Việt Cơ

Chương 200: Một Tiếng "Phu Quân" Kia!




Quân đội hai nước Tấn Sở vẫn giương cung bạt kiếm, xe ngựa đối đầu! Cứ mỗi bước Vệ Lạc tiến lên, cung tên của quân Sở lại dịch chuyển, còn quân Tấn thì đồng loạt chĩa thẳng vào quân Sở.

Vệ Lạc bước đi thong dong, mặt không biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh như nước. Khuôn mặt thân hình đã trưởng thành của nàng đẹp đến mê hồn, làm lòng người say.

Vệ Lạc từng bước tiến vào doanh trại quân Tấn. Khi bước vào đến nơi, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, cuối cùng cũng tạm thời thoát nạn!

Khi đánh xe về phía liên quân, nàng đã hy vọng có thể nhận được sự thương cảm của liên quân, từ đó thoát chết. Quả nhiên, mọi thứ diễn ra đúng như dự liệu của nàng.

Thế nên, nàng lại thở phào một hơi dài. Tiếng thở của nàng rất nhỏ, sắc mặt vẫn như cũ thong dong.

Nhưng là, một đạo ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào nàng. Vệ Lạc ngước mắt lên nhìn, đã chạm phải đôi mắt thâm trầm của công tử Kính Lăng. Chỉ là lúc này, khóe miệng hắn đang nhếch lên, gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc ẩn chứa ý cười.

Vệ Lạc bỗng chốc bối rối. Đã có một thời, mỗi lần nàng dùng một mưu kế nho nhỏ nào đó, nàng sẽ thấy ánh mắt và nụ cười nhàn nhạt như vậy của hắn.

Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày gặp lại biểu cảm này. Vệ Lạc nhanh chóng cụp mắt xuống, âm thầm cười lạnh.

Công tử Kính Lăng ngước mắt nhìn về phía quân Sở. Hắn liếc nhìn Sở vương vẫn đang quỳ trên chiến xa cúi đầu bất động, rồi nhìn qua các tướng lĩnh Sở quốc có chút lúng túng và thần sắc khác nhau.

Sau một lúc lâu, hắn đạm mạc cười, cúi người chào chúng quân Sở quốc, cao giọng nói: "Biến cố bất ngờ xảy ra, trận chiến tạm thời hoãn lại, xin cho phép ba ngày sau, chúng ta sẽ quyết chiến!"

Lời hắn vừa ra, thẳng đến một hồi lâu, vị tướng đứng bên phải Sở vương - lệnh doãn Sở quốc, chậm rãi cúi người về phía công tử Kính Lăng, khàn giọng nói: "Kính hầu quân mệnh!"

Đó là sự đồng ý.

Công tử Kính Lăng vung tay phải lên!

Theo cái vung tay của hắn, các cung thủ nhanh chóng rút lui, chiến xa bắt đầu quay đầu, quân Tấn thong thả rút về doanh trại.

Công tử Kính Lăng vung tay xong, liền cúi đầu nhìn về phía Vệ Lạc. Nhưng khi vừa quay đầu lại, thứ đón nhận hắn là bóng dáng nàng đang khuất dần vào đội hình quân Tấn.

Trong lúc chiến xa chậm rãi di chuyển, giữa hàng chục vạn quân Tấn đang hò reo, bóng dáng màu tím ấy, giữa biển kim loại mạnh mẽ, lại có vẻ yếu ớt mong manh đến vậy.

Dường như chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, nàng sẽ tan nát như một con kiến. Từ đó về sau hương hồn tan biến, không còn gặp lại trên cõi đời này nữa...

Công tử Kính Lăng nhìn mãi, sau một hồi lâu vẫn không rời mắt.

Vệ Lạc đi rất chậm, xung quanh đều là quân Tấn, nàng muốn nhanh cũng không được. Thế nên, giữa dòng người kim loại của quân Tấn, giữa những cỗ xe ngựa, giữa những hàng giáo dày đặc, bóng dáng màu tím ấy cứ thế lẻ loi hòa vào, thong thả mà kiên định trở về doanh trại.

Các quốc quân đại thần không tham chiến đều đứng trên xe ngựa, chứng kiến cảnh tượng này.

Đó là một đóa sen tím nở giữa biển người kim loại. Đẹp đẽ vô ngần nhưng cũng bất lực.

Trăm vạn trượng phu vào khoảnh khắc ấy, đều dâng lên cảm giác như vậy, cũng tỉnh táo lại sau sự dũng mãnh phi thường của nàng vừa rồi.

Từ đây đến doanh trại, với tốc độ của chiến xa ước chừng mất khoảng một canh giờ rưỡi.

Giữa tiếng ầm ầm của chiến xa cùng bụi mù tràn ngập đầy trời, một kỵ sĩ vội vã xuất hiện trước mắt quân Tấn.

Kỵ sĩ này là một mỹ nam tử.

Hắn mày rậm mắt phượng, gương mặt như ngọc đẹp như hoa, mặc một bộ bạch y, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng cùng vui mừng.

Hắn là Nghĩa Tín quân.

Nghĩa Tín quân phi ngựa lao vào quân Tấn, nhìn thấy Vệ Lạc từ xa, vội vàng nhảy xuống ngựa, chạy về phía nàng.

Là trượng phu, hơn nữa lại trong tình huống khốc liệt này, việc Nghĩa Tín quân sốt sắng vì một cơ thiếp, vốn là nên chịu bị coi khinh.

Nhưng không ai coi khinh hắn, sự chấn động vừa rồi vẫn còn trong lòng, bóng dáng màu tím yếu ớt đến nỗi mỗi một nam nhân đều cảm thấy, dù là bậc trượng phu, vào lúc này, đối diện với một phụ nhân như vậy cũng nên xúc động.

Nghĩa Tín quân chạy về phía Vệ Lạc, gọi lớn: "Lạc!"

Giọng hắn vô cùng vang dội.

Vệ Lạc bước nhanh tới, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc chạm mặt Nghĩa Tín quân, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh đến đờ đẫn của nàng bỗng nở một nụ cười xán lạn.

Nàng chạy nhanh về phía Nghĩa Tín quân.

Cách Vệ Lạc mười bước, công tử Kính Lăng ngồi trên chiến xa, bất động nhìn chằm chằm một màn này. Nhìn thân ảnh càng đi càng rời xa mình, vui mừng chạy về phía tên sủng thần của Tề hầu.

Bất tri bất giác, nụ cười trong mắt hắn không còn nữa, trong đôi mắt sâu thẳm ấy hiện lên một tia mất mát.

Khi Vệ Lạc chạy về phía Nghĩa Tín quân, quân Tấn đều tản ra hai bên, tạo thành một lối đi cho nàng.

Chỉ trong chốc lát, Vệ Lạc đã đến trước mặt Nghĩa Tín quân.

Nàng dừng lại cách hắn năm bước.

Đối diện với nụ cười ôn nhu của Nghĩa Tín quân, Vệ Lạc ngẩng đầu, nước mắt tràn mi.

Nàng chậm rãi, chậm rãi khom người, vái Nghĩa Tín quân một vái, thanh âm trong trẻo ẩn chứa giọng mũi mà nói: "Phu quân! Ta chưa từng phụ chàng!"

"Phu quân! Ta chưa từng phụ chàng!"

Chỉ là vài chữ đơn giản. Nhưng những lời này vừa thốt ra, tất cả các bậc trượng phu xung quanh xa gần đều cảm thấy xót xa. Không ít người lặng lẽ cúi đầu, lấy tay áo che mặt.

Không ai để ý, câu nói bình thường của phụ nhân này, thanh âm tại sao lại truyền đi xa đến vậy?

Vệ Lạc vừa dứt lời, Nghĩa Tín quân đã lệ nóng doanh tròng. Hắn bước nhanh về phía nàng, dang tay ôm chặt nàng vào lòng, nghẹn ngào nói: "Ta biết! Ta biết!"

Vệ Lạc gắt gao dựa vào lòng hắn.

Công tử Kính Lăng nhìn một màn này, ánh mắt vẫn không hề chớp, vẫn thâm trầm như vậy.

Không ai chú ý, bàn tay hắn đang nắm chặt lấy thành xe, siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên.

Một lát sau, hắn buông tay phải ra, gian nan mà chậm rãi ấn lên ngực mình. Sau đó, hắn cũng như rất nhiều bậc trượng phu bị cảm động khác, cúi đầu xuống.

Khác với họ, trong đầu hắn trống rỗng, chỉ có tiếng gọi "phu quân" vang lên lần này đến lần khác, như tiếng sấm lặp đi lặp lại...

Nghĩa Tín quân ôm chặt Vệ Lạc, thanh âm trầm thấp của Vệ Lạc truyền đến: "Chúng ta về doanh trại thôi." Hai người cứ ôm nhau như vậy, xung quanh có mấy chục vạn người đang nhìn, hơn nữa còn cản trở chiến xa của quân Tấn trở về, Vệ Lạc cảm thấy không ổn lắm.

Nghĩa Tín quân trong cơn xúc động nghẹn ngào liên tục gật đầu, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, Lạc rõ ràng cũng xúc động như vậy, nhưng sao nàng lại nhanh chóng bình tĩnh lại như thế?

Nghĩa Tín quân buông Vệ Lạc ra, quay đầu hướng về phía công tử Kính Lăng đang cúi đầu ngồi trên chiến xa, hơi khom người, cất cao giọng nói: "Nghĩa Tín xin đa tạ công tử đã cứu giúp!"

Giọng hắn không nhỏ.

Nhưng sau câu nói này, công tử Kính Lăng vẫn cúi đầu bất động, im lặng hồi lâu không đáp lại. Mãi đến khi người đánh xe bên cạnh huých nhẹ, công tử Kính Lăng mới hơi gật đầu trong tư thế cúi đầu, không nói một lời.

Nghĩa Tín quân ánh mắt chợt loé, tinh tế nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng. Sau đó hắn xoay người, nắm tay Vệ Lạc đi về phía con ngựa của mình. Hắn đỡ nàng lên lưng ngựa, rồi cũng nhảy lên sau, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng.

Hắn thúc chân, vó ngựa tung bay mang theo một đám bụi mù, hướng về doanh trại của quân Tề phi nước đại.