Việt Cơ

Chương 203: Gần Như Vậy, Xa Như Vậy




Từ doanh trại quân Tề đến tiền tuyến, quãng đường không hề ngắn. Nhưng Vệ Lạc biết không thể trì hoãn, liền nhanh chóng bước đi.

Võ công của nàng luôn khác biệt với những kiếm khách khác. Khi nàng dốc toàn lực, lại cho người ta cảm giác như đang dạo bước trong vườn hoa, thư thái và ung dung. Kết hợp một thân áo trắng, nàng toát lên vẻ phiêu dật cùng thanh nhã.

Vẻ phiêu dật thanh nhã ấy, cùng với khuôn mặt cao quý của nàng, thực sự có khí chất hơn người, vượt xa những công tử, công chúa tầm thường.

Công tử Kính Lăng ngây người nhìn nàng, giờ khắc này, hắn nhận ra trái tim mình bắt đầu rung động.

Sự thanh thản tao nhã của Vệ Lạc kỳ diệu thay đã giúp liên quân ổn định tinh thần. Nghĩa Tín quân và công tử Trật cũng vậy, tâm trạng vốn đang hoang mang, giờ đã bình tĩnh trở lại.

Chỉ trong chốc lát, Vệ Lạc đã thản nhiên đi đến giữa quân Tấn.

Quân Tấn đã sớm tách ra một lối đi nhỏ để nàng đi qua. Hàng chục vạn ánh mắt đổ dồn về nàng - phụ nhân đã gây ra nhiều tranh cãi nhất trong những năm gần đây. Họ nhìn nàng trong bộ áo trắng phiêu dật, nhìn nụ cười trên môi nàng, khí độ ung dung. Đột nhiên các quân sĩ nhận ra, đối với một phụ nhân như vậy, thương hại và thở dài là không cần thiết, nàng có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Vệ Lạc đi qua đám đông, đến trước chiến xa của công tử Kính Lăng.

Nàng vẫn mỉm cười thản nhiên bước về phía trước. Nhưng nàng dường như không muốn nhìn hắn, định lướt qua hắn để tiến về phía chiến trường đầy hiểm nguy.

Đột nhiên, công tử Kính Lăng cảm thấy tim mình đập mạnh, một nỗi đau âm ỉ dâng lên.

Khi bóng dáng màu trắng ấy sắp khuất xa, hắn mở miệng gọi: "Tiểu Nhi!"

Giọng nói hắn vẫn trầm ấm, hùng hậu như mọi khi. Nhưng lần này, thanh âm ấy lại rất ôn nhu, vô cùng ôn nhu, như khi hai người bên nhau trong hoa viên hậu uyển lạnh lẽo, như khi da thịt chạm nhau trong bồn tắm, ôm nhau không nói một lời.

Bước chân phiêu dật của Vệ Lạc khựng lại. Cơ thể nàng trong khoảnh khắc ấy, run rẩy.

Nàng mở to mắt nhìn về phía trước, xác nhận trong mắt mình không có lệ, nụ cười vẫn thong dong, rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía công tử Kính Lăng.

Ánh mắt này rất bình tĩnh, như mặt hồ thu thanh thản và tự tại. Khi Kính Lăng nhìn vào mắt nàng, hắn có cảm giác nàng không nhìn mình, mà đang nhìn xuyên qua hắn, về phía đường chân trời xa xăm, vô tận.

Hắn nuốt khan, đột nhiên cảm thấy chua xót vô cùng.

Hắn nhìn chằm chằm Vệ Lạc, lại gọi: "Tiểu Nhi, quay lại đây." Giọng nói có chút khàn, có chút ôn nhu không thể kìm nén.

Vệ Lạc chậm rãi bước về phía hắn, nụ cười hoàn hảo, thanh tao và tĩnh lặng, như đóa mai nở trong gió xuân se lạnh, vẻ đẹp ẩn chứa sự lạnh lẽo không thuộc về mùa này.

Vệ Lạc dừng lại cách hắn ba bước chân. Nàng lẳng lặng nhìn nam nhân này, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như tượng tạc, thanh thuý hỏi: "Công tử Kính Lăng có gì căn dặn thiếp?"

Nghe ngữ khí và nhìn biểu cảm của nàng, Kính Lăng nuốt khan.

Hắn khẽ cụp mắt, yết hầu chuyển động. Khi nhìn lại Vệ Lạc, biểu cảm đã trở nên nghiêm túc.

Hắn nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nghiêm nghị nói: "Lần này công tử Ngô trí sư với nàng, là một trận chiến đường đường chính chính. Không ai có thể giúp nàng. Tiểu Nhi, nàng chỉ có thể tự mình đối mặt."

Nói đến đây, thanh âm đình trệ vài phần: "Xa hữu của công tử Ngô là thần tiễn thủ số một của nước Sở, đồng thời cũng là kiếm sư Tử Lâu. Lần này quân Sở trí sư với nàng, chắc chắn sẽ là so tài bắn cung. Tài bắn cung của nàng tất nhiên không bằng Tử Lâu. Tuy nhiên, ta biết nàng có lục thức* hơn người, mắt không giống người thường. Khi trí sư, nếu nàng có thể giữ bình tĩnh, có lẽ có thể vượt qua được."

*lục thức: sáu giác quan

Vệ Lạc lắng nghe rất nghiêm túc.

Khi Kính Lăng nói xong, nàng gật đầu, ánh mắt vẫn xuyên qua hắn, nhìn về phía vòm trời cuồn cuộn phía sau, nói: "Sinh tử có số, nếu chết dưới tay Tử Lâu, cũng là số mệnh."

Giọng nàng rất nhẹ, rất bình thản, như thể không phải nói về sinh tử của chính mình, mà chỉ là chuyện ăn mặc bình thường.

Trong mắt Kính Lăng và các tướng sĩ, sinh tử là chuyện thường tình. Nhưng những lời như vậy từ một phụ nhân xinh đẹp, lập tức khiến chúng quân sĩ cảm thấy chua xót trong lòng.

Công tử Kính Lăng ngơ ngẩn nhìn Vệ Lạc, không hiểu vì sao, giờ phút này nhìn nàng, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh nàng cởi bỏ hồng bào, hai tay nâng lên khi hắn trao nàng cho Nghĩa Tín quân trong yến tiệc hôm nào.

Lúc đó, nàng cũng bình tĩnh như thế, làm sao nàng có thể bình tĩnh đến vậy?

Vệ Lạc nhìn thấy giữa mày Kính Lăng xuất hiện nếp nhăn, khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm vạn năm bất biến ấy lại có chút biến sắc. Nàng không khỏi lặng lẽ nhìn hắn.

Chỉ là một cái liếc mắt, nàng liền thu hồi ánh mắt, khẽ khom người, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Tạ ơn công tử Kính Lăng chỉ điểm."

Dứt lời, nàng không chút do dự quay người, bước về phía quân Sở.

Lúc này, từ phía sau công tử Kính Lăng, một chiếc chiến xa tiến ra.

Chiến xa chạy thẳng đến bên cạnh Vệ Lạc, xa hữu mặc giáp toàn thân đứng dậy, khẽ khom người chào nàng bằng lễ chỉ dành cho bậc trượng phu, rồi nói: "Thỉnh nữ tướng quân lên xe!"

Vệ Lạc nghe theo, bước lên xe.

Xa hữu đưa tay ra, hai quân sĩ bê tới một khôi giáp. Khôi giáp này chỉ có phần thân trên, làm bằng đồng, bảo vệ từ đầu, cổ đến dưới háng.

Quan trọng nhất là, khôi giáp này rất tinh xảo, nhỏ nhắn, trông có vẻ hoàn toàn phù hợp với Vệ Lạc.

Vệ Lạc hơi kinh ngạc nhìn xa hữu.

Xa hữu cầm lấy khôi giáp nói: "Quân ta có hàng vạn bộ giáp, vừa rồi mới chọn được bộ này. Nữ tướng quân xin hãy mặc vào, có thể nó sẽ bảo vệ được tính mạng của người!"

Hắn lại chỉ vào một chiếc hộp gỗ do một quân sĩ khác bê, chỉ vào cung tên bên trong: "Đây là cây cung mạnh nhất của quân Tấn. Bên trong có ba mũi tên, đều là loại tốt nhất, được chọn lựa kỹ càng. Vì thời gian gấp gáp, không thể tìm được thần tiễn thực sự cho nữ tướng quân."

Vệ Lạc quay đầu nhìn lại. Loại khôi giáp này chỉ thực sự bảo vệ được phần đầu và ngực, có một tấm đồng lớn che chắn. Các bộ phận còn lại đều được tạo thành từ những mảnh đồng ghép lại, khoảng cách khá rộng, một mũi tên bắn tới hoàn toàn có thể xuyên qua khe hở và đâm vào cơ thể.

Còn về những mũi tên, Vệ Lạc cũng biết, người thời này chế tạo mũi tên không có dụng cụ hỗ trợ nên thân tên không đều, những mũi tên như vậy khi b ắn ra không có lực cũng không có độ chính xác.

Vệ Lạc liếc nhìn bộ giáp, rồi quyết định mặc vào. Sau khi mặc vào, đầu và ngực nàng sẽ không cần phải lo lắng nữa, điểm trí mạng cần bảo vệ chính là cổ họng.

Được Vệ Lạc cho phép, hai quân sĩ tiến lên mặc giáp cho nàng.

Đúng lúc này, công tử Kính Lăng lên tiếng, hắn trầm giọng nói: "Đưa giáp cho ta."

Mọi người ngẩn ra.

Vệ Lạc cũng sững sờ.

Nàng chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn công tử Kính Lăng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sau khi liếc nhìn hắn, Vệ Lạc hơi cúi đầu. Lúc này, hai quân sĩ đã đưa bộ giáp cho công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc lại bước về phía hắn.

Nàng rũ mắt xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm tiến lại gần, dừng lại cách hắn một bước chân, khẽ khom người chào rồi đứng im.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt nàng vẫn rất bình thản.

Không ai nhận ra, Vệ Lạc đang nín thở.

Giác quan của nàng vốn hơn người. Chỉ cần đến gần như vậy, khí tức quen thuộc trên người nam nhân đã nhẹ nhàng len lỏi, thấm sâu vào từng lỗ chân lông, từng nhịp đập trái tim nàng...

Nàng không thích cảm giác này, cho nên, nàng ngừng lại hô hấp của chính mình.

Công tử Kính Lăng nhận lấy bộ giáp, nhẹ nhàng mặc vào cho nàng.

Những ngón tay thon dài, mạnh mẽ của hắn thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt nàng, hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt nàng.

Chưa bao giờ có khoảnh khắc nào dài như lúc này. Dài đến nỗi Vệ Lạc rất muốn há miệng th ở dốc.

Không biết qua bao lâu, hắn mới mặc xong khôi giáp. Khôi giáp vẫn hơi rộng so với Vệ Lạc, mặc vào có chút lỏng lẻo.

Loại giáp này không dễ điều chỉnh kích cỡ. Kính Lăng cẩn thận quan sát, thấy mắt và mũi nàng lộ ra rõ ràng, liền không để tâm nữa.

Sau khi mặc xong giáp, Vệ Lạc không thể cúi chào hành lễ thật sâu được nữa, chỉ khẽ khom người chào công tử Kính Lăng, nhẹ nhàng nói: "Tạ ơn công tử đã giúp đỡ."

Dứt lời, nàng xoay người bước đi.

Vừa mới xoay người, nàng cảm thấy vai mình bị giữ chặt.

Công tử Kính Lăng nắm chặt vai phải của nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt quen thuộc dưới lớp khôi giáp, thì thầm: "Nhớ giữ bình tĩnh."

"Vâng! Tạ ơn công tử chỉ điểm."

Vệ Lạc bình tĩnh đáp lại, xoay người định hất tay chàng ra để rời đi.

Lúc này, Kính Lăng thì thầm vào tai nàng: "Xin hãy, sống sót!" Giọng hắn run rẩy...

Không hiểu sao, mắt Vệ Lạc lại cay cay.

Nàng vội vàng cụp mắt xuống, nghiêng đầu tránh ánh mắt của hắn, rồi lại khẽ khom người, quay đầu bước nhanh về phía xe ngựa.

Khi đã đi được mười bước, Vệ Lạc há miệng, hít một hơi thật sâu.

Sau khi hít thở sâu vài lần, trên mặt nàng lại nở nụ cười bình thản, thong dong.

Nàng nhảy lên chiến xa.

Chiến xa chở Vệ Lạc chậm rãi tiến về phía quân Sở.

Cùng lúc đó, chiến xa của công tử Ngô cũng tiến về phía này.

Giống như Vệ Lạc, xa hữu của công tử Ngô lúc này cũng đứng trên xe. Bên cạnh hắn là cung tên, ánh mắt khinh miệt nhìn Vệ Lạc, như thể nàng đã là người chết.

Khi hai chiến xa tiến lại gần nhau, hàng trăm vạn quân sĩ đều nín thở.

Nghĩa Tín quân cắn chặt môi, mắt nhìn chằm chằm về phía chiến trường.

Công tử Kính Lăng nắm chặt tay vịn, cũng không rời mắt khỏi họ.

Lúc này, ngay cả gió cũng ngừng thổi, không khí tràn ngập một sự căng thẳng lạnh lẽo.

Sự căng thẳng lạnh lẽo này đến từ phía liên quân.

Khi cả hai chiến xa dừng lại, bỗng nhiên, từ phía quân Sở, một biển người áo trắng đồng loạt hô vang: "lấy đầu phụ nhân, báo thù cho tiên vương!"

"Lấy đầu phụ nhân! Báo thù cho tiên vương!"

"Lấy đầu phụ nhân! Báo thù cho tiên vương!"

Tiếng hô ngày càng lớn, dần dần vang dội rung trời, hàng chục vạn người cùng gào thét khiến trời đất biến sắc, mây đen kéo đến.