Phủ công tử Kính Lăng
Công tử Kính Lăng lẳng lặng ngồi quỳ trên sập, khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm, ánh lên một tia vui mừng khi nhìn thấy người bước vào.
Người đến là một hiền sĩ, khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, trên môi có hai hàng ria mép.
Hắn ta đến trước mặt công tử Kính Lăng, cúi đầu chào: "Bái kiến công tử."
"Miễn lễ."
"Vâng."
Công tử Kính Lăng hơi cúi người, nhìn hắn ta chăm chú: "Lần này ở Tề, có điều gì thấy, điều gì nghe được không?"
Hiền sĩ chắp tay, tán thưởng: "Công tử quả là liệu sự như thần."
Lời khen vừa dứt, trên khuôn mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng tức thì hiện lên một tia sáng, khiến khuôn mặt hắn càng thêm rạng rỡ. Nhưng trong tia sáng đó, lại ẩn chứa một sự phức tạp khó tả.
Hắn nhìn chằm chằm người đến, nói: "Kể chi tiết cho ta."
"Vâng!"
Hiền sĩ đáp lời, ngồi xuống bên bàn. Đợi thị tỳ rót rượu xong, hắn ta mới bình tĩnh nói: "Biết ta muốn dâng hai thành trì, Nghĩa Tín quân cố ý triệu kiến tại thư phòng. Lúc đó trong phòng có bảy người Tề. Trong số đó, trừ Nghĩa Tín quân, năm người còn lại đều là thực khách nhất đẳng của Nghĩa Tín quân. Chỉ có một người ta chưa từng gặp, đó là một tiểu nhi, tiểu nhi này có khuôn mặt hơi vàng, mắt dài và hẹp, ánh mắt trong trẻo, mũi và miệng nhỏ nhắn. Rất khó nhận ra."
Hiền sĩ nói đến đây, cầm chung rượu nhấp hai ngụm, hoà hoãn một lát rồi nói tiếp: "Tiểu nhi này đứng sau Nghĩa Tín Quân một bước. Ta vừa dâng địa đồ, Nghĩa Tín quân và tiểu nhi liền nhìn nhau, ba bốn người trong số các thực khách còn lại cũng đồng thời nhìn về phía tiểu nhi."
Nghe đến đây, trên khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm của công tử Kính Lăng hiện lên một tia lạnh lẽo chợt lóe qua. Nhưng cùng với tia lạnh lẽo đó, còn có một chút thất thần.
Hiền sĩ nói tiếp: "Tiếp đó, ta và Nghĩa Tín quân bàn bạc, cho đến khi ta rời đi, Nghĩa Tín quân đã nhìn tiểu nhi đó sáu lần, ánh mắt rất ôn nhu, không giống như đối với hiền sĩ bình thường."
Nói xong, hắn ta đứng dậy, cúi đầu chào công tử Kính Lăng, tán thưởng: "Ta đã làm theo lời công tử, để lộ tin tức. Quả nhiên, cơ thiếp của Nghĩa Tín quân không chết! Bị dồn vào đường cùng, người Tề đã sẵn sàng dốc toàn lực để tương trợ cho chúng ta."
Hiền sĩ nói đến đây, vẻ mặt có chút do dự, hắn ta nhìn công tử Kính Lăng, hỏi: "Nghe ý công tử, dường như cho rằng mưu kế âm độc đẩy chúng ta vào tuyệt cảnh là do phụ nhân đó bày ra. Phụ nhân này tuy rằng giả chết, lại dễ dàng dịch dung thành thiếu niên. Nhưng, một phụ nhân thấp hèn, liệu thực sự có tâm trí kinh người như vậy không?"
Giọng nói của hắn ta vẫn còn nghi hoặc.
Công tử Kính Lăng ngẩng đầu lên, hiền sĩ kia giật mình kinh hãi.
Môi hắn mím chặt, cơ mặt giật giật, giữa mày nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự lạnh lẽo và tức giận.
Hiền sĩ chưa từng thấy công tử Kính Lăng như vậy. Hắn ta vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt u ám của hắn.
Sau một lúc lâu, thanh âm trầm thấp, chậm rãi của công tử Kính Lăng vang lên: "Ta cũng không dám tin, kế sách này thực sự là do nàng bày ra."
Nói đến đây, thanh âm hắn có chút khô khốc.
Hắn cúi đầu, thong thả, vô cùng thong thả cầm lấy chung rượu trên bàn, thong thả đưa lên miệng, rồi ngửa cổ uống.
Rượu tràn vào miệng, nhưng phần lớn lại chảy xuống vạt áo hắn, chỉ có một chút xíu thực sự vào miệng.
Cứ như vậy uống hết nửa bình rượu, công tử Kính Lăng chậm rãi đặt bình rượu xuống bàn.
Hắn tựa hồ không nhận ra vạt áo đã ướt đẫm, ánh mắt vẫn trầm hàn, biểu tình tối tăm nhìn chằm chằm phía trước.
Hiền sĩ chứng kiến cảnh này nào dám hé răng? Hắn ta vội vàng cúi đầu, bất động như tượng.
Căn phòng tĩnh lặng đến lạ thường.
Chính sự tĩnh lặng ấy lại chất chứa một nỗi âm u, áp lực, tựa như mây đen vần vũ, chỉ chực đổ cơn mưa lớn.
Hồi lâu, giọng nói công tử Kính Lăng thong thả vang lên, "Tuần, theo ý ngươi, ta nên xử trí kẻ phụ ta như thế nào?"
Xử trí thế nào?
Hiền sĩ Tuần ngẩn người.
Hắn ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng, thầm nghĩ khó hiểu: Phụ nhân kia đã là người của Tề Nghĩa Tín quân, cho dù nàng ta thật sự bày ra kế sách âm độc, ngài lại có thể làm gì? Nàng ta dù sao cũng ở dưới sự bảo vệ của Nghĩa Tín quân.
Đang suy tính như vậy, hắn ta ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo của công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm vào mình.
Loại ánh mắt này, thật làm người không thở nổi.
Hiền sĩ Tuần vội vàng cúi đầu, chắp tay dò hỏi: "Phụ nhân âm độc? Giết?"
Vừa dứt lời, hắn ta đã thấy trong lòng bất an.
Quả nhiên, một luồng uy áp lạnh lẽo, nặng nề bao trùm lấy hắn ta.
Lúc này, hiền sĩ Tuần đừng nói ngẩng đầu, ngay cả đứng cũng không vững.
Hắn ta vội vàng chắp tay, thanh âm run run đáp: "Phụ nhân kia nguyên là cơ thiếp của công tử, vừa rời bỏ chủ cũ đã cùng tân phu hãm hại Tấn ta. Nếu không, bắt nàng ta về đây?"
Lời nói ra vội vàng, không chỉ vội, mà còn có chút lộn xộn.
Điều làm hắn ta mừng rỡ là, vừa dứt lời, luồng uy áp lạnh lẽo nặng nề kia liền biến mất.
Như thể tảng đá đè nặng trên đầu được dỡ bỏ, hiền sĩ Tuần thở phào một hơi dài, suýt nữa đưa tay áo lau trán.
Phía trước truyền đến thanh âm trầm thấp của công tử Kính Lăng, "Bắt nàng về?"
Giọng nói rất thấp, rất nhẹ. Như đang nghi vấn, như đang lẩm bẩm.
Hiền sĩ Tuần cao giọng đáp: "Phải! Phụ nhân kia dám bày mưu tính kế hãm hại cố chủ! Bắt nàng ta về, muốn giết muốn chém, công tử cứ định đoạt."
Hắn ta càng nói càng hăng hái, giọng vang vọng.
Công tử Kính Lăng đưa tay cầm lấy chung rượu, chậm rãi nhấp một ngụm. Lúc này, hắn tuấn mỹ uy nghiêm, cử chỉ thong dong, nào còn chút âm trầm của lúc nãy?
Lời hiền sĩ Tuần vừa dứt, hắn liền nhàn nhạt nói: "Bắt nàng về? Tốt!"
Chữ "tốt" vừa ra, hiền sĩ Tuần liền hoàn toàn yên tâm.
Công tử Kính Lăng ôn hòa nói: "Kế sách này rất hay, đừng tiết lộ."
"Vâng."
Hiền sĩ Tuần cao giọng đáp, chắp tay cáo lui.
Cho đến khi hắn ta đi xa, công tử Kính Lăng vẫn nhìn chằm chằm màn trướng lay động, hồi lâu sau vẫn không rời mắt.
Không biết bao lâu sau, hắn thấp giọng, nặng nề lẩm bẩm: "Bắt tiểu nhi về?"
Mấy chữ này rất đơn giản, rất dễ dàng. Nếu muốn hành động, cũng không phức tạp. Tuy tiểu nhi khuynh quốc khuynh thành, bên cạnh không ít người bảo vệ, nhưng nếu hắn đường đường công tử Kính Lăng muốn ra tay bắt người, chẳng ai có thể ngăn cản.
Công tử Kính Lăng nghĩ đến đây, không khỏi cong nhẹ khóe môi.
Nụ cười nhạt vừa thoáng hiện, hắn liền mạnh mẽ thu hồi lại.
Công tử Kính Lăng tiếp tục xụ mặt, lặng lẽ ngồi trên sập. Hồi lâu sau, thanh âm trầm thấp của hắn lại vang lên, "Bắt tiểu nhi về sao?"
Giọng nói ấy, tựa như tiếng thở dài, lại như tiếng ca xướng. Như bất đắc dĩ, lại như vui mừng, thật lâu không dứt, thật lâu vấn vương.
Rất lâu sau đó, tiếng hắn nặng nề ra lệnh vang lên trong phòng, "Người đâu!"
Một kiếm khách theo tiếng mà đến, chắp tay đáp: "Có."
"Mời Ổn Công đến đây."
"Vâng!"