Việt Cơ

Chương 131: Cảnh sắc Dục điện (1)




Công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc nhanh chân đi về phía Dục điện. Hô hấp hắn dồn dập, gương mặt tuấn tú ửng hồng, cả người rõ ràng đang chìm trong hưng phấn, chờ mong và d*c vọng.

Hai thị tỳ bám gót sau lưng hắn, cun cút theo đuôi. Các nàng tuy cúi đầu, nhưng cũng ngừng không liếc qua nhau. Đi theo bên người công tử Kính Lăng đã nhiều năm, bản thân các nàng biết ngài không hề háo sắc, dường như vẫn luôn tùy tiện với nữ sắc, có khi ở trong quân doanh đến cả nửa năm, nếu không thì cũng chẳng đến nay vẫn chưa con nối dõi.

Hiện tại chứng kiến bộ dạng gấp gáp bình sinh hiếm thấy của hắn, hai thị tỳ đều thầm ngạc nhiên.

Công tử Kính Lăng đi rất sốt ruột, sau đó gần như là chạy.

Vệ Lạc bất động rúc trong lòng hắn, vào lúc này, trong đầu nàng lại tỉnh táo không ít.

Nhưng cho dù tỉnh táo, nàng cũng không tìm được cách ứng phó trường hợp hiện giờ. Hoặc là nói, rất lâu về trước, nàng đã biết một khi bị lộ diện mạo thật, thì sẽ có một màn như thế xuất hiện.

Nàng dán vào lồ ng ngực hắn, nghe nhịp tim đập vô cùng mạnh mẽ kia. Mà hương nam tính trên người hắn tỏa ra đã đến độ làm nàng ngạt thở.

Nàng cắn môi thật chặt, cố gắng duy trì một tia tỉnh táo trong tình huống này, cũng để ứng biến vào thời cơ then chốt.

Rất nhanh, bọn họ đã đến cung điện nơi đặt dục trì, công tử Kính Lăng nhanh chân xông vào. Cũng như thường ngày, bốn mỹ nhân khoác sa mỏng đang quỳ mọp người bên bể nước rắc đầy cánh hoa chờ đợi.

Vệ Lạc vừa bắt gặp những nữ tử nơi riêng tư kỳ diệu như ẩn như hiện này, mặt lập tức đỏ phừng, nàng cắn môi, cúi đầu nói: "Xin để họ lui ra."

Bấy giờ công tử Kính Lăng đã ôm nàng tới bên dục trì, đang định đặt nàng xuống bờ hồ, nghe vậy cũng không ngoảnh đầu quát: "Toàn bộ lui ra!"

"Vâng."

Kiều ngữ thỏ thẻ vang lên, chúng nữ lần lượt lui hết.

Công tử Kính Lăng khom người thả Vệ Lạc lên tháp, thả xuống rồi, tay của hắn không hề rút lại, mà chuyển đến đầu nàng, kéo thúc phát trên đó đi.

Theo cả suối tóc đen xõa xuống người nàng, ánh mắt công tử Kính Lăng lại sâu thêm vài phần.

Phụ nhân trước mắt, trắng trong như ngọc, sóng mắt như nước, môi đào hơi hé, phả ra hương lan thơm nồng tràn ngập chạm vào lồ ng ngực hắn. Giờ đây tóc xanh đan kín gối ngọc, thân thể yêu kiều phô bày, nơi xinh đẹp ấy lại càng rung động lòng người, đã chẳng thể còn lời nào mà biểu đạt.

Nhìn nàng, hắn nếm được trong nhịp tim cuồng mãnh gấp gáp của chính mình, còn thêm một tia thương tiếc và thỏa mãn huyền diệu.

Hắn cúi đầu, nhẹ kề sát mặt vào mặt Vệ Lạc, đặt môi mình lên con ngươi đang mở to đầy sợ sệt, ngượng ngùng và bất lực của nàng.

Bờ môi mỏng vừa hôn vừa rợp trên mắt nàng, hắn thấp giọng thì thào: "Đừng sợ, ta đã khao khát nàng lâu rồi, nay chiếm được tự nhiên sẽ trân trọng, sẽ không xem nàng như một cơ thiếp tầm thường đâu. Tiểu nhi đừng sợ!"

Hắn nói tới đây, một đường môi ướt át kéo xuống, trong tiếng thở hổn hển, hắn hôn từ mắt, chuyển đến mũi ngọc tinh xảo, lại chuyển sang chiếc miệng nhỏ của nàng, đến cằm, rồi đến xương quai xanh.

Liên tục nuốt nước miếng, bàn tay hắn đi đến chỗ đai lưng của Vệ Lạc, dùng sức kéo một cái, đai lưng thít chặt.

Hắn không muốn dời làn môi mỏng đang gặm m út xương quai xanh, trông xuống phía đai lưng, lần thứ hai dùng sức kéo.

Lần kéo này đai lưng vẫn chưa bung ra, trái lại Vệ Lạc lại rên đau một tiếng.

Công tử Kính Lăng hơi nhướng mày, bàn tay to di chuyển, cầm lấy vạt áo nàng, dùng sức giật một cái, "Roạt" một tiếng xé vải vang lên, trong nháy mắt, bộ bào phục nam tử của Vệ Lạc bị hắn xé thành hai mảnh, lộ ra trung y bên trong.

Xé xong hắn tựa hồ bị nghiện, tiếp sau đó lại "Roạt" "Roạt" vài tiếng, trong nháy mắt, Vệ Lạc bị hắn lột s@ch chỉ còn dư lại tiểu y sát người.

Tiểu y của Vệ Lạc đã được nàng sửa lại, một tầng lụa trắng dày bó chặt ngực, bên trong còn lót thêm ít gấm, xem có vẻ hơi cứng.

Hiện tại Vệ Lạc ngoại trừ phần ngực được che bởi tầng lụa dày, y phục dưới thân vẫn còn đó. Da thịt tựa mỹ ngọc trắng đến nỗi lóa mặt người kia của nàng, xương quai xanh tinh xảo, chiếc rốn xinh xắn mượt mà kia của nàng, đều xuất hiện rõ trước mặt công tử Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng cúi đầu, không hề chớp mắt thưởng thức mỹ cảnh trước mặt. Ánh mắt hắn hừng hực mà thăm thẳm, phảng phất như muốn nuốt chửng nàng. Hắn từ xương quai xanh chuyển đến cánh tay, chuyển đến rốn nàng. Nhìn rồi lại nhìn, hắn không khỏi thấp giọng thở dài một tiếng, "Thật là quốc sắc!"

Dần dần, ánh mắt của hắn chuyển đến chiếc gáy và phía trước cánh tay bôi dịch dung của nàng, dưới ánh đèn lờ mờ, màu da những chỗ này lộ rõ sắc đen.

Hắn quan sát thật lâu, khẽ nhíu mày, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì, hô hấp vốn đang gấp gáp hừng hực cũng hơi chậm lại một chút.

Sau đó cơ thể hắn đổ xuống, cả người như một ngọn núi che trên đỉnh đầu Vệ Lạc. Tiếp theo tay phải hắn duỗi ra, cầm chặt cằm Vệ Lạc, kéo khuôn mặt nàng qua đối diện với mình.

Vệ Lạc vừa sa vào đôi mắt của hắn, liền bị phẫn nộ chẳng biết tuôn trào từ khi nào làm cho kinh ngạc đến ngẩn người.

Năm ngón tay của công tử Kính Lăng siết lấy, nâng chiếc cằm xinh xắn lên, đợi đến khi khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ đau đớn thì hắn mới trầm giọng rét lạnh: "Tiểu nhi, nàng trăm phương ngàn kế trì hoãn, dùng tướng mạo trượng phu đối mặt với ta, tất là có tâm tư khác, không muốn hiến tấm thân cho ta!"

Không biết vì sao, lúc hắn nói đến câu "có tâm tư khác, không muốn hiến tấm thân cho ta" thì lửa giận lập tức bùng lên ba trượng.

Lửa giận vừa lên, năm ngón tay đang cố định cằm nàng lại dùng thêm một phần lực. Lần này, Vệ Lạc đau đến nỗi mắt mặc ngọc ngân ngấn những nước.

Công tử Kính Lăng bắt gặp ánh lệ trong mắt nàng, không hiểu sao lòng lại mềm nhũn, lửa giận cũng tan đi hơn nửa.

Năm ngón tay hắn hơi nới lỏng, lạnh lùng nói tiếp: "Song, từ ngày hôm nay, nàng chính là phụ nhân của ta! Ta mặc kệ nàng tên họ là gì, là con gái nhà nào! Nàng chỉ cần an cư nơi hậu uyển, sinh con dưỡng cái cho ta. Từ nay về sau, thiên hạ chỉ có Nguyệt cơ, vĩnh viễn không còn ai tên Vệ Lạc!"

Hắn tuyên cáo lời ấy xong, mắt đưa đến khuôn mặt thanh diễm, tuyệt mỹ khôn tả lệ châu rưng rưng của nàng, ngữ khí bất giác khựng lại. Trong tích tắc, lửa giận vô thanh vô tức tan thành mây khói. Ánh mắt của hắn lại bắt đầu bốc nhiệt.

Hắn cứ thế nhìn chòng chọc Vệ Lạc, nhìn thật sâu, rồi chậm rãi đứng dậy, đưa tay cởi đai lưng của mình.

Rặng mi dài của Vệ Lạc chấp chới, nơi cằm nàng vẫn hằn dấu năm ngón tay rất rõ. Vì đau, mắt mặc ngọc ngập tràn oan ức và bất lực, hàm lệ đưa về phía công tử Kính Lăng thì thoắt cái, sắc đỏ phớt nhanh chóng rải khắp mặt nàng, thấu đến vành tai, gáy ngọc, lan ra toàn thân.

Cơ hồ nháy mắt, biểu cảm của Vệ Lạc đã hoàn toàn biến thành ngượng ngùng, ngượng ngùng vô hạn.

Sự ngượng ngùng này rõ ràng lấy lòng công tử Kính Lăng. Hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vỡ lẽ. Gương mặt tuấn mỹ hiện lên một tia sung sướng, môi mỏng phát ra một tràng cười khẽ. Trong tiếng cười, hắn thong thả cởi ngoại bào đen của mình, để lộ trung y bên trong.

Hắn không hề chớp mắt quan sát Vệ Lạc, khóe miệng ngậm cười, tay vẫn đặt nơi đai lưng, chậm rãi cởi xuống trung y, bỏ đi tiết y, để lộ nửa người trên tr@n trụi hình tam giác.

Quả nhiên, thân trên hắn vừa hiện, khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc càng thêm đỏ rực, cứ như sắp xuất huyết đến nơi. Không chỉ như vậy, thân thể trong suốt mà sáng bóng lộng lẫy như bạch ngọc của nàng cũng nhiễm một tầng phấn hồng, lại càng tuyệt mỹ khôn tả.

Thú vị nhất chính là, nàng rành rành đã sượng cứng, hàng mi thật dài không ngừng chấp chới, đôi mắt mặc ngọc vẫn luôn cụp xuống trốn tránh, ấy thế mà vẫn kiên quyết ngước lên, lấy hết dũng khí mà xem thân thể l0ã lồ của mình.

Biểu cảm rõ ngượng ra mặt, rõ là hoảng loạn sợ hãi, nhưng lại cố gắng trấn định quả thực thú vị cực kỳ.

Công tử Kính Lăng bắt gặp dáng vẻ nàng như vậy, cổ họng phát ra tràng cười trầm. Trong tiếng cười, động tác của hắn dần chậm lại, hai mắt lại không hề chớp dõi theo mỗi một cảm xúc trên gương mặt nàng.

Đến khi món y phục màu đen cuối cùng được ném ra, hắn đã không còn mặc gì! Công tử Kính Lăng có một thân hình hoàn mỹ. Nhiều năm luyện võ và sinh hoạt quân doanh khiến mỗi một đường nét trên thân thể hắn tràn ngập sức mạnh hòa mỹ.

Đây là một thân thể trời xanh dùng đao tỉ mỉ khắc ra, vai rất rộng, eo nhỏ chân dài. Da hắn hiện màu rám nắng, tỏa ra sự khỏe khoắn và cường tráng.

Khắc này, dung mạo tuấn tú như được bàn tay quỷ thần tạo nên, thấp thoáng dưới suối tóc đen buông xòa vai, quả thực sáng rực đến chói mắt. Tóc đen ẩm ướt, từng giọt từng giọt nước xuôi về ngọn tóc, một chuỗi lại một chuỗi lăn dài trên lồ ng ngực cường tráng, lăn qua quả thù du trước ngực, trượt tới cơ bụng đường nét rõ ràng, tiếp đến thắt lưng không chê vào đâu được, theo khe rãnh khi3u gợi và đường eo hoàn mỹ, lăn xuống phía dưới...

Vệ Lạc cố nén ngượng ngùng, chớp chớp mắt mặc ngọc, nỗ lực dời tầm mắt đến nửa thân trên của hắn. Nhìn rồi lại nhìn, da thịt tựa tuyết của nàng càng ửng lên, dứt khoát nổi thành màu hồng phấn, dưới ánh đuốc b ắn ra ánh sáng lộng lãy mê người.

Công tử Kính Lăng trông dáng vẻ của nàng mà không nhịn được lại cười nhẹ, hắn nhấc chân tiến về phía Vệ Lạc một bước.

Vừa đi, nơi hạ th@n mà Vệ Lạc vẫn cố gắng tránh né kia liền lồ lộ trước mặt nàng. Vệ Lạc sợ giật bắn, cũng không vờ trấn tĩnh được nữa. Nàng nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt, đầu hơi nghiêng, ra chiều chẳng hề thấy gì cả.

Công tử Kính Lăng xem biểu cảm của nàng lại bật cười sung sướng.

Trong tiếng cười, hắn cúi người xuống, ôm ngang lấy Vệ Lạc, xoay người nhảy xuống hồ.

Tới trong nước, hắn dùng khăn lau đi dịch dung trên gáy và tay Vệ Lạc. Những thứ này khi nãy trong thư phòng Vệ Lạc đã bôi lên một ít thuốc nước, hiện tại dùng nước sạch mà lau liền bay hết.

Sau khi lau xong, hắn hài lòng ngắm từ trên xuống dưới thân thể yêu kiều không chút tỳ vết của mỹ nhân, bàn tay to đặt lên buộc ngực của nàng, bắt đầu giải phóng tầng ràng buộc.

Vừa cởi hắn vừa quan sát cặp mắt đang khép chặt, hàng mi thật dài vẫn đang không ngừng lay động của Vệ Lạc, không khỏi bật cười. Trong âm cười, thân thể cường tráng đè lên Vệ Lạc, đặt thân thể kiều nhỏ của nàng trên thành đá.

Hoàn toàn dựa hết trọng lượng của mình vào người nàng, bờ môi mỏng che lấy lỗ tai Vệ Lạc, giữa cơn run rẩy của nàng, tỉ mỉ gặm m út hôn li3m.

Vừa hôn vừa m út, hắn vừa tiếp tục cởi tầng vải buộc ngực.

Mà nơi bụng dưới của hắn đã cứng ngắc chọc vào bụng dưới của Vệ Lạc, cho dù là cách lớp xiêm y, cũng đã phô ra trạng thái muốn mạnh mẽ đâm vào.

Cả người Vệ Lạc đã mềm nhũn như bùn, lúc tai ngọc bị hắn tập kích thì nàng chỉ có thể bất lực, thấp giọng khẩn khoản: "Đừng, đừng..." Âm thanh lúc sau đã mang chút nức nở.

Công tử Kính Lăng lại cười nhẹ, lúc này, hắn rốt cuộc cũng cởi xong tầng vải. Tay phải đưa lên kéo một cái, mảnh vải liền bị lấy ra. Trong nháy mắt, hai viên tròn trắng như tuyết bật lên, xuất hiện trước mắt hắn.

Giữa hai viên tuyết non, đỉnh nhọn đỏ tươi kia trông thật đáng yêu. Công tử Kính Lăng cúi đầu, ngậm lấy một bên, tay phải x0a nắn bên còn lại, giữa nỗi run rẩy không cầm được của Vệ Lạc, hắn hài lòng cảm thán: "Hương thơm ngan ngát, da tuyết chói mắt, chốn đ ộng tình phấn hồng mượt mà. Giai nhân nhường ấy, sao chẳng thương yêu cho được? Tiểu nhi, sinh con dưỡng cái cho ta đi."

Lời hắn bề ngoài là ca ngợi Vệ Lạc, nhưng cũng ngầm ý rằng dung mạo nàng đẹp như vậy, cho nên ta mới như trượng phu thế tục không cách nào khắc chế, không cách nào không nảy sinh lòng thương yêu với nàng.

Lời vừa thốt ra, công tử Kính Lăng liền nhận thấy tia bất an trong lòng đang bắt đầu nhạt dần, biến mất.

Con người trong lúc này bình thường đều trung thực với d*c vọng của chính mình, song công tử Kính Lăng đã quen nếp lãnh tình và không háo sắc của bản thân mọi khi.

Nhưng tối nay, tự khi xem đến dung mạo thật sự của Vệ Lạc, hắn liền xử sự quá mức háo sắc, quá mức để ý. Tuy rằng vẫn đang chìm trong xúc cảm mãnh liệt, đầu óc còn lâu mới có được lý trí tỉnh táo thường ngày, nhưng trong mơ hồ, hắn lại vì sự thay đổi của bản thân mà bất an. Mãi sau khi thốt ra câu vừa rồi, hắn mới tìm được lý do, mới cảm thấy không phải mình thay đổi, mà tiểu nhi trước mặt quả thực chính là tuyệt sắc thế gian, khiến bản thân hắn không thể không yêu thương.