Việt Cơ

Chương 160: Gặp Lại Cao Dật




Thế nhưng là y!

Vệ Lạc trợn trừng hai mắt, không hề chớp. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày gặp lại Cao Dật, thì thân phận của y sẽ là vậy.

Kỳ quái, trước đây còn không phải y ám sát Tề thái tử sao?

Gặp lại người tuyệt đối không ngờ đến này, Vệ Lạc thực sự quá đỗi ngạc nhiên. Vì ngạc nhiên, thế nhưng nàng lại thõng tay áo đương che mặt xuống, trợn to một đôi mắt mặc ngọc tròn xoe, láo liêng nhìn Cao Dật — nàng hồn nhiên quên mất, bản thân còn đang vờ khóc đấy. Hai mắt xoe tròn, thần quang rạng rỡ dường ấy, nào có chút vẻ thương tâm?

Công tử Kính Lăng liếc đến điệu bộ kia của nàng thì khóe miệng liên tục giật giật mấy cái. Bất tri bất giác, hắn lộ ra nét cười đầu tiên của tối hôm nay.

Công tử Kính Lăng chậm rãi ngưng cười, hắn rũ mắt, cũng không quay đầu phân phó: "Truyền cho Dược công."

Một thị tỳ vội vàng đi đầu gối về phía trước, rạp người thưa với hắn rằng: "Vâng."

"Chuyện liên quan phụ nhân, tự ta có chủ trương."

Thị tỳ nọ lại thưa: "Dạ." Đáp lời xong, cô ta đi bước nhỏ tới trước mặt Dược công, hai tay chắp lại.

Một lễ này, là biểu thị nàng ta thay công tử truyền lời. Tức thì đám người Dược công đều nghiêm túc hẳn.

Thị tỳ chắp hai tay, bắt chước ngữ khí của công tử Kính Lăng mà rằng: "Công tử nói, chuyện liên quan phụ nhân, ngài tự có chủ trương."

Dứt lời, nàng ta duyên dáng vái chào chúng nhân, thoái lui lách mình trở lại bên cạnh công tử Kính Lăng.

Chúng hiền sĩ nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Dược công. Trung Hành công than thở: "Công tử giận rồi! Cơ đã tặng đi, huống chi nàng còn lấy hậu lễ hiếu lại chủ cũ, cảm tạ ân nghĩa công tử. Trong thời điểm này, lại sinh sự để lộ ra công tử tâm hẹp mà độc, thế mà không dung được một phụ nhân."

Ngay cả nho sĩ vừa bắt bẻ Vệ Lạc cũng gật đầu, "Cơ này cũng không làm việc ác gì, công quá rồi."

Ngay cả hắn cũng chỉ thẳng rằng hành vi của Dược công quá mức rồi.

Dược công sầm mặt, lão cũng không phản bác, chỉ là buông hai mắt, ra chiều dưỡng thần. Bắt gặp lão như thế, chúng hiền sĩ cũng không nhiều lời nữa.

Đôi mắt mặc ngọc láo liêng một hồi, Vệ Lạc mới sực nhớ bản thân còn đang diễn trò, tức thì nàng cuống quýt giơ tay áo che mặt, chỉ là tay áo kia hơi đưa về phía ngoài, một đôi mắt hạnh xuyên qua khe hở tiếp tục dõi theo Cao Dật.

Giữa sự chú mục của chúng nhân, Tề công tử Trật nhanh chân đi đến phần tiệc của người Tề. Chỉ chốc lát, y liền tới hàng đầu tiệc Tề. Chúng Tề sứ bắt gặp y lại đây thì vội vã lần lượt lui ra sau. Tiếp đó, y ung dung ngồi xuống bên cạnh Nghĩa Tín quân.

Y vừa an tọa thì một số những nhân vật tiếng tăm trong lão thần và kiếm khách tháp tùng y, cũng an tọa phía sau. Cứ như vậy, những người Nghĩa Tín quân mang theo không khỏi phải lần nữa nhường chỗ.

Chỉ chớp mắt, trong hàng ngũ nước Tề liền chia làm hai phái. Mà phía trên thủ tọa của Tề, cũng đã ngồi hai bậc quyền quý.

Vệ Lạc giơ tay áo che mặt lâu như vậy, thực sự đã hơi thấm mệt. Đoạn, nàng cúi đầu, chậm rãi thả tay áo xuống. Hết cách rồi, trên mặt đã không còn nước mắt, cúi đầu như thế chí ít có thể lấp li3m một lát.

Chẳng qua dù đã gằm mặt xuống, đôi mắt nàng vẫn láo liêng, thấu qua rèm mi hiếu kỳ đánh giá Cao Dật.

Nàng rực rỡ lóa người đến vậy, bất luận kẻ nào trông thấy cũng sẽ bị nàng hấp dẫn. Ấy thế mà tự sau khi vào sân, trên gương mặt tuấn tú của công tử Trật chỉ vương nụ cười mỉm, liếc qua nàng một cái liền chú ý vào Nghĩa Tín quân, về sau cũng không hề nhìn nàng thêm nữa.

Vệ Lạc còn đương ngạc nhiên thì đột nhiên nhận ra thân thể Nghĩa Tín quân phía sau có chút cứng nhắc, không hề thả lỏng như vừa nãy.

Tâm Vệ Lạc thít lại.

Nàng cuống quýt thu tầm mắt, dời sự chú ý về Nghĩa Tín quân.

Trên gương mặt mỹ diễm nghiêm nghị của Nghĩa Tín quân cũng tràn tươi cười, đôi mắt hoa đào hàn quang b ắn ra tứ phía, bàn tay cầm ly rượu, cũng vững vàng, bất động cực kỳ.

Đột nhiên, Vệ Lạc cảm giác được luồng khí giương cung bạt kiếm giữa hai người.

Nàng càng thành thật.

Đoạn, vì là nữ nhân của Nghĩa Tín quân, nàng lại tựa sát vào Nghĩa Tín quân thêm chút.

Công tử Trật dù cho có là cố nhân, cũng từng có ơn giúp đỡ nàng, thế nhưng, hiện tại nàng đã người của Nghĩa Tín quân.

Nếu giữa y và Nghĩa Tín quân là thù địch, thì bất kể từ quan điểm của ai mà nói, nàng đều phải chú ý thể diện cho Nghĩa Tín quân.

Bấy giờ, trong tiếng xì xào của đám đông, có vài câu đối thoại lọt vào tai Vệ Lạc, "Nghe rằng công tử Trật vốn là thứ tử, lưu lạc giang hồ nhiều năm. Hai ba năm trước còn từng ám sát Tề thái tử."

"Chao! Chuyện cũ hà tất bươi móc? Năm trước Tề thái tử ốm chết, Tề hầu già rồi, ấu tử chỉ mới tròn tuổi. Công tử Trật trở thành hậu huyết mạch, tự nhiên sẽ được cựu thần coi trọng."

"Ôi, nước Tề chẳng yên rồi."

...

Một lời lại một lời bàn tán lọt vào tai Vệ Lạc.

Chính vào lúc này, công tử Trật quay đầu lại, trên gương mặt tuấn tú của y mang theo nụ cười gằn, từ từ mà rằng: "Nghe quân vì phụ nhân trong lòng, lại dốc hai thành đổi lấy?"

Nghĩa Tín quân cũng khẽ mỉm cười, nhàn nhạt trả lời: "Công tử có chuyện cứ nói."

Nụ cười của công tử Trật càng lạnh, y khinh thường liếc Vệ Lạc một cái, đối diện với đôi mắt mặc ngọc của nàng, y hơi ngẩn ra, tích tắc liền thu hồi ánh mắt, chằm chằm nhìn Nghĩa Tín quân: "Hai thành của quân, dù là đất phong, thực chất lại là cương thổ nước Tề. Quân lấy cương thổ của Tề đổi một phụ nhân nước Tấn, quả nhiên trong mắt không có Tề!"

Câu này lên án cực kỳ nghiêm trọng!

Trong lời này cũng mang đầy địch ý nặng nề.

Vệ Lạc nghe mà thân thể lại ngả sát Nghĩa Tín quân.

Hiện tại nàng đã rõ, Nghĩa Tín quân vì nàng mà phải trả đại giới ra sao.

Cảm thấy mỹ nhân đang động đậy, Nghĩa Tín quân cho rằng nàng sợ hãi, lập tức đưa tay ôm lấy, dịu dàng nhìn nàng một cái, lại đưa tay áp đầu nàng vào lòng, giấu nàng đi.

Sau đó, hắn lạnh lùng liếc công tử Trật, thản nhiên nói: "Nghĩa Tín hành sự như vậy, công tử phải vui mừng mới phải. Nếu Nghĩa Tín không gây sai lầm, công tử làm sao thu được quần thần tâm phục?"

Quả nhiên là giương cung bạt kiếm!

Vệ Lạc bị Nghĩa Tín quân ôm quá chặt, đến nỗi thở không nổi. Nàng bíu lấy hai tay dời cánh tay hắn đi một chút, ló cái đầu nhỏ xinh ra, đôi mắt mặc ngọc đảo qua đảo lại, khuôn mặt bé hồng thở sâu mấy hơi.

Rốt cuộc ổn định được hô hấp xong, nàng ngẩng đầu, liền đối diện với tầm mắt của công tử Trật. Lần này, nàng thấy rõ ràng, ánh mắt y nhìn về phía nàng từ nghi hoặc và khinh thường chuyển thành kinh diễm. Sau đó, y nhanh chóng hồi thần, lạnh lùng gườm nàng một cái thì thu ánh mắt.

Bắt gặp công tử Trật như vậy, Vệ Lạc lặng lẽ le lưỡi một cái. Cho dù nam nhân này rành rành mang ác ý với nàng, song nàng lại biết y là cố nhân, cũng giận không được.

Hai vị quyền quý nước Tề cuồn cuộn sóng ngầm, ở đây đều là kẻ thông minh, tự nhiên sẽ nhận ra.

Trong im lặng, một làn gió thơm bay qua. Làn gió thơm kia rất dễ chịu, hòa vào hương hoa đào hoa lê gió đêm thổi tới, thấm ruột thấm gan.

Trong tiếng ngọc bội vang vang, Thái cơ bên hông đầy những bảo ngọc thướt tha lả lướt mà tới. Tư thế trượt đi chân bất động mà tay áo bay bay này, dẫu chỉ là điệu là bộ nhưng lại vô cùng xinh đẹp, Thái cơ hết sức yêu thích, nên dù không phải đang biểu diễn, nàng ta cũng lướt đến bên người công tử Kính Lăng như thế.

Hai thị tỳ thấy nàng ta lại đây thì vội vã xếp tháp kỷ cho nàng dưới tay công tử Kính Lăng, cách hắn khoảng ba bước, gần với những tháp khác. Lúc thị tỳ bày tháp thì Thái cơ một đôi mắt đẹp, trong suốt, mang theo chờ mong vô hạn nhìn công tử Kính Lăng. Tuy rằng không hề mở miệng, nhưng ánh mắt kia rõ ràng chứa thiên ngôn vạn ngữ, phảng phất ngóng trông hắn thương yêu, càng như là khẩn nài hắn đặt tháp kỷ của mình cùng của hắn đồng hàng nhau.

Ánh mắt ấy của nàng, chỉ cần là nam nhân là có thể hiểu ngay. Lập tức, chúng công tử nhao nhao nhìn chòng chọc công tử Kính Lăng. Từng đôi mắt lúc mang đố kỵ, lại kín đáo sự giễu cợt nam nhân đều rõ cả.

Đối diện với sóng thu leo lẻo của Thái cơ, công tử Kính Lăng chỉ khẽ mỉm cười, liền hững hờ nhấp rượu trong ly.