỳ đã mang nước muối và vải sạch đã nấu chín tới.

Vệ Lạc sai thị tỳ rửa sạch vết thương của hai người bằng nước muối, rồi băng bó lại. Sau đó,mắt nàng cũng mờ dần, cơn buồn ngủ ập đến.

Trong cơn mơ màng, nàng được hai thị tỳ dìu lên giường, nằm cạnh công tử Kính Lăng.

Chẳng mấy chốc, Vệ Lạc cũng chìm vào giấc ngủ say.

Giấc ngủ này thật sâu.

Không biết đã qua bao lâu, Vệ Lạc mới mở mắt ra.

Vừa mở mắt, nàng đã nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh.

Vệ Lạc quay đầu lại, bắt gặp đôi lông mày nhíu chặt và đôi môi mím lại của công tử Kính Lăng. Trong giấc ngủ, hắn dường như vẫn còn bất an.

Vệ Lạc chỉ liếc nhìn một cái rồi dời ánh mắt đi.

Tiếng nàng động đậy đánh thức thị tỳ, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Chủ nhân, canh sâm đã được hâm nóng."

Vệ Lạc nghe vậy, thấp giọng đáp: "Đem tới đây."

"Vâng ạ."

Vệ Lạc nhận lấy canh sâm, uống một hơi cạn sạch. Lại một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Kỳ lạ thay, sau khi ấm lên, Vệ Lạc lại thấy buồn ngủ.

Sâm vốn là thứ giúp tỉnh táo tinh thần, lẽ nào vết thương của nàng quá nặng, khiến canh sâm chỉ có tác dụng giúp nàng ngủ để hồi phục?

Trong cơn mơ màng, Vệ Lạc lại nằm xuống, chìm vào giấc ngủ say.

Lần tiếp theo Vệ Lạc tỉnh dậy, đã là ban ngày hôm sau.

Ánh nắng chói chang xuyên qua song cửa chiếu lên giường, màn lụa lay động. Vệ Lạc chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhận ra bên cạnh mình thiếu vắng điều gì đó.

Nàng quay đầu lại, nhìn chiếc giường trống không, mới nhớ ra công tử Kính Lăng đã từng ngủ ở đây. Xem ra, hắn đã dậy rồi.

Vệ Lạc xuống giường, vừa cử động nàng nhận thấy tinh thần mình đã khá hơn nhiều. Tuy vẫn còn yếu ớt, nhưng so với trước đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Vệ Lạc vừa động đậy, chúng thị tỳ đã lập tức bước vào. Được các nàng hầu hạ, Vệ Lạc tắm rửa sạch sẽ chải tóc gọn gàng, rồi mặc bộ y phục màu đỏ mà công tử Kính Lăng đã chuẩn bị sẵn cho nàng.

Vệ Lạc đẩy cửa phòng, chậm rãi bước ra.

Tay trái nàng vẫn còn đau âm ỉ, chỉ cần cử động một chút là cơn đau lại tăng lên. Thế nên, Vệ Lạc đành để tay trái buông thõng.

Ngoài sân rừng cây đã bắt đầu ngả vàng. Gió thu thổi qua, lá vàng rơi lả tả phủ kín người Vệ Lạc chỉ trong chốc lát.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh không một gợn mây, nhìn những cành cây dần trở nên trơ trụi.

Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên.

Chẳng mấy chốc, một thị tỳ đã đến trước mặt nàng, cúi đầu thi lễ nói: "Tề Nghĩa Tín quân nghe tin chủ nhân bị thương nặng, xin được gặp chủ nhân, có cho phép không ạ?"

Vệ Lạc ngẩn người.

Nàng quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn thị tỳ, một lúc lâu sau mới hỏi: "Công tử nói sao?"

Thị tỳ vẫn cúi đầu, cung kính đáp: "Công tử nói đây là việc nhỏ, để phu nhân tự quyết."

Vệ Lạc nghe vậy, cúi đầu nhìn những chiếc lá vàng xoay tròn dưới chân, nhìn chúng bị gió cuốn lên cao rồi lại rơi xuống khe rãnh.

Nàng khẽ chớp hàng mi dài, thấp giọng nói: "Cho phép."

"Vâng ạ."

"Dẫn đường đi."

"Vâng ạ."