Việt Cơ

Chương 168: Tề Hầu Nghênh Đón




Sau khi chạy khỏi cánh rừng, đoàn xe đi mấy ngày đường đều không gặp thêm đạo phỉ nào nữa. Vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, Nghĩa Tín quân liền ra roi thúc ngựa ruổi về phía đất Tề.

Đi gấp cả ngày lẫn đêm như thế, rốt cuộc sau ba tháng đã đặt chân tới biên cảnh nước Tề. Vừa vào biên cảnh, Nghĩa Tín quân liền hậu hĩ đáp tạ, tiễn quân sĩ của Xử Chí trở về.

Có điều cũng không biết kiếm khách áo trắng nghĩ thế nào, thế nhưng vẫn chưa hề nói muốn rời khỏi. Chẳng qua về sau y cũng không nhìn trộm Vệ Lạc tắm rửa nữa, Nghĩa Tín quân vốn cố kỵ y cũng không cưỡng ép thêm.

Sau khi tiến vào đất Tề, chúng nhân rõ ràng đã thả lỏng. Qua một tháng như thế, rốt cuộc cũng tới Tề đô Lâm Truy.

Tề đô xây gần biển, kiến trúc phần nhiều lấy đá làm chủ đạo, song người Tề lại nổi danh bởi cái tinh tế, vậy nên những căn nhà đá của họ đều được xây như những nhà gỗ thông thường, tinh xảo mà kết cấu phức tạp, điều này hoàn toàn khác hẳn người Tấn.

Đoàn xe rầm rầm sóng dậy mà tiến. Lúc cách Lâm Truy còn năm dặm thì Vệ Lạc liền phát hiện nơi cửa thành, nghìn nghịt bao la những đầu người qua lại, xe ngựa rêu rao. Chẳng lẽ, lại là nghe tiếng mỹ nhân mà tới?

Vệ Lạc vừa nghĩ tới đây, trước mặt chợt lóe, Nghĩa Tín quân đưa tới một mỹ sa, mệnh lệnh: "Đội lên!"

Vệ Lạc ngẩn ra, dọc đường đi hắn chưa từng bảo mình đội mũ sa, bây giờ mang thì có tác dụng gì?

Nghĩ thì nghĩ thế, song nàng vẫn ngoan ngoãn đội vào.

Xe ngựa dần dần chạy tới gần, chỉ chốc lát đã đến nơi cách cổng thành một dặm, chính thức chạm trán đám đông nghênh tiếp.

Nơi cổng thành nghìn nghịt những xe ngựa là xe ngựa. Phóng tầm mắt lần nữa, Vệ Lạc đột nhiên phát hiện, bên cạnh những xe ngựa này, rặt toàn những quân sĩ cầm giáo mác.

Mấy ngàn quân sĩ cầm giáo mác nghiêm trận chờ đón!

Đáy lòng căng thẳng, nàng vội vã ngoảnh đầu nhìn về phía Nghĩa Tín quân.

Trên gương mặt hoa lệ của Nghĩa Tín quân vương nét cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy có chút lạnh lùng, thâm trầm.

Ánh quang ôn hòa trong đôi mắt hoa đào kia, đã hóa thành sắc bén.

Hắn cảm giác được Vệ Lạc chú mục, chậm rãi quay đầu lại. Lẳng lặng nhìn Vệ Lạc dăm đăm, con ngươi lóe lên một tia ưu thương pha lẫn hổ nhục. Giây lát, cảm xúc lại hoàn toàn biến mất. Hắn giơ tay ôm Vệ Lạc, nắm lấy bờ vai nàng, để nàng dựa vào ngực mình.

Cúi đầu, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của nàng, hắn hít một hơi thật sâu, thấp giọng mà rằng: "Lạc, Tề hầu đến đón ta."

Vệ Lạc cả kinh!

Nghĩa Tín quân nói tới đây, vươn tay nâng cằm nàng lên, mắt hoa đào chăm chú nhìn nàng, từ từ cất tiếng: "Lạc, theo sát bên ta. Nhớ kỹ, nàng chính là phụ nhân của ta, ở đây, tất cả có ta gánh chịu."

Hắn cẩn thận dặn dò tới đó, lại áp lại gần, dịu dàng hôn lên trán nàng, lẩm bẩm: "Lạc, ta thật chẳng lỡ để nàng phải thấy thất phu dơ bẩn lão hủ kia, phải thấy những gã người kia. Vậy mà, ta lại rất cao hứng, thật sự, ta rất cao hứng. Nếu chẳng phải ta là Nghĩa Tín quân nước Tề, ta bằng cái gì mà được đến Lạc của ta?"

Âm giọng hắn khàn khàn, âm ỉ ưu thương, còn đầy mơ hồ cùng bất đắc dĩ, vui mừng lẫn sung sướng. Nỗi niềm ấy thực sự quá mức phức tạp, quá mức phức tạp.

Vệ Lạc nghe đến đó, hốt nhiên xúc động. Nàng đưa tay ôm ngược trở lại hắn thật chặt, thấp giọng: "Trượng phu thiên hạ này nhiều như vậy, chỉ có Tố mới trân trọng một phụ nhân như ta đây, tâm tâm niệm niệm, sợ ta thất vọng, sợ ta khuất nhục. Tố, chẳng kể bất cứ chuyện gì xảy ra, ta đều sẽ ở bên chàng. Ta là Lạc mà, ta không phải phụ nhân tầm thường."

Nghĩa Tín quân nghe tới đây, dần dần gương mặt hoa mỹ ánh lên nét cười. Hắn cúi đâu, bờ môi như cánh hoa thấp xuống che phủ đôi môi nhỏ nhắn của Vệ Lạc.

Vừa đặt lên, phía ngoài liền truyền đến một âm giọng sang sảng, "Chủ thượng, quân hầu thân nghênh."

Nghĩa Tín quân khựng người.

Hắn từ từ đẩy hai vai Vệ Lạc ra, trầm mặt giúp nàng sửa sang y phục mũ sa. Chỉ chớp mắt, gương mặt của hắn liền hiện lên một ánh cười trang trọng.

Hắn thả người nhảy xuống ngựa, đương khi Vệ Lạc còn do dự nhảy xuống theo hay chờ hắn tiếp xuống thì bên ngoài lại vang lên một giọng nói già nua yếu ớt, còn hơi khàn đờm, "Nghĩa Tín, cô chờ ngươi đã lâu."

Trong âm giọng già yếu kia lờ mờ một thứ cẩn thận nào đó.

Bấy giờ, tiếng cười cung kính của Nghĩa Tín quân truyền đến, "Thần đã nhọc quân hầu nghênh đón, vui sướng thậm cùng thay."

"Mau dậy, mau đứng dậy." Giọng nói có hơi gấp gáp, bởi vì vui mừng, còn đôi phần run run. Dẫu chỉ là một chút, song Vệ Lạc vẫn cảm giác được: Tề hầu đã già rồi.

Xuyên qua kẽ hở màn xe, Vệ Lạc trông ra ngoài.

Nàng nhìn thấy một ông già đầu đội hầu quan, độ chừng năm mươi, sáu mươi, dáng người ục ịch, trên khuôn mặt tròn tròn nạm một đôi mắt đậu xanh, môi dày răng vàng. Trên mặt ông ta dù không nhiều nếp nhăn, nhưng khí sắc hóa đen, ánh nhìn đục ngầu tối tăm, bọng mắt lại rất lớn.

Đây chính là Tề hầu.

Tề hầu lúc này đang đưa tay chằm chặp đỡ lấy Nghĩa Tín quân, nhìn ngược nhìn xuôi hắn, trong con ngươi to như hạt đậu xanh sáng rỡ ánh quang, quả là một vẻ si dại mê thích.

Vệ Lạc bắt gặp bộ dạng của ông ta thì đột nhiên rõ hẳn, vì sao Nghĩa Tín quân lại dám dùng hai thành đổi lấy mình, dám đưa mình về nước Tề. Bởi vì, gã Tề hầu trước mắt này, hắn hoàn toàn có thể khống chế.

Phía sau Tề hầu đứng hơn trăm vị quyền quý. Những quyền quý này đa phần đều là khí sắc yếu ớt bợt bạt hay ảm đạm tối tăm, bước chân vô lực, hai con ngươi tràn đầy háo sắc, quả thực thối nát thậm tả. Mấy quyền quý bám sát sau Tề hầu con ngươi càng thêm lờ đờ, khí sắc xanh xao đen kịt, ánh mắt nhìn về phía Nghĩa Tín quân thì trong mê muội mang theo kính nể.

Nàng lại quay đầu, thấy chỉ những quyền quý cách Tề hầu xa nhất mới là hãn dũng, hoặc là thanh mảnh nghiêm nghị. Chẳng qua những người này khi đối diện với ánh mắt của Nghĩa Tín quân thì cũng là né tránh phần hơn.

Giữa lúc Vệ Lạc tỉ mỉ quan sát thì phía ngoài Tề hầu đã nắm lấy tay Nghĩa Tín quân, toan quay trở về. Ông ta vừa đi được một bước, Nghĩa Tín quân đã giãy tay ra, thi lễ thật sâu với ông ta, cao giọng mà rằng: "Bẩm hầu quân, lần này Nghĩa Tín đến Tân Điền, đã lấy được một phụ nhân. Người này sẽ là thê tử của ta."

Ngữ khí đầy ý tuyên cáo.

Tề hầu phía ngoài nghe vậy thì ngẩn ra, một lát sau, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Nghĩa Tín quân, vừa đối diện với đôi mắt hoa đào sắc bén hừng hực dọa người của hắn thì sợ rụt lấy, lẩm bẩm rằng: "Tốt! Tốt! Quân lớn rồi, cưới vợ là được." Nghe đến đó, gương mặt Nghĩa Tín quân lộ ra một nét cười.

Bấy giờ, Tề hầu lại nói thêm: "Song, quân vẫn chưa làm quan lễ, có lấy vợ thì chờ sau quan lễ lại lấy cũng không muộn."

Lần này, dù cho sắc mặt Nghĩa Tín quân đã hơi trầm xuống thì Tề hầu cũng không chùn bước. Ông ta nói xong liền cúi đầu, phảng phất như không dám đối diện với ánh mắt của Nghĩa Tín quân.

Bấy giờ, kiếm khách áo trắng vẫn đợi bên xe ngựa xem kịch say sưa dột nhiên vạch màn xe lên, khiến Vệ Lạc phải quay sang trừng mắt với y.

Y hỉ hả cười, đầu đưa tới, nhanh như chớp in môi lên má trái Vệ Lạc, vang "chụt" nhẹ một cái.

Đánh lén thành công, y lại chẳng rời môi đi, mà là thổi khí lên mặt nàng, cười híp mí rằng: "Nghĩa Tín quân nọ cũng vô năng quá, ta nói phụ nhân ngươi chẳng bằng theo ta đi."

Lúc nói chuyện, hơi thở thanh trong của y phả vào mặt Vệ Lạc.

Vệ Lạc hơi cách ra, căm tức nhìn y thấp giọng quát: "Ban ngày ban mặt, dưới con mắt biết bao người, xin tự trọng cho!" Dứt lời, nàng khẩn trương liếc ra ngoài. May quá, đầu y duỗi vào trong như thế thì màn xe liền phủ phía trên lưng y, vẫn che khuất được tình cảnh trong xe như cũ. Vả chăng, Tề hầu ở hướng đằng kia, mà nhóm cũng quyền quý cũng ở đằng kia, bên này chẳng qua là chút quân sĩ mặt mày vô cảm mà thôi.

Đương khi Vệ Lạc khẩn trương quan sát phía ngoài thì kiếm khách áo trắng lại thở dài một tiếng, có phần bi thương lẩm bẩm: "Vô vị, quả thực là vô vị." Dứt lời, y thu đầu về. Y vừa làm thế, Vệ Lạc liền thở phào.

Chính vào lúc này, kiếm khách áo trắng hốt nhiên lại ngoảnh đầu nhìn nàng, đầy vẻ đăm chiêu: "Cơ nói ban ngày ban mặt, dưới con mắt biết bao người là không tự trọng. Vậy chẳng phải là khi đêm đen gió thét, không một ai hay thì ta có thể muốn làm gì thì làm?"

Đây, đây, rõ là, làm gì có lý ấy! Vệ Lạc nghẹn họng tại chỗ.

Cùng lúc đó, một bên khác xe ngựa, sau khi nhìn chằm chằm Tề hầu vài cái, Nghĩa Tín quân khẽ mỉm cười, cất giọng: "Việc này để sau lại bàn."

Dứt lời, hắn nhanh chân tiến tới cạnh xe ngựa, đưa tay phải ra cho Vệ Lạc, cười nói: "Xuống đi."