Chớp mắt, Vệ Lạc đã đến Tề hơn hai tháng.
Trong hai tháng này, nàng vẫn ngoan ngoãn ở trong phủ Nghĩa Tín quân, chưa từng tham gia bất cứ yến hội nào, ngay cả ra phố cũng không.
Song dù là thế, mỗi một ngày đều sẽ có những du hiệp các nước lẻn vào phủ bị người quẳng ra.
Mỹ danh của nàng quả thực đã vang dội quá mức, toàn bộ Tề đô, ai ai cũng bàn tán xôn xao về mỹ phụ Nghĩa Tín quân đã dùng hai thành đổi lấy này. Những du hiệp nọ chính là những phường háo sắc bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn.
Vậy nhưng gã háo sắc tên tuổi lớn nhất võ công mạnh nhất — kiếm khách áo trắng thì lần này dường như đã bốc hơi, căn bản không hề bắt gặp hành tung của y. Thậm chí đôi lúc Vệ Lạc còn hoài nghi có khi nào y đã rời đi luôn rồi chăng.
Đối với người Tề mà nói, Nghĩa Tín quân tuy còn trẻ, song có thể từ hai năm hành động của hắn trông ra, hắn đã hoàn toàn xứng với danh nhất đại năng thần (một đời bề tôi tài cán). Dù rằng vẫn thường xuyên có những cựu thần nhằm vào hắn đột nhiên bỏ mạng, song chính lệnh thi hành hai năm qua ở nước Tề đã làm thu nhập của bách tính, thu nhập của hầu thất rõ ràng tăng lên, sức ảnh hưởng của cả quốc gia giữa chư quốc cũng hoàn toàn nâng cao.
Một quyền thần không hồ đồ mê muội như hắn, lại đồng ý mất lớn như thế đổi lấy một cơ, có thể tưởng tượng cơ này nghiêng thành nghiêng nước dường nào, kinh thế tuyệt diễm dường nào.
Hiện tại đang là tháng tám, tháng chín, thoảng trong khí trời đã se lạnh.
Vệ Lạc biếng nhác trốn trong hậu hoa viên, không thể ra phủ, không có việc gì làm, nàng đành dùng toàn bộ tinh lực cho hậu uyển của Nghĩa Tín quân — đây là hậu uyển của riêng cá nhân nàng, ngoại trừ số ít thị tỳ, thì chỉ có mình nữ chủ nhân là nàng. Không có cơ, chẳng có thiếp, chẳng có bất cứ nữ nhân nào có thân phận tồn tại, ngoại trừ nàng.
Hậu uyển như thế khiến Vệ Lạc dấy nhiệt huyết tràn trề muốn cải tạo.
Thế nên, nàng chỉ huy thị tỳ, dọn dẹp kỹ càng một lượt hậu uyển, ngay cả cành cây, bãi cỏ cũng cắt tỉa. Sau hoa viên, nàng còn dùng đá tảng chồng lên làm hòn giả sơn, từ sau dẫn ra một suối nước, đặt song song giữa hai tàng cây hai bàn đu dây. Bàn đu dây này đương nhiên là chờ sau khi Tố quay lại sẽ chơi cùng nàng.
Bấy giờ đương mùa hoa sen nở rộ, nàng ra lệnh cho nhóm thị tỳ vây bốn xung quanh hồ lớn trong hậu hoa viên, dùng đá sỏi rải trọn bờ hồ dài mấy chục bước. Có ven bờ trải đá cuội thế này, nàng có thể chân trần giẫm vào hồ, đưa tay với hái những đóa sen đang thướt tha khoe sắc kia.
Trong hồ vốn có một cái đình, có hành lang gấp khúc nối tới. Sau khi xử lý xong toàn bộ đám cành lá trôi nổi trong nước, nàng liền làm lấy một chiếc thuyền con, sau đó, lại mang kỷ gỗ dạng tròn như bàn xay lên thuyền. Thuyền trúc dễ thấm nước, tháp sẽ bị ướt, thế là nàng liền dùng một miếng gỗ nhỏ cố định phía trên, biến kỷ thành ghế thay cho tháp.
Chuỗi ngày như thế, tiêu dao dường bao.
Tiêu dao đến đỗi Vệ Lạc đã quên mất chính bản thân mình đang ở đâu, mỗi ngày vừa mở mắt ra, nàng liền tràn đầy phấn khởi chạy tới hậu uyển, suy tính sửa sang thêm nữa.
Khoảng thời gian này, Nghĩa Tín quân cho nàng rất nhiều những thứ tiền bạc như hoàng kim, trân châu cùng đao tệ, mặc nàng dùng. Chẳng qua Vệ Lạc cũng không đụng tới.
Nàng không muốn tăng thêm gánh nặng cho hắn, lại nói, giữa thời loạn lạc lo được sớm chẳng lo được muộn này, thì có là hoa phủ tốt nhất cũng chỉ là nơi ở tạm, chẳng cần thiết phải chăm chút quá mức làm gì.
Ngày đó, Nghĩa Tín quân từ bên ngoài vội vã lao vào phủ.
Trên gương mặt hoa mỹ của hắn đẫm sắc sầu lo, hàng mày rậm nhướng cao kia, đôi mắt hoa đào hẹp dài kia, cũng đong đầy âm trầm.
Song, hết thảy những thứ ấy, sau khi bước vào hậu uyển, đều biến mất toàn bộ.
Hắn ngẩng đầu nhìn bàn đu ở khắp nơi trên đường râm bóng cây, khóe miệng không khỏi giương lên. Hắn sung sướng ngắm nhìn tất thảy những thứ ấy, bước chân nhanh hơn, có phần gấp gáp đi đến hậu hoa viên.
Chỉ chốc lát, hắn liền tới bờ hồ.
Quả nhiên.
Vệ Lạc đương lười nhác ngủ trên thuyền con, mặc nó để mình chòng chành từng đợt trên mặt nước.
Y bào rực lửa của nàng, đã bị nước hồ ướt hết cả. Thế mà nàng lại phảng phất chẳng cảm giác gì đến, chỉ lấy một chiếc lá sen lớn đậy lên mặt, che gọn một khuôn mặt nhỏ nhắn mê người ấy. Đầu nàng cũng thoải mái để trên chiếc gối bằng lá sen. Nếu chẳng phải bàn tay như ngọc khiết, đường nét căng mịn hoàn mỹ còn đương với cao lên khung trời, đung đưa, Nghĩa Tín quân gần như cho rằng nàng đã ngủ.
Bắt gặp cảnh này, hắn không tự giác dừng bước chân.
Nghĩa Tín quân si ngốc mà nhìn, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng rõ, càng ngày càng rõ.
Chỉ chốc lát, hắn chậm rãi xoay người, toan chuẩn bị cứ vậy rời đi.
Hắn mới đi một bước, âm điệu êm ái mà lả lướt, lộ vẻ biếng nhác của Vê Lạc liền vang lên, "Tố? Chàng đã về rồi."
Tố khựng lại.
Hắn quay đầu về phía nàng, thấy mỹ nhân đã bỏ lá sen xuống, một đôi mắt mặc ngọc từ giữa khóm lá dò hỏi đưa tới, đảo vòng nhìn hắn.
Hắn ngây dại.
Một suối tóc đen dán vào cần cổ ngọc khiết, trên gương mặt bé bỏng hây đỏ lãnh diễm, từng chuỗi nước mưa theo sống mũi, thái dương, khóe môi lăn về phía xương quai xanh, bào phục rực lửa dẫu mỹ lệ loá mắt, xong lại ướt át dán lên cơ thể hoàn mỹ yểu điệu của nàng. Bên xanh lá hồng hoa tôn lấy, mỹ nhân kiều vẻ hoa, hoa ánh sắc mỹ nhân, thực khiến người ta vừa trông mà say lòng.
Vệ Lạc chỉ chống nửa người lên, chớp mắt hạnh, chăm chú đánh giá hắn. Nhìn rồi, tay phải nàng liền cắt vào nước.
Một động tác ấy, nàng vận lên một phần nội lực. Thế là chiếc thuyền lá con liền biến thành mũi tên phi qua, nhắm về chỗ Nghĩa Tín quân đang đứng.
Thuyền đè lên hoa lên lá, tới lúc cập bờ chỉ nghe kêu nhẹ một tiếng. Vệ Lạc thong thả đứng lên, cứ thế để chân trần, khoác tóc ướt, trên gương mặt tuyệt mỹ nhạt cười trong veo, mắt huyền dờn sóng nhìn hắn.
Đương khi Nghĩa Tín quân còn ngẩn ngơ, Vệ Lạc nghiêng đầu, nghịch ngợm chớp chớp mắt với hắn, cười tủm tỉm mà rằng: "Phu quân, sao không thượng thuyền mà xem? Hôm nay không ánh dương dày vầng mây, gió mát hiu hiu nhẹ bay, hương sen thanh trong đưa thoảng, sóng nước dềnh dàng chẳng lay, đúng là ngày lành cảnh đẹp."
Vừa nói, nàng vừa chớp chớp mắt hạnh, thực sự là khiến người mê mẩn khôn miêu khôn tả.
Nghĩa Tín quân không kìm được nhanh chân về hướng nàng, sau khi thả người lên thuyền thì đưa tay vòng lấy eo nhỏ, cúi đầu hôn gò má nàng, cười nói: "Lạc quả là nhàn nhã."
Vệ Lạc cười hì hì.
Vừa cười, nàng vừa đẩy Nghĩa Tín quân ngồi lên ghế gỗ, dưới chân tiềm vận nội lực, con thuyền liền như mũi tên lướt qua đầy hồ hoa lá, đi tới chính giữa hồ.
Vừa đến nơi, xa xa mờ ảo bóng núi xanh, vòm trời vời vợi mây lững lờ, in vào hồ nước, in vào cả mắt người. Ngày hôm nay là một ngày râm khó được, gió vừa thổi, tích tắc mát lạnh thấu người.
Nghĩa Tín quân như cảm thấy, hết thảy buồn phiền bất an, vào lúc này đều đã bị lấp đi.
Bấy giờ, Vệ Lạc chân trần vòng đến phía sau hắn, nàng đưa tay đặt lên vai hắn, vừa nhẹ nhàng xoa bóp, vừa hỉ hả cười: "Phong cảnh thế nào?"
"Đúng là tiên cảnh."
Được hắn tán dương, Vệ Lạc liền bật cười khúc khích.
Giữa tiếng cười của nàng, trên mặt Nghĩa Tín quân tràn ánh cười ấm áp, rực rỡ vô tận, xán lạn vô tận.
Chỉ là, hốc mắt lại hơi ướt.
Hắn đưa tay đè lại bàn tay đang x0a nắn vai của Vệ Lạc, cúi đầu, hôn lên ngón tay non mềm như đầu hành của nàng, lẩm bẩm: "Chẳng biết bao giờ, mới có thể quên đi tất cả, cùng Lạc ngao du trọn ngày?"
Đôi môi như cánh hoa của hắn, cứ vậy mà đậu trên tay nhỏ bé của nàng. Nhẹ nhàng giữ lấy, ôn nhu giữ lấy, trong động tác cẩn thận từng chút một, mang theo hạnh phúc cùng thành kính.
Vệ Lạc cảm giác được sự thành kính của hắn.
Chẳng kể khi nào, nàng chỉ cần cảm giác được một điểm này, trái tim sẽ vững vàng hẳn.
Đúng, nàng sẽ vững tâm. Tới thế giới dù mới chỉ mấy năm, nhưng trái tim nàng vẫn luôn treo lơ lửng, vẫn luôn mắc trên không, bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu đều chuẩn bị gánh chịu biến cố đáng sợ nhất.
Thế nhưng, sự thành kính của hắn, lại làm cho Vệ Lạc cảm nhận được bình yên.
Hai người đều không nói gì.
Một tay Vệ Lạc bị hắn hôn, ngậm như thế, không thể làm gì khác hơn là bất động. Nàng chỉ dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng xoa vai hắn.
Gió êm nhẹ lướt, sóng nước lăn tăn, núi xanh mờ ảo, mây trôi lững lờ.
Khoảnh khắc này, trời cùng đất vĩnh hằng, khoảnh khắc này, núi hoà nước rực rỡ,
Gió thổi tung tay áo trường bào của hai người, thổi tung bào phục đỏ lửa của Vệ Lạc, thổi bay trường bào trắng thuần của Nghĩa Tín quân, khiến cả hai sắc rực đỏ trắng khiết đan xen vào nhau, thuận gió phất phơ, khác nào đâu người chốn thần tiên.
Cũng như những quyền quý khác, phủ của Nghĩa Tín quân rất lớn, hồ núi đều nằm trong phạm vi phủ đệ của hắn. Có điều không giống với phủ công tử Kính Lăng chính là, những cảnh non xanh nước biếc này, không bị hắn hoàn toàn rào hết.
Chiếc thuyền con xuôi dòng mà chảy, thuận gió mà trôi, ánh nước lấp loáng. Trên không trung, từng con bạch hạc chao liệng bay qua, sải cánh ưu mỹ mà thảnh thơi. Lúc bắt gặp một đôi tuyệt sắc này thì cũng tựa như bị vẻ đẹp đoạt cả thiên địa tạo hoá ấy kinh động, liên tiếp kêu lên.
Cũng không biết qua bao lâu, mãi tận đến khi con thuyền đã cách vùng sen hồ kia rất xa, mãi tận đến khi núi non tận bờ đối diện dần dần gần lại, mãi tận đến khi y bào bị nước thấm ướt trên người Vệ Lạc khô hơn nửa.
Vệ Lạc mới chậm rãi quỳ xuống, nàng quỳ gối phía sau Nghĩa Tín quân, kề khuôn mặt nhỏ nhắn lên bờ vai hắn, vươn đôi tay nõn nà ôm cổ hắn, thì thầm, dịu dàng cất lời: "Lúc quân đến, bước chân hớt hải vội vã. Thấy ta thanh nhàn, lại không lên tiếng liền toan quay về." Âm giọng nàng rất nhẹ rất êm, dường một tia gió xuân hài hòa thổi qua, "Quân ắt có chuyện khẩn yếu, phiền não, có thể nói ra chăng?"
Nàng êm dịu nói đến đây, Nghĩa Tín quân lại cứng đờ người, thật lâu không trả lời.
Lúc này, không trung lóe lên một vệt kim sắc, mặt trời đã ra, hồ nước bị ánh dương chiếu, đã đôi phần chói mắt.
Thật lâu thật lâu sau đó, ngữ âm trầm thấp khàn khàn của Nghĩa Tín quân vang lên, "Vừa nãy mật thám truyền tin", nói tới chỗ này, hắn khó khăn nuốt nước miếng, do dự một hồi, mới cay đắng mà rằng: "Sở vương nghe được mỹ danh của nàng, muốn nhằm ta đòi nàng, Sở sứ đã trên đường đi."
...
Rất lâu sau, Vệ Lạc nuốt nước miếng, khẽ hỏi: "Còn gì không?"
Ngữ điệu nàng, lại trầm ổn khôn cùng.
Sau khi hỏi ra miệng, Vệ Lạc cười cười, từ từ cất tiếng: "Chàng lấy hai thành đổi ta, chẳng có lẽ, Sở vương liền vô duyên vô cớ muốn ta thế này ư? Hắn chuẩn bị trả cái giá lớn đến đâu?"
Nghĩa Tín quân nhắm mắt, một lát mới khản đặc đáp lời; "Hắn không chuẩn bị trả giá gì cả!"
Vệ Lạc ngẩn ra.
Đảo mắt, nàng bật cười nhẹ, tiếng nói vẫn trong trẻo như cũ, vẫn trầm ổn an tĩnh như cũ. Tiếng cười kia, tựa như kỳ tích vậy, khiến trái tim Nghĩa Tín quân vững vàng hẳn.
Sau khi cười hai tiếng, Vệ Lạc hừ giọng nói: "Không trả giá? Xem ra, Sở là muốn chinh chiến với Tề đây!"
Nghĩa Tín quân cứng người.
Hắn vụt quay đầu lại, nhìn Vệ Lạc hỏi: "Sao lại nói lời ấy?"
Vệ Lạc cười khẽ, đôi mắt hắc ngọc kia, trắng đen rõ ràng, khác nào thanh tuyền trong vắt nhất sáng ngời nhất đất trời, thật sự khiến người vừa thấy liền yên lòng.
Nàng nhẹ cười, hơi híp mắt hạnh, đáp: "Sở biết rõ chàng là quyền thần nước Tề, trên đất Tề một chữ như chín đỉnh. Hắn lại không muốn ra bất cứ đánh đổi mà đòi ta từ chàng. Chàng tất nhiên là không chịu. Không chỉ là chàng, Tề hầu và chúng quyền quý cũng sẽ không đồng ý. Theo lẽ đó vừa ra, Tề tất bị thiên hạ chư hầu khinh chê! Biết rõ không thể được lại còn đi, tất có mưu đồ. Ta xem Sở vương là muốn dùng điểm này làm cớ, dấy binh với Tề thôi..."
Nghĩa Tín quân nghe đến đó, thở dài một tiếng, cảm khái một câu: "Lạc, quả nhiên chẳng phải người thường." Dừng một chút, hắn gật đầu tiếp: "Không sai, Sở xác thực muốn dấy binh với Tề! Thứ nhất, nước Thái thuộc địa của Sở bị Tề hầu làm nhục, Sở muốn đánh phạt sự bất kính của Tề! Thứ hai, Tề có nàng, có ta", tới đây, trên gương mặt hoa mỹ của Nghĩa Tín quân lóe lên một tia cười gằn, một tia hận thù, một tia sát cơ, "Thế nhân đều đồn đãi, hai ta hoa diễm vô song, Sở vương đều muốn chiếm cả hai!"