Việt Cơ

Chương 123: Phủ Chất Tử




Vệ Lạc đi theo Nam công, sau hai ngày làm quen ở dịch quán chuyên môn tiếp đãi sứ giả các quốc gia thì chính thức bắt đầu tiếp nhận công tác.

Công việc đầu tiên mà nàng được lãnh chính là yêu cầu đặc biệt của Kính Lăng, chuyện Tần thái tử Diễn về nước.

Đã sớm nghe tin tối nay Vệ Lạc sẽ tới, Tần thái tử Diễn hết sức cao hứng, hắn ta vội vã gởi lời mời các hiền sĩ đến từ nước Tần ở thành Tân Điền, đồng thời cũng mời nhóm quyền quý ở nước Tấn.

Vốn hắn cho rằng Vệ Lạc chỉ là một hiền sĩ bình thường, tuổi còn chưa tới nhược quán, nên không mấy ai cổ vũ, nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn chính là, chẳng những có người cổ vũ, hơn nữa người đến còn rất nhiều.

Tiểu nhi Vệ Lạc đã sớm được người truyền tụng khắp thành Tân Điền. Nó đầu tiên là có quan hệ thân mật với công tử Kính Lăng, tựa như lộng thần, sau lại ở trước công chúng thỉnh cầu thoát khỏi vị trí đó. Lại sau đó còn bị cho là Tần gian, bị biếm thành nô, song chỉ hai ngày một lần nữa nhất minh kinh nhân(xem chú thích c83) trong yến tiệc, thoát thân nô lệ, lại thành hiền sĩ.

So với cuộc đời lên voi xuống chó càng làm nàng thêm vang danh, thực ra chính là bề ngoài của nàng.

Tiểu nhi quý khí tuấn mỹ như ngọc, chỉ một danh hào này, cũng đủ khiến rất nhiều quý nữ ở thành Tân Điền, cùng một ít quý nhân thích nam sắc chú ý.

Đặc biệt tiểu nhi này còn am hiểu đạo dịch dung? Lúc trước vẫn dùng khuôn mặt thô đen xuất hiện trước thế nhân? Đạo dịch dung, cho dù là quyền quý cũng cực ít kẻ biết tới. Đương thời am hiểu môn kỹ nghệ này, đều là các nhân vật có chút thần bí và lai lịch. Thành ra nhờ điểm ấy lại thêm cho Vệ Lạc một phần hào quang.

Cho nên Vệ Lạc không hề biết, trong lúc vô tình, nàng đã khơi lên sự chú ý của rất nhiều người Tân Điền.

Trong đám xe ngựa chen chúc ngoài phủ Chất Tử, có đến mấy chục chiếc là của nhóm quý nữ. Xe ngựa của Vệ Lạc chạy tới gần, nàng vừa nghe Tang nữ giới thiệu bên tai bối cảnh lai lịch của các xe bên ngoài, khóe miệng vừa co giật. Nàng cũng không biết bản thân lại được nữ nhân hoan nghênh như vậy.

Xe ngựa có tới mấy trăm chiếc, chen chúc nhau, xếp thật dài. Lúc Vệ Lạc đến, trong đại điện dùng tiếp khách của phủ Chất Tử đã sáng đèn, tiếng người huyên náo, xem ra chỉ chờ nàng vừa có mặt là khai tiệc.

Đương khi nàng bước xuống xe ngựa, chầm chậm bước lên thềm bạch ngọc ngoài phủ Chất Tử, thì giọng hô thô đục đầy khí phách của một kiếm khách rung lên, "Hiền sĩ Vệ Lạc phủ công tử Kính Lăng đến -"

Tiếng xướng thật dài vừa vang, trong đại điện yên tĩnh không ít, người người quay đầu, trông về phía tiểu nhi tiếng tăm chấn động thành Tân Điền gần đây.

Vệ Lạc mỉm cười rất thư thái, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: Hiền sĩ Vệ Lạc phủ công tử Kính Lăng? Danh hào này đã dài lại quá khó nghe!

Tuổi nàng còn nhỏ, vẫn chưa gia quan, tuy công tử Kính Lăng giao việc cho nàng, nhưng chẳng ban lấy một phong hào, hiện tại danh hào này của Vệ Lạc được báo ra, thì có vẻ hơi nghèo hèn.

Trong sự mong chờ của chúng nhân, Vệ Lạc vàng áo thon thân xuất hiện trước cửa đại điện.

Tức thì, mấy trăm cặp mắt đều tập trung trên người nàng.

Vệ Lạc đối diện với từng ánh nhìn hoặc hiếu kỳ, hoặc kinh diễm, hoặc đánh giá, hoặc ngầm chứa sắc niệm thì khóe miệng hơi cong, treo ra một nụ cười xán lạn.

Nàng cười cực tự nhiên, cực ung dung, rực rỡ, có một loại người, một khi xuất hiện ở chốn đông đúc, sẽ phút chốc chói sáng một cách tự nhiên. Vệ Lạc, chính là một trong số đó.

Vệ Lạc mang theo Tang nữ và chúng kiếm khách, nhanh chân bước vào điện. Mãi tới khi nàng đi được năm sáu bước, Tần thái tử Diễn thân là chủ nhân mới tỉnh lại từ trong hào quang của mỹ thiếu niên hiếm thấy này. Hắn ta vội vàng tiến lên mấy bước, chắp hai tay, cười nói: "Vệ Lạc đến đây, Diễn xiết bao mừng. Mời, mời."

Đêm nay, hắn có chỗ không giống với kẻ đầy căng thẳng khiếp mọn mấy đêm trước kia, trên khuôn mặt tái nhợt đã có chút huyết sắc, trong ánh mắt hướng về phía Vệ Lạc tràn ngập chờ mong và hoà nhã. Có lẽ vì lần này là ở địa bàn của hắn ta, hơn nữa, đối diện chính là Vệ Lạc.

Phải biết rằng, gương mặt cười mỉm trong sáng ngời lộ ra thoải mái và thân mật của Vệ Lạc, nụ cười mỉm mà người hiện đại nhất định phải học được, đặt trong niên đại người người đều cố ra dáng mình cao thâm và khó lường này, thì vô cùng nổi bật, hơn nữa, cũng hiện vẻ thân mật. Dù rằng theo quan điểm của ít người thì không khỏi có phần tùy tiện.

Nàng chính là sứ giả của Kính Lăng, lại mang nét mặt thân mật như vậy đến đây, sao thái tử Diễn lại không mở cờ trong bụng cho được?

Đối diện với sự tha thiết của thái tử Diễn, Vệ Lạc chắp hai tay, cười lộ tám chiếc răng trắng, cực kỳ rạng rỡ đáp: "Thái tử khách khí, mời."

Đoạn, hai người vai kề vai nhanh chân đi về phía trước. Vệ Lạc theo thái tử Diễn đến trước mặt chúng quý nhân, nàng đi tới tháp kỷ bên trái hàng đầu tiên, phất hoàng bào, thản nhiên ngồi xuống.

Nàng vừa an toạ thì thái tử Diễn cũng ngồi lên chủ tháp. Hắn ta tiếp nhận chén rượu thị tỳ mang đến, giơ về phía Vệ Lạc và chúng quý nhân, cao giọng rằng: "Một chén kính này, dâng mời Vệ Lạc!" Dứt lời, ống tay áo che ngực, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tiếp đó, chúng quý nhân cũng tươi cười một hơi cạn sạch.

Vệ Lạc cũng uống vào chén rượu kính này.

Người đương thời vốn không quen ngụy trang, thái tử Diễn sau ba lần rót rượu, thì dằn chén xuống kỷ.

Hắn vừa làm hành động ấy, một hiền sĩ ngồi hàng thứ hai bên phải liền theo tiếng đứng dậy. Hiền sĩ này độ chừng ba mươi, mặt trắng béo không râu. Hắn ta chắp tay với Vệ Lạc, cao giọng cất lời: "Dám hỏi Vệ Lạc, công tử Kính Lăng có ý thả chủ tôi về nước hay chăng?"

Vừa nói, người khắp điện đều nhìn về phía Vệ Lạc.

Trong sự chú ý của chúng nhân, Vệ Lạc cầm chén rượu, nhẹ nhàng lắc chất lỏng vàng đục, than thở: "Công tử từng nói, thái tử Diễn biết lễ khắc kỷ, hiện rõ ý ăn năn. Đến nay làm chất tử cũng được hai năm rồi, có thể trở về."

Có thể trở về?

Nhóm Tần sứ phía sau thái tử Diễn cũng bị làm con tin như hắn vừa mừng vừa sợ lại rối rắm, bọn họ nheo mắt nhìn nhau. Còn Tần thái tử Diễn cổ tay lại càng không kiềm chế được mà run lẩy bẩy.

Bất tri bất giác, rượu hắn cầm thoáng chốc đã văng tung tóe, ướt cả tay áo bào.

Trong hồi hộp, thân thể thái tử Diễn nghiêng về trước, khẩn cấp nhìn Vệ Lạc, hai gò má ửng một vệt đỏ hồng khẩn trương, vội vàng hỏi: "Công tử nói là, ta có thể về?"

Hắn căng thẳng quá mức, ngay cả âm thanh cũng run theo.

Vệ Lạc cười cười, không hề trả lời hắn mà giơ tửu châm trong tay lên, đứng dậy hướng về phía nhóm người Tần mà cao giọng: "Vệ Lạc bình sinh kính trọng nghĩa sĩ khẳng khái! Người Tần huyết hãn chẳng nề sinh tử, anh dũng mà trung chủ, đích thực là lương thần. Vệ Lạc một chén rượu này, xin kính chư vị người Tần!"

Lời này của Vệ Lạc có chút đường đột, có điều đại đa số người Tần cũng không nghe thấy đối thoại giữa nàng và thái tử Diễn. Lập tức bọn họ ào ào đứng lên, cười to cùng chung chén với Vệ Lạc.

Vệ Lạc là đặc sứ của công tử Kính Lăng, hiện tại nàng lại ngay đây tán thưởng người Tần dũng mãnh trung thành, điều này cũng đại biểu khẳng định của công tử Kính Lăng với người Tần. Bấy giờ, đoàn người Tần đều có chút hưng phấn và đắc ý.

Vệ Lạc uống xong, lại xoay người, đối diện với quyền quý người Tấn. Nàng cười rạng rỡ, lộ rõ hàm răng trắng tinh, giơ chén rượu trong tay sang sảng: "Chủ của Vệ Lạc cũng là thái tử của người Tấn, bởi vậy, Vệ Lạc tuy thân là người Việt, nhưng thực ra cũng là người Tấn. Chư vị, Vệ Lạc tuổi nhỏ, nếu ngôn lời có chỗ khó nghe, kính xin khoan dung một hai."

Câu này của nàng cũng quá khách khí, phải biết nàng chính là đặc sứ mà công tử Kính Lăng phái tới, là chủ khách yến hội đêm nay. Ở trường hợp này, cho dù nàng trưng bộ mặt cứng ngắc, cực kỳ ngạo mạn cũng là bình thường. Nàng khách khí lập tức khiến vài ba hiền sĩ khẽ nhíu mày.

Thế nhưng, tuyệt đại đa số quý nhân nghe xong vẫn rất thoải mái. Bọn họ nhìn chằm chằm bệnh dung (thần sắc ốm yếu) tuấn mỹ quý khí nhưng có chút nhợt nhạt văn nhược dưới ánh đèn của Vệ Lạc, cảm thấy tiểu nhi trước mắt rất hiểu lễ, ngôn từ cũng xuôi tai. Lập tức, từng người nâng rượu, đối ẩm một chén với Vệ Lạc.

Thái tử Diễn đã sớm đứng ngồi không yên. Hắn thấy Vệ Lạc đã uống hai chén mà vẫn vô tâm trả lời ý tứ của mình, không khỏi lòng như lửa đốt.

Suy nghĩ một hồi, hắn nhanh chân bước về phía Vệ Lạc. Lúc hắn đi tới trước người Vệ Lạc thì vái chào thật sâu, run giọng: "Chân ngôn của công tử, là Diễn được quay về?"

Dưới ánh mắt khẩn trương cấp bách của hắn, Vệ Lạc không hề đáp lại, nàng chậm rãi ngưng cười, thấp mày rũ mắt, lại thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài nọ nhất thời khiến tim thái tử Diễn nguội lạnh phân nửa. Tay hắn run run, khiến chén rượu đang cầm trên tay cũng không ngừng rung lên, dường như bất cứ lúc nào cũng sắp rơi xuống đất.

Cố gắng đè nén tâm thần, thái tử Diễn đặt chén rượu sang bên, vái chào thật sâu với Vệ Lạc, nghẹn ngào nói: "Còn xin Vệ Lạc cứu ta."

Vệ Lạc một mặt đồng tình trông hắn, một hồi muốn nói lại thôi. Cuối cùng, khi thái tử Diễn hầu như sắp lệ chan đầy mặt quỳ xuống thì Vệ Lạc mới vô lực đáp: "Công tử thật sự có ý thả thái tử về. Ngờ đâu thích khách quý quốc lại lợi dụng lúc công tử xuất du mà ám sát. Công tử nói: Thái tử bởi do ngài mới bị giam gần ba năm, thù này chẳng thể nói là không sâu, chuyện ám sát lần này, thực không thể trách thái tử."

Vệ Lạc tiếc hận vô hạn cảm thán tới đây, thân thể hơi nghiêng về trước, vẻ mặt đồng tình nhìn thái tử Diễn, lại một bộ muốn nói lại thôi.

Mấy ngày trước trong yến tiệc của công tử Kính Dương, dưới tình huống tự thân khó bảo toàn, Vệ Lạc còn bất bình thay thái tử Diễn và Tần công chúa. Ở trong lòng thái tử Diễn, nàng thực sự là một thiếu niên nhiệt huyết lại khá có phần thiện cảm với người Tần. Huống hồ, trước đây không lâu nàng bị biếm làm nô lệ, cũng vì do bị hoài nghi là gian tế nước Tần.

Ngay sau đó, thái tử Diễn bắt gặp nàng ngập ngừng muốn nói, trong lòng bỗng lóe một tia hi vọng: Phải chăng là hắn có lời muốn nhắc nhở ta?

Đoạn, thái tử Diễn phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), vội vàng kề sát người nàng thêm chút, cúi đầu trước mặt nàng cung kính: "Diễn nguyện thụ giáo."

Vệ Lạc nói: "Những thích khách kia đều là người Tần, tự nhiên sẽ trả về cho thái tử xử trí, trước mắt Vệ Lạc đã mang chúng đến." Nói tới đây, giọng Vệ Lạc đè thấp, liếc xem bốn phía, có chút cẩn thận gợi ý: "Điều khiến công tử bất an, là sợ thái tử nhớ hoài hận cũ. Nếu thái tử vung kiếm xử trí những kẻ sinh sự ấy, công tử tự nhiên nguôi giận."

Dứt lời, nàng thấy thái tử Diễn lộ vẻ khó xử, không khỏi thấp giọng bổ sung một câu, "Hết thảy đều do thái tử. Nếu thái tử dám giết, việc thái tử về nước Vệ Lạc sẽ đem hết toàn lực chu toàn. Lạc nghe đâu Tần hầu đang bệnh nặng, lần này nếu thái tử về nước, vị trí Tần hầu sẽ ngay trong tầm tay thôi. Trước tiên Lạc tại đây chúc thái tử phú quý vô hạn!"

Nàng giải thích rất rõ ràng, không mảy may mơ hồ. Vốn Vệ Lạc muốn vòng vo một chút, nhưng sợ hắn ta hiểu lầm ý mình, nảy sinh chi tiết trái ngược thì chẳng tốt lành gì. Bởi vậy, nàng cứ theo người đương thời, nói toạc ra hết là xong.

Có thể nói, Vệ Lạc là một tay hậu nhân giảo hoạt, lời nói, cử chỉ của nàng đều như bác bỏ hết công lao, làm cho thái tử Diễn nảy sinh hảo cảm, khiến hắn ta nợ ân tình của mình.

Sau khi nói xong, nàng hơi dựa ra phía sau, cầm chén rượu khoan thai nhấm nháp, một bộ không muốn nhiều lời thêm. Thái tử Diễn thấy vậy, chậm rãi lui về tháp kỷ, lâm vào trầm tư.