Có lẽ vì đây là thời loạn lạc, có lẽ vì thế gian này quá mức nghèo nàn. Người đương thời thích sự hoa lệ, phú quý, no đủ.
Vệ Lạc tuy không đầy đặn, nhưng nàng có khí chất hoa lệ và phú quý. Quan trọng nhất là, nàng có sự khoan dung và điềm tĩnh hơn những nữ nhân đương thời.
Đây là thời đại mà con người ăn hôm nay lo bữa mai, bất kể ngươi ở địa vị nào, vương hậu hay công chúa cũng thế, ca cơ hay đại gia cũng vậy, không ai biết ngày mai mình còn sống hay không.
Nỗi bất an và lo lắng thường trực này khiến người đương thời khó có được sự an nhiên tự tại.
Nhưng Vệ Lạc lại có được điều đó.
Tuy cũng cảm nhận được sự bấp bênh của cuộc sống, nhưng nàng đến từ một thời thịnh thế, hơn nữa, một đời sinh mệnh này, có thể nói là ngoài ý muốn mà nàng có được.
Dù có căng thẳng, bất an hay sợ hãi đến đâu, nàng vẫn giữ được sự an nhiên tự tại, một sự an nhiên tự tại đã thấm sâu vào xương cốt, không để ý cũng sẽ tự nhiên toát ra.
Giờ phút này, đám đông chia thành hai hàng, mọi người chen lấn xôn xao đưa mắt nhìn xung quanh. Vệ Lạc rũ mắt xuống lặng lẽ ngồi trong kiệu. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng toát lên vẻ an nhiên, bộ lễ phục đỏ thẫm tôn lên làn da trắng như tuyết và mái tóc đen như mực.
Xếp hàng phía trước là những du hiệp, chính họ đã khóc thương cho nàng khi nàng "chết" đi, cũng chính họ yêu cầu được gặp nàng khi biết nàng còn sống.
Lúc này, họ đã được gặp nàng.
Nhìn thấy Vệ Lạc, mọi người rất hài lòng.
Trong mắt các du hiệp, sự an nhiên tự tại của Vệ Lạc toát lên phong phạm của một cao thủ. Tất nhiên, đây chỉ là sự so sánh. Họ chỉ cảm nhận được từ vẻ ngoài của Vệ Lạc nàng thực sự phi phàm, thực sự khác biệt với những mỹ phụ bình thường.
Xe ngựa từ từ tiến về phía trước. Bỗng có một giọng nói khàn khàn vang lên: "Mỹ nhân, mỹ nhân, y phục lộng lẫy. Đổi hai thành trì, vợ của Nghĩa Tín. Mỹ nhân, mỹ nhân, tay như nhành liễu, da như mỡ đông, cổ như ấu trùng, răng như hạt bầu, trán thon mày ngài, cười duyên dáng, mắt đẹp long lanh."
Tiếng hát vui vẻ và trôi chảy, trong tiếng hát đó, xe ngựa dần dần tiến vào trung tâm đường phố.
Đến trung tâm đường phố, mọi thứ lại khác.
Ở đây, người đi đường đều đi sát vào lề, nhường đường cho các nam thanh nữ tú ngồi trên xe kiệu.
Tất nhiên, chỉ có con cái nhà quyền quý mới được ngồi xe kiệu, còn dân thường vẫn ngồi trên xe lừa. Những chiếc xe lừa này được Nghĩa Tín quân chuẩn bị riêng cho người nghèo sử dụng trong ngày hôm nay.
Ở trung tâm đường phố, người dân hai bên đường bắt đầu mang theo giỏ tre đựng đầy lê, đào và các loại trái cây khác.
Vệ Lạc vừa chú ý đến điều này thì bốn, năm quả lê như mưa rơi xuống đầu nàng.
Võ công của Vệ Lạc hiện tại không tệ, nàng chỉ liếc mắt đã biết những quả này sẽ không trúng mình.
Quả nhiên, "bụp bụp" vài tiếng, mấy quả lê rơi xuống phía sau chiếc xe kiệu của nàng.
Vài tiếng "bụp bụp" này phảng phất như tín hiệu.
Ngay lập tức, vô số trái cây ném về phía nàng. Trái cây như mưa, rất đáng sợ, che kín cả đất trời.
Có vài người ném không chuẩn đã ném trúng người Vệ Lạc, lướt qua vạt áo của nàng.
Giữa cơn mưa trái cây, những thiếu nữ quý tộc cũng ngồi trên xe kiệu, quay lại nhặt vài quả rồi cười đùa ném về phía Nghĩa Tín quân.
Họ vừa ném vừa cười khúc khích, một thiếu nữ cất cao giọng xướng: "Có chàng trai, như sắt như thép, như ngọc như ngà! Có chàng trai, áo trắng bay bay, mắt đẹp nhìn quanh. Có chàng trai, thấy chàng vui thích, thấy chàng yêu thương."
Tiếng hát của cô gái kia vang vọng, du dương và xa xăm, cùng với tiếng hát của nàng, bốn phương tám hướng cũng vang lên những tiếng hát khác.
Những tiếng hát này, có nhiều lời khen ngợi vẻ đẹp hoa lệ của Vệ Lạc, cũng có nhiều lời khen ngợi vẻ đẹp của các thiếu niên mỹ lệ khác.
Bên phía Vệ Lạc, cơn mưa trái cây vẫn không ngừng. Vệ Lạc thân thủ nhanh nhẹn, mắt nhìn tinh tường, mỗi khi có trái cây ném lệch về phía nàng, nàng chỉ cần nghiêng người một chút là đã né được.
Đang né tránh trái cây, bỗng nàng nghe thấy một tiếng "bụp" giòn tan, vội vàng nhìn về phía Nghĩa Tín quân. Một quả sơn trà to bằng nắm tay đã đập vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Khi quả sơn trà lăn xuống, trên má trái của hắn lập tức hiện lên một vết hằn.
Lúc trái cây bay tới, Vệ Lạc rất muốn đưa tay ra đỡ cho Nghĩa Tín quân. Nhưng thấy các kiếm khách phía sau hắn đều không động đậy, nàng đành thôi - nàng chỉ là nữ lưu yếu đuối, không thể làm gì quá lộ liễu.
Vệ Lạc nghĩ vậy, khi một quả lạ hình con rắn nhỏ bằng ngón tay ném tới, nàng không né tránh, để nó rơi trúng trán mình.
Quả ném trúng, lập tức để lại một vết đỏ ửng trên trán Vệ Lạc.
Vết đỏ này càng làm tăng thêm vẻ yêu kiều trên gương mặt nàng.
Nhìn thấy Vệ Lạc như vậy, các thiếu nữ đang nhìn về phía Nghĩa Tín quân đều ngẩn ngơ.
Lúc này, một tiếng cười của phụ nhân vang lên: "Hôm nay mới biết, vẻ đẹp của mỹ cơ thực sự đáng giá hai thành trì."
Trong tiếng tán dương, lại có thêm mấy chục quả được ném vào phía sau Vệ Lạc.
Xe ngựa vẫn chậm rãi tiến về phía trước.
Hiện tại đã đến ngã tư nổi tiếng nhất của kinh đô Tề. Nơi đây là ngã tư đường, ở giữa có một quảng trường rộng lớn.
Giờ phút này, trên quảng trường đâu đâu cũng thấy các nam thanh nữ tú ngồi trên xe kiệu.
Có thể nói, những người thực sự có nhan sắc được mời đến đây, cả thành cũng không quá năm người. Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân tất nhiên là một trong số đó.
Vừa đến quảng trường, tiếng reo hò và hoan hô bùng lên.
Giữa tiếng hoan hô, vô số trái cây lại như mưa trút xuống. Trong cơn mưa trái cây, Vệ Lạc liên tục nhìn về phía Nghĩa Tín quân. Nàng lo lắng hắn bị ném trúng quá nhiều.
Nhìn một lúc, nàng cũng yên tâm phần nào. Rõ ràng, không ai thực sự muốn làm hại hắn trong ngày hội như vậy, trên mặt hắn ngoài vết hằn ban nãy, không có thêm vết thương nào mới.
Mà lúc này, Vệ Lạc cảm thấy có người đang nhìn mình.
Có người nhìn nàng là chuyện bình thường, nhưng Vệ Lạc lại cảm thấy có gì đó khác lạ.
Nàng quay đầu lại.
Vừa nhìn, nàng thấy cách mình khoảng hai mươi bước về bên trái, một thanh niên áo xanh lam đang ngồi ngay ngắn trên xe kiệu, chàng trai này có vẻ ngoài tuấn tú, chính là công tử Trật.
Vệ Lạc không ngờ y cũng ngồi trên xe kiệu trong ngày hội như vậy.
Lúc này nàng hoàn toàn quên mất, công tử Trật tuy đã làm quan lễ, nhưng hắn vẫn chưa cưới vợ, đương nhiên cũng là một trong những nhân vật chính của ngày hôm nay.
Vệ Lạc chỉ liếc mắt một cái đã thấy phía sau công tử Trật, ngoài ba mươi kiếm khách cưỡi ngựa hộ tống, còn có năm sáu hiền sĩ, chúng hiền sĩ thì ngồi trên xe ngựa bình thường.
Nhìn một lúc, nàng nhíu mày thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hôm nay là ngày công tử Trật chọn vợ?"
Trong khi Vệ Lạc đang suy nghĩ miên man, công tử Trật lặng lẽ nhìn nàng.
Ánh mắt y dịu dàng nhưng ẩn chứa sự sâu sắc. Y lặng lẽ đánh giá nàng, ánh mắt đó khiến Vệ Lạc mơ hồ nhớ lại trước đây. Khi nàng mới đến quý phủ, những lúc nàng ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp một ánh mắt cũng ôn hoà như vậy.
Chỉ là liếc mắt nhìn nhau một cái, công tử Trật liền quay đầu đi, mà Vệ Lạc cũng thu hồi tầm mắt.