Trong tiếng hò hét của đám người Tấn, Vệ Lạc vờ như không có chuyện gì đánh giá mỹ nhân đang nâng thực hạp, trong lòng lại thầm đắc ý: À há, thóa mạ một vương tôn công tử háo sắc không hiền đức, quả thực cũng không phải lợi khí công kích không tốt đâu!
Nghĩ tới đây, nàng nhất thời vô cùng đắc ý, ừm, hết sức đắc ý vì tài hùng biện của mình.
Chúng mỹ nhân nối đuôi nhau đi vào, bày mỹ thực lên các kỷ. Mà Sở sứ kia thì sắc mặt đặc biệt không tốt, hắn ta vốn là con thứ của Sở vương đương nhiệm, tuy là con thứ nhưng cũng đường đường là công tử. Bây giờ người Tấn cả điện vẫn đang cười nhạo, khiến hắn vô cùng căm tức.
Thế nhưng hắn cũng chỉ có thể căm tức, hắn chỉ có thể trợn trừng với Vệ Lạc mà thôi, lại nhất thời vô kế khả thi.
Lúc này, một người Tấn quyền quý đứng lên, hắn ta nhìn Vệ Lạc chắp tay hỏi: "Chẳng hay sở học của quân là thuật học phái nào?"
Vệ Lạc ngẩn ra, nhanh chóng đáp: "Tạp gia." ( là một học phái thời đầu Tần, dung hợp các học thuyết thành một)
Tạp gia?
Người nọ gật đầu, bấy giờ, danh hào Tạp gia vẫn còn rất mờ nhạt, cũng chưa có nhân vật trung kiên có sức ảnh hưởng nào xuất hiện. Rất nhiều khi, Tạp gia chỉ đại biểu là thứ gì cũng hiểu mơ hồ, thứ gì cũng chẳng có ý kiến.
Yến hội sau đó có chút vô vị, chúng nhân đều vì sắc đẹp của Vệ Lạc mà đến, dù trong lòng họ ngứa ngáy, nhưng cũng không thể trực tiếp cầu sắc với nàng, vấn đề này nàng đã bác bỏ công tử hai nước, khiến tất cả đều phải kiêng dè.
Một canh giờ sau, chúng nhân bắt đầu tản đi.
Vệ Lạc lôi kéo Tần thái tử Diễn chuyện phiếm một hồi rồi cũng xin cáo lui trở về.
Lúc gần đi, Vệ Lạc cùng Tần thái tử Diễn đã định được địa điểm và thời gian cụ thể xử trảm thích khách nước Tần. Mà Vệ Lạc, thì được thái tử Diễn đút lót mười cân hoàng kim, hắn xin nàng nói tốt vài câu với công tử Kính Lăng.
Mười cân hoàng kim!
Đây chính là một món tiền không nhỏ đâu. Với khả năng chi phí thời đại này, Vệ Lạc tìm một chỗ xa xôi, dựa vào chút tiền ấy là đủ yên vui một đời rồi.
Cho nên Vệ Lạc rất hưng phấn, cực kỳ hưng phấn. Nàng rốt cuộc đã rõ tại sao người làm quan ai ai cũng yêu cầu ở ngoài, kẻ làm thần ai ai cũng yêu cầu xuất phủ.
Có điều mười cân hoàng kim này cũng làm Vệ Lạc khó xử chốc lát. Cuối cùng, nàng vẫn lặng lẽ cất chúng trong túi tay áo, may mà số hoàng kim không quá chiếm diện tích, mà Vệ Lạc cũng khoẻ lực. Hai tay nàng cùng nâng hoàng kim trong tay áo, một đường đắc ý lắc lư về dịch quán.
Trở lại dịch quán, nàng phí chút tâm tư sai Tang nữ yên lặng chôn số hoàng kim này trong sân viện.
Xử lý xong xuôi hết mọi thứ, Vệ Lạc đột nhiên cảm thấy bầu trời thật bao la, thế giới trở nên tươi đẹp không chi sánh bằng. Nếu chẳng phải bận tâm bên người có Tang nữ, sau lưng không biết còn kẻ nào khác đang theo dõi nàng không, thì nàng đã nghĩ đến việc mặc kệ tất cả mà chạy trốn.
Ừm, công tử Kính Lăng luôn mắng mình là giảo hoạt mà, thân nữ tử của mình chính là một quả bom, với tính cách của hắn, tất sẽ không chỉ có mỗi nước cờ Tang nữ.
Đương nhiên bỏ trốn chỉ là một ý nghĩ, nay công tử Kính Lăng thả tay với nàng, nàng cũng có chút danh bạc, vừa dịp đại triển bản lĩnh, nàng chẳng nỡ từ bỏ mọi thứ hiện giờ. Nàng phát hiện bản chất mình chính là một kẻ ham hư vinh, nàng thích mê tháng ngày tiền hô hậu ủng, được mọi người chú ý này. Cảm giác rất vui sướng.
Tối hôm đó, Vệ Lạc đều cực kỳ phấn khởi. Sau khi nàng chôn hoàng kim, vẫn cầm kiếm gỗ, chậm rãi tập luyện trong sân thư phòng. Tang nữ xem ra hơi có phần kiêu ngạo, nàng ta không hề định cùng nàng thức đêm, mà nghênh ngang đi ngủ từ rất sớm. À, nơi Tang nữ ngủ chính là trắc điện tẩm phòng của Vệ Lạc.
Rõ là, nếu mình nhân cơ hội chuồn mất, xem nàng ta còn không coi ai ra gì nữa được không, còn không thức cùng mình!
Vệ Lạc hung hăng nhe răng nhếch mép một hồi, lặng lẽ nhép miệng về hướng Tang nữ đang rời đi hai câu, liền ngồi trên một tảng đá lớn, dựa vào cây bạch dương phía sau, ngắm một vành trăng non trên không đến ngẩn người.
Ánh trăng óng ngà, trời xanh như gột.
Nhìn rồi nhìn, lưỡi trăng trên cao thình lình biến thành cặp mắt của công tử Kính Lăng, hắn từ không trung trông xuống nàng, cười lạnh buốt!
Nụ cười nọ làm Vệ Lạc mồ hôi lạnh khắp người, nàng vội vã cúi đầu, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: "Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Chẳng qua mình chỉ lén giấu chút vàng thôi mà, sao cả ngắm trăng cũng chột dạ thế này? Không được, tên khốn kia lưu lại cho tâm hồn ngây thơ non nớt của mình bóng ma quá lớn rồi."
Nàng mới nói tới đây, một tiếng cười phì trầm thấp từ phía sau truyền đến!
Vệ Lạc kinh hãi!
Nàng thật sự sợ hãi, từ sau khi hai mắt thông linh(thông suốt+linh hoạt), rất ít ai có thể đến gần nàng mà nàng không hay.
Vệ Lạc vụt đứng dậy, xoay người.
Dưới ánh trăng, một bóng người anh tuấn ngạo nghễ tiến về phía nàng.
Dưới ánh trăng, gương mặt tuấn tú lộ vẻ nho nhã của kẻ kia đang rất hứng thú quan sát Vệ Lạc, hắn khoan bào đại tụ, cao quan bác đái(1), bước chân dường nước chảy mây trôi, thản nhiên mà tới.
Người này nàng biết, chính là Kiếm Cữu!
Hắn ta dám nửa đêm tới đây! Nhân vật như Kiếm Cữu, thật sự hứng thú với nàng ư?
Vệ Lạc hết sức kinh ngạc trừng hắn, thực sự không thể tin vào mắt mình.
Lúc này, Kiếm Cữu đã đến trước mặt nàng, hắn liếc Vệ Lạc một cái, cười mỉm chi: "Đừng hoảng loạn, kiếm này của ta không phải toàn dùng để giết người đâu."
Vệ Lạc nghe ra trêu chọc trong lời hắn, người cũng tỉnh hẳn, nàng quay đi, tiếp tục ngồi trên tảng đá, ngửa đầu quan sát cao thủ cấp tông sư thần bí này, vẻ mặt hiếu kỳ: Người này, chính là tông sư đầu tiên mà bản thân nàng gặp được.
Hai kiếm sư cứu nàng khỏi độc thủ của Thập Tam công chúa trước đây vẫn chưa phải tông sư.
Kiếm Cữu thẳng tiến đến dưới tàng cây, khi hắn tới dưới bóng cây, cả người liền biến mất. Đây thực sự là một thứ cảm giác biến mất, nếu không phải Vệ Lạc tận mắt chứng kiến hắn ngay trước mắt mình, thật sự chẳng dám tin còn có một người ở đây.
Kiếm Cữu bắt gặp Vệ Lạc kinh ngạc và hâm mộ, không khỏi nở nụ cười. Hắn tiếp tục cười mỉm đánh giá Vệ Lạc: "Vệ Lạc, ngươi là người Việt?"
"Phải."
Vệ Lạc gật đầu, có chút kỳ quái trông hắn, chờ hắn lộ rõ mục đích đến.
Kiếm Cữu cười cười, hắn cười thì khóe miệng lại xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, lúm đồng tiền rất nông, phải chú ý lắm mới phát hiện ra. Nhưng người như hắn lại có lúm đồng tiền, thực sự là, thực sự là ý trời tạo người chẳng lường được.
Kiếm Cữu tủm tỉm nói: "Thuật dịch dung của ngươi là lấy được từ một đại hán nước Việt?"
Giữa lúc Vệ Lạc đứng bật dậy, khẩn trương nhìn hắn, thì vẻ mặt của Kiếm Cữu vẫn thản nhiên như cũ, hắn cười rằng: "Xem ra là thật rồi! Vệ Lạc, ta phụng mệnh đến đây tìm ngươi."
Trong lòng Vệ Lạc chấn động nổi sóng lớn, nàng nhìn chằm chằm Kiếm Cữu, nhất thời trăm mối tâm tư tuôn trào.
Kiếm Cữu thấy nàng khẩn trương như vậy, hơi nghiêng người, tay phải xoa nhẹ mặt nàng. Hắn làm động tác này rất hời hợt, song Vệ Lạc lại có một cảm giác không thể nào né tránh.
Bởi vậy, nàng chỉ im lặng đứng tại chỗ, mặc hắn xoa xoa mặt mình.
Kiếm Cữu vuốt mặt Vệ Lạc, còn cố ý dừng lại nơi mày mắt của nàng một chút, cười khẽ: "Thuật dịch dung của môn phái ta độc bộ thiên hạ. Nhưng Vệ Lạc có thể tự biến mình thành diện mạo thế này, quả thực có thiên phú, không phải trình độ bách tử nhập môn có thể đạt được."
Tay hắn vẫn đang vuốt nhẹ mặt Vệ Lạc, thân thể Vệ Lạc cứng đờ, không hề nhúc nhích trông hắn, chờ hắn nói tiếp.
Kiếm Cữu nhận ra Vệ Lạc căng thẳng, hắn cười ha ha, ôn nhu cất lời: "Tân Điền gần đây, danh tiếng Vệ Lạc ngươi đại hiển đó! Thật không ngờ, một công chúa thứ xuất không chốn nương tựa, lại có thành tựu như thế! Ngay cả nhân vật như công tử Kính Lăng cũng bị một phụ nhân trêu đùa trong lòng bàn tay. Tốt, tốt lắm!"
Hắn nói tới đây, liền cười rộ lên. Tiếng cười vừa vang, hắn bỗng vội thu lại. Chỉ thấy Kiếm Cữu nhìn chòng chọc về hướng Đông trăng mọc, hừ lạnh: "Đúng là ung nhọt tận xương mà!"
Bỏ lại câu này xong, vù một tiếng, hắn liền biến mất trước mặt Vệ Lạc, không một dấu vết. Vệ Lạc xem xét chỗ trống dưới ánh trăng, mày càng khoá càng chặt.
(1) khoan bào đại tụ, cao quan bác đái: áo bào rộng tay áo lớn, mão quan cao đai lưng to