Công tử Kính Lăng vén xiêm y, vừa chuẩn bị ngẩng đầu trông thì da đầu lại đau nhói.
Hắn buồn rầu nói: "Tiểu nhi cũng thật là nghịch ngợm."
Dứt lời, hai tay hắn chia tóc của hai người ra, sau đó kéo mạnh một cái.
Nùi tóc này cho dù quấn bện nhiều hơn nữa, thắt đến chặt hơn nữa, cũng không chịu được một cái kéo toàn lực của người luyện võ như hắn. Lập tức "phựt" một tiếng, tóc đứt làm hai đoạn, mà hắn và nàng, cũng đã chẳng còn liên quan chi nữa.
Công tử Kính Lăng tiện tay ném món tóc kia đi, liền đưa tay vén váy của Vệ Lạc, ghé đầu thưởng thức.
Mà lúc này, Vệ Lạc vẫn còn nắm chặt món tóc vừa bị hắn kéo đứt, ngơ ngác nhìn. Nhìn lại nhìn, nàng từ từ nhắm nghiền mắt.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa thì con ngươi đã tĩnh lặng như nước.
Sau khi công tử Kính Lăng xem xét xong thì nhẹ nhàng nở nụ cười: "Hết sưng rồi." Dứt lời, bàn tay to lớn ấm áp của hắn phủ lên bên trên, nhẹ gảy khe hở kia.
Vừa làm động tác này thì khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc lập tức đỏ chót, nàng quẫy người một cái, vội vã thì thào: "Không, chưa hết."
Công tử Kính Lăng bất chấp sự phản kháng của nàng, hắn sờ soạn lung tung mấy cái liền đè người lên người Vệ Lạc.
Hai tay hắn cùng chuyển động, vừa cởi xiêm váy cho nàng, vừa đi khắp nơi trên người nàng, vài ba cái đã c ởi sạch nàng và bản thân.
Lần thứ hai tr@n truồng quấn quýt, sau khi thấm bọt cho nhau, chỉ chốc lát, Vệ Lạc đã phát ra một tiếng r3n rỉ nhỏ vụn. Công tử Kính Lăng dùng chăn trùm lấy hai người, che khuất cảnh xuân một phòng.
Lần này của hai người dài hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Chờ đến khi công tử Kính Lăng ra khỏi Hàn uyển thì đã là buổi chiều.
Hắn đi tới thư phòng, vội vội vàng vàng giải quyết một ít công sự lại trở về Hàn uyển.
Đảo mắt đã bảy ngày trôi qua.
Trong bảy ngày này, công tử Kính Lăng dùng toàn bộ thì giờ rảnh rỗi ở cùng với Vệ Lạc. Phần lớn thời gian, hai người cũng không hoan hảo, chỉ là gắn bó kề tựa vào nhau, thậm chí không hề nói một lời, cứ thế mà cùng trải qua mấy canh giờ.
Niềm hạnh phúc như vô cùng vô tận.
Sáng sớm mỗi ngày khi tỉnh lại, công tử Kính Lăng đều phát hiện tóc mình và tóc tiểu nhi tết vào nhau.
Sau khi một lần lại một lần dở khóc dở cười kéo đứt món tóc rối ấy, về sau, hắn vừa mở mắt ra, sẽ theo thói quen quay đầu nhìn về phía tóc của hai người, nhìn xem có phải vẫn bị quấn chặt vào nhau như những lần trước hay không.
Kết quả, hắn chưa từng thất vọng.
Nháy mắt lại ba ngày nữa trôi qua.
Ăn tủy biết vị, công tử Kính Lăng đắm chìm trong thích thú, mỗi ngày đều đòi lấy, đều phóng túng. Đối với đòi hỏi của hắn, Vệ Lạc chưa từng phản kháng quá mức, nàng đều hết sức dịu dàng đối đãi hắn.
Ngày đó, lại tới sau giờ Ngọ hắn mới rời giường.
Đắp kín chăn cho Vệ Lạc đã mệt đến thiếp đi, công tử Kính Lăng bước ra Hàn uyển, tiến về phía thư phòng.
Hắn vừa cầm thẻ tre lên, đề bút viết mấy chục chữ, liền nghe được một loạt tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, một tiếng hô lớn truyền đến, "Dược công cầu kiến!"
Dược công? Công tử Kính Lăng vội vã đứng dậy, xuống tháp nghênh tiếp.
Dược công nhanh chân bước vào, lão vừa vào phòng liền quay sang trái phải quát rằng: "Lui ra!"
Chẳng mấy chốc, kiếm khách hiền sĩ và thị tỳ đều lui xuống không còn một ai.
Dược công nhanh chân tiến tới trước mặt công tử Kính Lăng, mặt lão đỏ hồng mang theo một sự nghiêm túc dị thường. Lão vừa dừng chân liền vái chào thật thấp với công tử Kính Lăng, trầm giọng thưa: "Nghe nói công tử mười ngày nay, ngày đêm sa đọa mỹ sắc, chẳng hề dậy sớm thêm nữa?"
Công tử Kính Lăng ngẩn ra, tích tắc gương mặt tuấn tú liền trầm xuống.
Dược công không hề để ý đến nét mặt trầm hàn của hắn, lão ngẩng mái đầu hoa râm, nhanh chân đi tới một bên, vù một tiếng, từ trên vách tường rút ra bội kiếm của công tử Kính Lăng. Sau đó, tay Dược công nhấc lên, gác kiếm lên cổ của chính mình.
Hành động của lão quá mức đột ngột, quá mức ác liệt, công tử Kính Lăng hoàn toàn biến sắc tại chỗ.
Hắn gấp gáp bước qua một bước, đưa tay chụp lấy bội kiếm đang kề trên cổ Dược công, nóng nảy kêu lên: "Công việc gì phải đến nước này?"
Dược công vẻ mặt bi phẫn nhìn hắn, lui về phía sau một bước, tránh khỏi tay hắn. Vẫn như cũ kề bội kiếm lên cổ mình, Dược công cả giận mở miệng: "Lão thần không thể trơ mắt nhìn hiền quân của Tấn bị hủy bởi một phụ nhân!"
Công tử Kính Lăng có chút bực dọc.
Mặt hắn âm trầm, lạnh tanh: "Kính Lăng là Kính Lăng, phụ nhân là phụ nhân! Chỉ là mười ngày mà thôi, hà tất phải nói chữ hủy?"
Dược công trợn mắt phẫn hận nhìn hắn, tức điên quát rằng: "Mười ngày nay chúng hiền náo loạn, tư nghị không ngớt, nhóm kiếm khách lo lắng tiều tụy, bất an khôn cùng. Hiền lương các nước tụ họp về bên công tử, là muốn phụ trợ công tử hoàn thành bá nghiệp thiên thu, lưu danh sử sách thượng thư đến thiên thu vạn tái! Song, công tử lại trầm mê bên gối phụ nhân, ngày đêm hoan lạc, tình cờ gặp mặt, cũng là bước chân vội vã. Chợt nghe trung ngôn, cũng là sắc mặt giận dữ."
Lão quát mắng một hơi tới đây, trong giọng lại thêm mấy phần đau xót. Bất lực, bi thương trừng công tử Kính Lăng, Dược công thưa rằng: "Công tử, Thương vong vì Đát Kỷ, Chu bại vào Bao Tự. Tai họa thiên họa, không gì hơn mỹ sắc! Kẻ khác không hay, nhưng ta biết phụ nhân công tử chung tình chính là hiền sĩ Vệ Lạc! Phụ nhân này dung nhan khuynh thành, lại đa trí giảo hoạt. Công tử quyến luyến ả như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày hãm sâu vào bùn nhơ. Công tử chẳng sợ phụ nhân này làm chuyện gà mái gáy sáng (1) ư? Với tài trí của phụ nhân này, chỉ sợ là công tử cũng sắp trở thành thứ đồ chơi trong tay ả ta mà thôi!"
Dược công một lời thao thao mà tới, ôm hận mà ra. Nhưng lão nói đến đây, lại không nói tiếp được nữa.
Công tử Kính Lăng trước mặt, đã là mây đen bao phủ, mặt mày xanh mét.
Dược công thấy hắn ngây người như phỗng đứng tại chỗ, sắc mặt hết sức khó coi, không khỏi thở dài một tiếng, thuận tay vứt bội kiếm lên kỷ, hơi chắp hai tay liền lui xuống.
Sau khi lui khỏi sân viện, Dược công lại thở dài một tiếng.
Kỳ thực lão cũng biết, công tử tuy rằng xưa nay uy nghiêm hơn người, nhưng dù sao cũng chỉ quan lễ không lâu, hơn nữa từ trước tới giờ đều tiết dục. Sự trầm mê lần này, khả năng là do nhận ra chỗ diệu dụng của phụ nhân, cũng chẳng mê mẩn được bao lâu, đợi đến khi ngài chán rồi, ngài vẫn là một công tử Kính Lăng khôn khéo uy nghiêm như trước.
Song, lời ấy lão sẽ không lộ ra. Lão là số rất ít người biết Nguyệt cơ chính là Vệ Lạc.
Đối với tài trí của Nguyệt cơ, lão thực sự có chút để tâm. Đất trời này sở dĩ có thể vững bền có thể dài lâu, chính là bởi vì âm dương có thứ tự! Một phụ nhân thấp hèn lại có tài hoa xuất chúng như thế, chẳng lẽ là yêu vật được mệnh trời xanh sinh ra? Ả ta, chẳng lẽ chính là phụ nhân loạn Tấn?
Vả chăng, công tử Kính Lăng luôn coi phụ nhân như không lại rõ ràng quá mức coi trọng, quá mức lưu tâm Vệ Lạc. Người là quân là hầu, tối kỵ nhất là động tâm đ ộng tình với phụ nhân, hậu quả này thực sự quá sức nghiêm trọng, không thể không đề phòng.
Một đêm này, công tử Kính Lăng không hề trở lại Hàn uyển.
Vệ Lạc ôm đầu gối ngồi trên tảng đá lớn, ngửa mặt ngắm trăng lạnh trên không trung. Nhìn lại nhìn, khóe miệng của nàng lộ ra một nét cười.
Chậm rãi nằm xuống, đôi mắt mặc ngọc sáng như thu thủy của Vệ Lạc không hề chớp quan sát bầu trời. Giữa thiên không, trăng sáng trong mây lững lờ, hoàn toàn tự do tự tại.
Ngắm một lúc rồi, nàng chậm rãi rút kiếm trúc trong tay áo ra, liền dưới trăng sáng, gió xuân, hoa đào, mây rỗi ấy múa lên kiếm khúc.
Ánh trăng như rửa, trăng đậu bóng người xoay múa. Trời cao mây nhờ, khắp nơi một cảnh nhàn tênh.
Một đêm này Vệ Lạc luyện rất lâu, mãi tận đến khi gà gáy ngày thứ hai thì mới thiu thiu ngủ.
Ngày hôm sau, công tử Kính Lăng vẫn không xuất hiện.
Vệ Lạc tỉnh giấc lại đi tới mặt sau hoa viên luyện kiếm trúc. Kiếm lượn tựa long xà, tiếng gió thổi thảnh thơi. Trên người tuôn mồ hôi như mưa, tâm Vệ Lạc bình lặng vô ngần.
Tối ngày thứ tư, bốn mỹ nhân mặt lộ vẻ ưu sầu vội vàng đi tới chỗ Vệ Lạc đang luyện kiếm. Vừa đến gần nàng, bốn mỹ nhân liền vui mừng đồng thời vái chào, thanh thúy thưa: "Công tử đến rồi."
Hắn đến rồi?
Vệ Lạc ngẩn ra.
Nàng chậm rãi thu kiếm trúc, xoay người lại.
Nàng vừa xoay người, liền bắt gặp một bóng người cao to mặc áo bào đen nhanh chân bước tới.
Vừa thấy hắn đến gần, Vệ Lạc liền hơi híp mắt, tỉ mỉ quan sát mặt hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng ngậm tia cười yếu ớt, ánh mắt vốn thường lãnh lệ khi quét về phía Vệ Lạc thì đã chuyển thành ôn nhu.
Hắn nhanh chân đi đến trước mặt Vệ Lạc, mặc kệ cả người nàng mồ hôi, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, chặn ngang bế phắt lên cười ha ha: "Ngày lành ngắn chẳng tày gang, tiểu nhi, để ta hầu nàng tắm thôi."
Dứt lời, hắn ôm Vệ Lạc sải bước về phía Dục điện.
- ------------------o------------------
(1) mẫu kê ti thần: nghĩa đen là gà mái gáy sáng, ý chỉ đàn bà nắm quyền can thiệp triều chính, âm dương đảo ngược, sớm muộn gì cũng nước mất nhà tan.