Việt Cơ

Chương 149: Bởi Ai Mà Xe Hương Đầy Đường?




Hiền sĩ cả điện lúc này đều đang vắt óc suy nghĩ, bọn họ nhất định phải tìm ra lời giải thích, nhất định phải nói cho Vệ Lạc tin phục khẩu phục, vì do họ tự nhận là hiền tài, mà dạ yến đêm nay lại tập hợp kẻ sĩ tài trí của mười một nước, ngay trong trường hợp này mà bại bởi một phụ nhân thì quả là một sự sỉ nhục.

Chúng nhân ai nấy châu đầu ghé tai, tiếng nghị luận vang lên không dứt, nhưng vẫn không một hiền sĩ nào đứng dậy.

Nếu là trường hợp bình thường, đám hiền sĩ dù chỉ có nửa lý do nghe lọt tai cũng sẽ đứng ra trình bày, nhưng trường hợp này thì không thể. Đối thủ mà bọn họ tranh luận là một phụ nhân, nhất định phải có đủ lý do mới có thể lên tiếng.

Nhất thời bầu không khí có chút ngưng trệ. Theo thời gian trôi đi, nam nhân cả một điện đều có phần mất hứng. Song bọn họ không cao hứng cũng chẳng còn cách nào, lời lẽ Vệ Lạc kín kẽ không một sơ hở, thậm chí nàng còn sợ rằng có kẻ thấy nàng quá giỏi biện luận mà chỉ trích nàng, trực tiếp thẳng toạc: "Phụ nhân hiền đức có tài, thì mắng là thứ yêu nữ, lấy đó giấu giếm bản thân vô năng! Người như thế cũng xưng trượng phu? Thật sự là đáng cười, đáng tiếc, đáng thương thay!"

Cho nên chúng nhân muốn chỉ trích nàng thì chỉ có thể thông qua biện luận mà bác bỏ nàng thôi.

Chẳng mấy chốc nửa giờ đã qua, mắt thấy toàn bộ trượng phu trong điện đều có chút lúng túng, công tử Bất Ly liền đứng lên, hắn chắp tay với Vệ Lạc, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra nụ cười khá là thân thiện: "Ngôn từ của phụ nhân, đủ làm chúng ta suy sâu xét kỹ, câu hỏi này hãy tạm gác một bên. Chư quân mời biện luận về chuyện Nghĩa Tín Quân."

Công tử Bất Ly nói xong, nhưng hồi lâu cũng chẳng ai đáp lại hắn. Hắn đưa mắt nhìn thì bắt gặp chúng nhân vẫn đang chỉ trỏ Vệ Lạc, vẫn đang thảo luận những lời nói kia của nàng, không khỏi có chút lúng túng cười trừ.

Trên thực tế thì đề tài mà hắn vừa nhắc đến: "xuất thân thấp hèn mà đạt được công danh, thành công là do trời cao định đoạt, hay là nỗ lực mới có được" đối với người đương thời mà nói là một đề tài được phá giải, tranh luận thường xuyên, chẳng có chi mới mẻ, hơn nữa mỗi phái có kiến giải của mỗi phái, nên vẫn chưa đi đến kết luận.

Vì vậy họ cũng không hứng thú, lực chú ý của họ vẫn còn tập trung vào lời nói của Vệ Lạc.

Công tử Bất Ly đứng một hồi cũng không có lấy một ai trả lời, hắn lắc đầu bất đắc dĩ, lại ngồi xuống

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh quý cao ngạo của Vệ Lạc nhàn nhạt nét cười, nàng thấp mày thuận mắt, vẻ mặt điềm đạm hờ hững, chỉ chờ chúng nhân bác bỏ.

Trong cả điện, thấp mày thuận mắt giống nàng, chỉ có công tử Kính Lăng.

Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt kỷ trơn bóng, ngón trỏ tay phải nhẹ gõ mặt kỷ, đốt ngón tay của hắn căng ra cứng còng...

Trong đại điện này thực sự quá nhiều người, ngay tiếng xì xầm cũng ầm ĩ cả lên, mùi khói dầu tỏa ra từ bó đuốc đang "lốp đốp" cũng đến mức gay mũi. Những thứ này đều khiến hắn không thoải mái, vô cùng không thoải mái, gần như cáu kỉnh tột độ!

Rốt cuộc, trong một màn yên tĩnh, hắn đứng dậy, quát: "Yến tiệc đêm nay kết thúc tại đây, ngày mai tiếp tục chất vấn!"

Hắn nói xong, ống tay áo vung lên, không nói hai lời liền xoay người rời đi.

Thấy chủ thượng đã xoay người bỏ đi như thế, một thực khách nhất đẳng trong phủ Kính Lăng lập tức đứng lên. Hai tay hắn ta chắp lại, cười nói với chúng nhân: "Yến hội để tỏ rõ, Thái cơ, Khánh cơ, Nguyên cơ đều sẽ tham dự." Hiền sĩ này nới tới đây, ánh mắt không tự chủ đảo sang Vệ Lạc, rồi tiếp: "Đến lúc đó, giai nhân tuyệt đại trong thiên hạ nơi đây đã chiếm một nửa, chư công có thể tận hoan rồi."

Cho dù là thời đại nào, mỹ nhân đều là đề tài khiến người ta hưng phấn, thực khách này vừa nói vậy, trong điện liền vang lên một tràng cười rộn.

Trong tiếng cười, chúng nhân từng người rời tiệc.

Vệ Lạc cúi đầu, mặc Nghĩa Tín Quân nắm siết tay nàng.

Nàng biết công tử Kính Lăng đã phất ống tay áo bỏ đi. Nàng thậm chí biết, khi bước tới cửa thì không rõ vì sao hắn lại hơi khựng người, thoáng quay đầu, nhưng mới được một nửa liền lập tức quay ngoắt lại nhanh chân rời đi.

Hắn đi rồi!

Bóng lưng của hắn cũng đã không còn thấy đâu nữa!

Từ nay về sau, thực sự là người dưng nước lã!

Vệ Lạc nhắm chặt hai mắt.

Nàng không muốn nghĩ, nàng không hề muốn nhớ đến nam nhân ấy thêm chút nào nữa! Nàng, ngay cả hận cũng không muốn hận hắn, điều nàng có thể làm, tốt nhất chính là hoàn toàn quên nam nhân ấy đi!

Vậy nên khi nàng mở mắt ra lần nữa thì ánh mắt đã trong suốt, không còn mảy may dư ba.

Nghĩa Tín Quân nắm chặt tay nàng đi đến cửa đại điện.

Hai người tựa như hai vầng trăng sáng, đi đến đâu đều dồn dập những con mắt si mê.

Chỉ chốc lát bọn họ đã ra khỏi đại điện, lên xe ngựa.

Bên cạnh xe ngựa là mười mấy hiền sĩ kiếm khách đứng hầu. Bọn họ cúi đầu, chỉ thi thoảng trong lúc ngước mắt mới vô tình liếc về phía Vệ Lạc.

Từ vô tình, dần dần chuyển thành hoàn toàn hiếu kỳ và kinh diễm.

Vệ Lạc ngồi lên xe ngựa của Nghĩa Tín Quân.

Vừa lên xe, Nghĩa Tín Quân liền kéo chặt tay Vệ Lạc, ánh mắt quan tâm nhìn nàng: "Lạc, khóc được rồi."

Vệ Lạc ngẩn ra.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mím mím môi, lộ ra một nụ cười gượng gạo, nàng lắc đầu: "Không, không đáng."

Nghĩa Tín Quân ôn nhu cười.

Xe ngựa quanh co chạy khỏi phủ công tử Kính Lăng.

Xe ngựa vừa ra đến cổng chính, Vệ Lạc đang hồn vía lên mây lập tức ngây ra.

Phía ngoài đại môn, hai bên đường đậu đầy hơn trăm chiếc xe ngựa, bó đuốc trên xe cháy hừng hực, xếp thành hai hàng ánh sáng dài dặc.

Điều này cũng không đáng ngạc nhiên.

Ngạc nhiên chính là, những chiếc xe ngựa này đều là xe hương!

Vách trước sơn màu hồng phấn, màn xe do sa mỏng và rèm châu làm thành, người chưa tới gần mà hương thơm đã ngào ngạt bay đến. Toàn bộ xe ngựa ở đây đều có hình dạng như vậy.

Hơn trăm chiếc xe ngựa, đúng hơn trăm chiếc xe hương!

Ánh đuốc sáng xếp thành hàng dài dẵng, gió mang hương thổi lan khắp phố phường!

Vào giờ phút này, trên mỗi xe đều thò ra một đầu người, những cái đầu này đều một kiểu trâm ngọc đong đưa, tóc mây rủ là.

Đương khi Vệ Lạc ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, tò mò đưa đầu nhìn xung quanh, ngay cả uất hận cũng quên luôn thì một giọng phụ nhân quen thuộc lanh lảnh kêu lên: "Đại cơ cầu kiến Nghĩa Tín Quân!"

Tiếng Đại cơ vừa dứt, một quý nữ khác lại vui mừng thốt lên: "Ôi chao! Đây là xe ngựa người Tề, vậy, vậy kia chính là Nghĩa Tín Quân rồi!"

Lời vừa dứt, cả con đường tựa như chảo dầu nổ tung. Tức thì vô số âm thanh ầm ĩ, la hét, nũng nịu không dứt bên tai.

Trong âm thanh lộn xộn, tiếng truyền từ xe ngựa của Đại cơ là vang dội nhất. Bởi vì đó là do bốn năm nữ tử luyện võ đồng thời dùng nội lực mà gào, "Thiếp nghe Nghĩa Tín Quân mỹ diễm tuyệt luân, thiên hạ vô song! Thiếp nguyện chiêm ngưỡng! Quân ví rằng có ý, thiếp nguyện lòng gả đi! Thiếp của cải vô số, biết tình biết ý, xứng là lương phối!"

Con đường này không hề lớn!

Lúc này các quý nhân đang tấp nập ra phủ, đâu đâu cũng là xe ngựa!

Lúc này thực sự là người chen lấn người, nhốn nháo không ngớt!

Thế nhưng toàn bộ những âm thanh ấy đều không che được tiếng hò hét muốn gả tăm tắp vang dội, rót đầy nội lực này!

Tức thì, vô số ánh mắt đều chuyển đến xe ngựa của Đại cơ. Trong ánh đuốc hừng hực, trên gương mặt diễm lệ phù hoa của Đại cơ đầy dương dương tự đắc. Lúc nghênh đón ánh mắt của chúng nhân thì nàng ta kiêu ngạo ưỡn bộ ng ực cao vút của mình lên. Dường như sợ rằng thế nhân không biết ngực mình đầy đặn, cao vút cỡ nào, mười đầu ngón tay để nhọn của nàng ta còn vuốt v e một mảng trắng mịn trước ngực, vừa sờ s0ạng nàng ta vừa trực tiếp kéo vạt áo xuống. Dưới động tác của nàng ta, đôi gò b ồng đảo trắng tuyết đã lộ ra hơn nửa, ngay cả hai hạt anh đào đỏ tươi cũng như ẩn như hiện.

Mà trong lúc Đại cơ vừa kéo vuốt thì tiếng xướng đòi gả đồng đều kia lại đang lặp lại lần thứ hai, "...Quân ví bằng có ý, thiếp nguyện lòng gả đi."

Âm thanh của chúng nhân đều bị át mất!

Toàn bộ đường phố, chỉ còn tiếng xướng tăm tắp này truyền vang.

Nghĩa Tín Quân sững sờ.

Hắn không dám tin nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt. Nửa ngày sau, hắn đột nhiên đưa ống tay áo dài rộng lên che lấy tầm nhìn, run giọng hỏi Vệ Lạc: "Đây, đây chính là quý nữ nước Tề?" Âm thanh không giấu nổi kinh hoàng.

Dù đang tâm sự nặng nề, dù cho vừa tức vừa giận vừa khổ, nhưng lúc này Vệ Lạc cũng không khỏi có chút buồn cười.

Khóe miệng nàng giật giật, mím môi cười rằng: "Đúng vậy, phụ nhân này tên Đại cơ." Dừng một chút, nàng cười tủm tỉm thêm vào một câu, "Lúc ta dịch dung làm trượng phu thì nàng cũng từng nói nguyện ý gả cho ta."

Nghĩa Tín Quân chợt vỡ lẽ.

Hắn thả ống tay áo che mắt, kéo roạt màn xe xuống, than thở: "Thế nhân đều nói người Sở phóng túng, ta cũng chẳng hay Tấn cũng là thế?"

Vệ Lạc ngó lom lom vầng trán đầy mồ hôi của hắn, chớp chớp mắt, híp mí trả lời: "Đại cơ vốn là Sở công chúa."

Lần này thì Nghĩa Tín Quân đã rõ, hắn gật đầu: "Quả nhiên, quả nhiên là phóng túng bất kham, đa tình trụy lạc." Hắn mới nói tới đây, tiếng kêu to đồng đều vang dội phía ngoài "Thiếp nghe Nghĩa Tín Quân mỹ diễm tuyệt luân, thiên hạ vô song,..." lại bao phủ.

Đây đã là lần xướng thứ ba.

Nghĩa Tín Quân hiển nhiên chịu không nổi, hắn lại nâng ống áo che mắt, vội vã đưa đầu ra quát ngự phu: "Mau rời đi!" Phun ra mấy chữ này rồi, hắn lại quýnh quáng rụt về, kéo màn xe lại kín kẽ.

"Dạ!"

Sau khi ngự phu cao giọng đáp lời, chúng kiếm khách giục ngựa tiến lên, bắt đầu mở đường cho ông ta.

Đám kiếm khách vừa mở đường thì bầu không khí liền đình trệ, mũi kiếm óng ánh vàng, đằng đằng sát khí tỏa ra hàn ý rét buốt. Sát khí ấy, hàn ý ấy khiến đám xe hương không tự chủ được lui về phía sau, khiến những phụ nhân vừa toan xuống xe đến gần dừng bước.

Chúng nữ đều hóa đá, mà xe ngựa người Tề thì đang vững vàng tiến tới.

Mãi tận khi xe ngựa Nghĩa Tín Quân đi xa, chúng nữ phía sau Đại cơ vẫn còn đang xướng vang.

Đại cơ tha thiết dõi theo xe ngựa càng ngày càng xa, càng ngày càng xa của Nghĩa Tín Quân, nửa ngày sau mới dàu dàu nét mặt, nước mắt vòng quanh nức nở: "Cớ gì mỹ nam tuyệt sắc chư quốc nhiều như vậy, mà ta chẳng có lấy một người?"

Nàng ta thực sự vô cùng thương tâm, vừa dứt lời giọt châu càng thêm chan chứa. Bốn thiếu nữ đang đồng thanh xướng vang hai mặt nhìn nhau, dần dần tiếng xướng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.

Trong khi Đại cơ đang khóc ròng, trong một xe hương thò ra một đầu người. Đây là một thiếu phụ hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, nàng ta híp mắt trông theo bóng xe người Tề chạy đi, than thở: "Đại cơ quả là một kẻ mê muội! Vì đêm nay, mời khắp đám kỹ giả chúng ta trợ hứng. Nhiều nhân mã xe hương như vậy, chẳng biết tiêu hao bao nhiêu tâm lực của cô ta. Mà Nghĩa Tín Quân kia đối diện với thịnh tình thế ấy lại cũng chẳng lộ diện để chúng ta xem xem, đúng là gã vô tình!"

Thiếu phụ càng nói cảm cảm thán, thẳng một hồi lâu lúc liếc đến Đại cơ lệ chan ướt mặt, khóc không thành tiếng thì ánh mắt vẫn đầy đồng tình.