Việt Cơ

Chương 215: Khuyên can




Đoàn xe hướng về Tề quốc. Vừa đặt chân vào đất Tề, tin tức truyền đến: Tề hầu đột ngột qua đời tháng trước, tiểu công tử Tư kế vị, trở thành tân Tề hầu.

Việc tiểu công tử Tư kế vị đã từng khiến chúng đại thần ủng hộ công tử Trật kịch liệt phản đối. Tuy nhiên, dù phản đối mạnh mẽ, nhưng quý tộc giữ thái độ trung lập trong cuộc tranh giành giữa công tử Trật và Nghĩa Tín quân lần này đều quay sang ủng hộ tiểu công tử Tư.

Hơn nữa, những quý tộc ban đầu ủng hộ Nghĩa Tín quân cũng thay đổi lập trường, khiến cho phe cánh của tiểu công tử Tư đột nhiên áp đảo về số lượng.

So với công tử Trật xuất thân là con vợ lẽ, không có chỗ dựa từ nhà mẹ đẻ, tiểu công tử Tư có mẹ là công chúa nước Tần, có thân phận vững chắc và có lợi hơn đối với người Tề.

Tề hầu băng hà, cả nước để tang. Đoàn xe bắt đầu mặc giáp trắng, treo vải trắng lên cờ. Đồng thời, Tề sứ được phái đi báo tang cho Chu thiên tử cùng các nước chư hầu. Sau khi nhận được tin, các nước chư hầu cũng sẽ phái sứ giả đến chia buồn.

Đây chính là lý do công tử Kính Lăng đưa ra thời hạn ba tháng. Bởi vì Tề hầu vừa mới mất, Tấn sứ sẽ sớm đến Tề quốc để chia buồn. Sứ giả đó chắc chắn sẽ hỏi Nghĩa Tín quân về câu trả lời cuối cùng của hắn.

Đoàn xe bắt đầu tăng tốc, ngày đêm di chuyển về phía nước Tề. Trong tình huống này, Vệ Lạc vài lần nhìn thấy công tử Trật, y đều cau có, vẻ mặt bực bội. Cái chết của Tề hầu và việc tiểu công tử Tư lên ngôi là những điều y không lường trước được, gây ra một cú sốc lớn cho y.

Vì sự bực bội này, khi gặp Vệ Lạc, công tử Trật chỉ nhìn lướt qua rồi không để ý đến nàng nữa. Lúc này, y không còn tâm trí nào cho mỹ nhân.

Đoàn xe dần đến gần Lâm Truy thành.

Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân đã ngồi trên hai xe ngựa riêng biệt. Càng đến gần Tề đô, thuộc hạ Nghĩa Tín quân ngày càng nhiều, bọn họ ngồi lên xe ngựa của hắn, cùng nhau thương thảo.

Một nửa nội dung của những cuộc thảo luận này là về Vệ Lạc. Vệ Lạc có thể cảm giác được qua ánh mắt của họ nhìn nàng.

Sau gần bốn mươi ngày di chuyển liên tục, đoàn xe cuối cùng cũng đến một thành trì cách Lâm Truy không quá ba ngày đường. Mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm tại đây, để chuẩn bị vào thành.

Sau khi ổn định chỗ ở trong phủ đệ mà thành chủ đã chuẩn bị sẵn, Vệ Lạc tắm rửa một canh giờ rồi trở về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, nàng không thắp nến, chỉ có ánh trăng rằm len lỏi vào trong, chiếu lên chiếc sập nàng đang quỳ, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Dưới ánh trăng, đôi mắt mặc ngọc của nàng tỏa ra ánh sáng mờ ảo, sâu thẳm. Ánh sáng ấy tĩnh lặng, đạm bạc, nhưng lại có một phần lạnh nhạt không nói rõ.

Nàng cứ quỳ trên sập như vậy, bất động như một bức tượng.

Tai nàng nghe rõ mồn một tiếng tranh cãi kịch liệt từ phòng ngủ của Nghĩa Tín quân truyền tới.

"Quân hà tất chần chừ? Hai thành La, Mạc, cộng thêm dãy núi La Vân, đất đai màu mỡ gấp đôi hai thành Dương, Dụ. Quân có bốn thành này trong tay, ai còn dám coi thường quân?"

"Đúng vậy! Với bốn thành hiểm yếu này, đất phong của quân sánh ngang với nước Hách! Kiểm soát yết hầu của ba nước, hướng Tấn có núi La Vân hiểm trở, hướng Tề có sông Mật Thủy ngăn cách. Thật sự là tiến có thể công, lui có thể thủ. Không nói gì khác, chúng ta chỉ cần cố thủ, xây dựng công sự phòng ngự, ai dám động đến quân? Nếu kinh doanh tốt, không quá 50 năm, nhất định sẽ thành một tiểu quốc. Đến lúc đó, có thể xin thiên tử phong tước, con trai của quân sẽ là công tử, cháu của quân sẽ là vương tôn!"

Cuộc tranh luận sôi nổi đến đây, bỗng nhiên vang lên những tiếng cười. Trong đó, tiếng cười của Quản thúc là vui sướng nhất. Ông ta thở dài nói: "Lúc trước quân dùng hai thành để đổi phụ nhân này, chúng ta còn trách cứ quân. Quả nhiên, quân có nhãn lực phi phàm. Chỉ trong chớp mắt, Dương, Dụ đã vì cơ mà đoạt lại tới tay, hiện tại còn có thể có thêm hai thành La, Mạc. Quân nhìn người, thật là độc nhất vô nhị!"

Lời của Quản thúc vừa dứt, mọi người đều cười ha hả.

Giữa tiếng cười, giọng Nghĩa Tín quân có chút tức giận quát lên: "Đừng nói bậy!"

Chúng đại thần giật mình. Quản thúc chưa từng bị quát mắng nghiêm khắc như vậy, liền hỏi: "Quân vì sao nổi giận?"

Rất lâu sau, Nghĩa Tín quân vẫn không trả lời.

Sự tức giận của hắn khiến hứng thú chúng đại thần giảm đi.

Trong một trận an tĩnh, giọng Quản thúc từ từ vang lên: "Quân đối với cơ tình thâm ý trọng, chẳng lẽ không nỡ sao?"

Đây là một câu hỏi.

Một lát sau, thanh âm Nghĩa Tín quân trầm thấp, yếu ớt vang lên: "Phải."

Hắn vừa đáp lời, lại một trận ồn ào náo động chỉ trích nổi lên. Trong tiếng ồn ào đó, Quản thúc khẽ quát một tiếng, mọi người lập tức im bặt.

Sau đó, thanh âm nặng nề của Quản thúc lại truyền đến, "Thần có hai câu hỏi, xin quân thành thật trả lời."

Trong sự tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp, mệt mỏi của Nghĩa Tín Quân truyền đến, "Nói!"

"Xin hỏi quân, nếu công tử Kính Lăng lấy đầu của quân đổi lấy hai thành La, Mạc, tính cả núi La Vân cùng con cháu của quân, quân có do dự không?"

Thanh âm của quản thúc vừa dứt, Nghĩa Tín quân liền dứt khoát đáp: "Đầu là vật gì? Nghĩa Tín làm sao mà tiếc chết? Tất nhiên là đáp ứng."

"Tốt!"

Thanh âm của Quản thúc lại nặng nề truyền đến, "Nếu quân hiện có một con trai, lấy mạng đứa con trai độc nhất này đổi lấy La, Mạc, tính cả núi La Vân, quân có đáp ứng không?"

Nghĩa Tín quân không chút do dự, trầm giọng nói: "Bất quá một đứa con. Về sau lại sinh là được, tất nhiên là sẽ ứng."

Quản thúc thở dài: "Đúng vậy. Trượng phu thiên hạ,đều sẽ suy nghĩ như quân. Tình vợ chồng tuy rằng trân quý, nhưng, phụ nhân ở đâu mà không có? Cơ đến bên cạnh quân, quân sủng ái nàng, trân trọng nàng, vì nàng không tiếc đắc tội Sở hùng mạnh, đắc tội tiên hầu. Như thế đủ loại, thật là ân tình sâu nặng. Ta thấy cơ cũng là hiền phụ, nàng cảm kích quân, cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Quân cần gì phải do dự?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Lời của Quản công thật là cặn kẽ."

"Những câu rất có lý!"

"Xin quân vì quỷ thần tông tự suy nghĩ, vì hậu thế suy nghĩ! Vì chúng ta mà nghĩ. Bất quá đưa đi một phụ nhân, từ nay về sau liền phú quý không ngừng, an hưởng phần đời còn lại, quân sao phải khổ sở do dự? Vả lại, công tử Kính Lăng nghênh hồi phụ nhân, là hứa lấy lễ chính thê. Đến lúc đó, người trong thiên hạ sẽ không cười quân bị vợ bỏ, chỉ biết khen quân lấy đại cục làm trọng!"

Trong tiếng nghị luận hỗn loạn, thanh âm của Nghĩa Tín quân không còn vang lên nữa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thanh âm của Quản thúc lại lần nữa vang lên, ông ta thở dài: "Lợi ích của việc này, ai cũng có thể nhìn thấy. Nhưng, quân cùng công tử Kính Lăng ở chung nửa năm, cũng biết hắn là người thế nào? Công tử Kính Lăng làm người như chim ưng, độc ác mà tàn nhẫn, cay nghiệt mà cố chấp. Hắn nếu đã nhìn trúng phụ nhân, với thủ đoạn của hắn, quân nếu không muốn, hắn đều có cách sau này. Đến lúc đó, quân trong nước có hai công tử nổi giận, phía sau có Tấn Thái Tử Kính Lăng âm độc đối đầu. Đến lúc đó, quân liền tính mạng cũng khó giữ. Đợi quân vừa chết, cơ vẫn sẽ về làm vợ hắn."

Lời này thật là ý vị sâu xa.

Sau khi nói ra, thật lâu không có tiếng động.

Vệ Lạc nghe đến đó, liền rũ mắt xuống, xoay người đi về phía giường, nàng đóng lại lục thức (sáu giác quan), ngăn cách tất cả hỗn loạn ồn ào, bất an và phiền muộn ra ngoài. Nằm lặng lẽ trên giường, nhắm chặt hai mắt.