Việt Cơ

Chương 113: Kính Lăng phẫn nộ




Vệ Lạc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng. Nàng vừa làm thế thì chóp mũi hai người suýt nữa chạm nhau.

Nhưng lúc này Vệ Lạc đã chẳng còn thấy hoảng loạn gì nữa.

Chậm rãi, nàng rũ mắt xuống, sau đó, nàng từ từ đứng dậy leo xuống tảng đá. Đến đối diện công tử Kính Lăng, nàng lui về sau vài bước, rồi quỳ xuống.

Công tử Kính Lăng hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng.

Vệ Lạc quỳ phục trên đất, dập trán, suy xét một lát liền thanh thúy cất lời: "Công tử là người chí quý, hùng tài đại lược, thế gian phụ nhân yêu mến công tử vô số kể."

Nàng nói tới đây, hít sâu một hơi, lại tiếp: "Vệ Lạc chính là một phụ nhân bình thường, biết rằng phú quý khó được, quyền thế vô song. Tuy nhiên, thứ Vệ Lạc yêu thích, không gì qua được phóng ngựa giang hồ, vui vẻ điền viên."

Ngữ điệu của nàng chầm chậm nói tới đây, dường như đã nghĩ chín, âm thanh cũng vang dội hai phần, trôi chảy không ít, "Tâm ý thành khẩn của công tử, đều vì suy nghĩ cho Vệ Lạc. Song, Vệ Lạc không muốn trở thành một phụ nhân chốn khuê phòng, ngày ngày trông quân đến, tranh đấu với thê thiếp của quân. Chuyện như thế, Vệ Lạc xem thường!"

Vệ Lạc nói đến "chuyện như thế, Vệ Lạc xem thường" thì mi tâm công tử Kính Lăng giật giật, hai mắt híp lại, một luồng hơi lạnh bắt đầu bao phủ.

Vệ Lạc dường như không cảm giác được hàn ý hắn toả ra. Nàng vẫn dùng một ngữ khí cực kỳ tự nhiên, cực kỳ đương nhiên nói rằng: "Lạc một đời này, đều không muốn trở thành một cơ thiếp của người. Bằng không, cũng sẽ chẳng khổ công học thuật dịch dung."

Nàng nói tới đây, lo sợ công tử Kính Lăng cho rằng mình có dã tâm mà sinh sát ý, gấp gáp bổ sung: "Ngắm cảnh ruộng đồng, ruổi ngựa cưỡi gió, dong thuyền gọi trăng mới là tâm niệm của Vệ Lạc. Vệ Lạc thân là phụ nhân, nhưng không muốn có quân tử làm bạn, hành lễ đôn luân(xem chú thích c94). Công tử lấy tôn vị Tấn thái tử, hứa cho nữ tử thôn dã không nhà như Vệ Lạc một vị trí cơ thiếp, thật là yêu mến. Nhưng Vệ Lạc không muốn như vậy. Vệ Lạc thà rằng làm nô của công tử, vì công tử mà lùa ngựa, chuyển tháp, cũng không muốn làm một cơ thiếp."

Nàng từ chối rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng. Nàng nói, dẫu nàng là một nữ nhân, nhưng chưa từng nghĩ đến việc tìm một nam nhân làm bạn, chưa từng nghĩ đến việc cùng một nam nhân làm chuyện vợ chồng. Nàng thà rằng làm tôi tớ, cũng không muốn trở thành một nữ nhân của hắn.

Vệ Lạc biết, một nam nhân như công tử Kính Lăng sẽ không thể nào nghĩ đến chuyện một chồng một vợ, càng chẳng cách chi rõ được chấp niệm của nàng. Rốt cuộc, nàng nói thẳng bản thân không muốn gả cho người.

Sau khi Vệ Lạc nói xong, liền phục trên đất, thật lâu không nhúc nhích.

Không khí lập tức trở nên mỏng tang.

Rất lâu sau, tiếng cười công tử Kính Lăng vang lên, "Thà rằng làm nô? Vệ Lạc, với tướng mạo của ngươi, có biết tình cảnh của nô lệ không?"

Vệ Lạc không ngẩng đầu, trong lòng nàng thầm nghĩ: Tôi đương nhiên biết, tôi quay trở về với thân phận nô lệ là nguy hiểm đến thế nào. Tướng mạo của tôi vốn là căn nguyên gây rắc rối, bất cứ kẻ nào cũng có thể ức hiếp, bất cứ người nào cũng có thể yêu cầu đùa bỡn tôi. Nhưng, tay Vệ Lạc lặng lẽ chạm vào kiếm trúc trong ngực, lại tự nhủ: Nhưng tôi có kiếm thuật, cho dù rơi vào tay kẻ khác, chỉ cần kẻ đó nhất thời sơ sẩy, tôi sẽ nhân cơ hội bỏ trốn. Sau đó, tôi lại có thuật dịch dung, sau khi bỏ trốn, trời đất này bao la, tôi muốn đi đến đâu thì đi thôi.

Nghĩ tới đây, Vệ Lạc nhẹ nhàng dập trán trên đất, trầm giọng: "Lạc biết. Nếu công tử đại ân, chấp nhận Lạc dùng dung mạo xấu xí xuất hiện trước mặt người, Vệ Lạc nguyện cải danh đổi họ. Lạc không muốn, thân đã làm nô, lại để lộ tên thật đụng chạm đến tổ tiên."

Nàng đang cầu xin công tử Kính Lăng, cầu hắn chấp thuận mình lại đổi một bộ mặt bình thường xuất hiện trước mặt mọi người. Như vậy, cho dù nàng có là nô lệ, cũng sẽ không khiến người khác chú ý. Dù sao thân làm nô lệ nàng đã không xứng có tên có họ, dẫu phải thay tên đổi họ cũng đúng thôi.

Vệ Lạc vừa nói xong, lại là một hồi trầm mặc.

Tâm Vệ Lạc xoắn chặt, hai lỗ tai dựng thẳng lên, không hề nhúc nhích lắng nghe mỗi một tiếng động của hắn.

Một lát sau, công tử Kính Lăng chậm rãi nghiêng về phía trước. Hắn đưa tay phải ra, năm ngón tay cầm lấy cằm Vệ Lạc, bắt nàng ngẩng đầu lên. Ngón tay hắn dùng sức khiến cằm Vệ Lạc đau kinh khủng.

Năm ngón tay hắn như sắt, cố định cằm Vệ Lạc, ép nàng ngẩng đầu. Đầu Vệ Lạc vừa nhấc, liền đối diện cặp mắt âm hàn đang hừng hực lửa giận của hắn.

Bắt gặp ánh mắt hắn, Vệ Lạc không khỏi rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, mắt rũ xuống.

Hắn nổi giận rồi!

Hắn vô cùng tức giận!

Hắn tức giận như vậy, là do mình từ chối hắn sao? Cả đời này của hắn, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có nữ nhân từ chối mình!

Công tử Kính Lăng lạnh lùng nhìn xoáy Vệ Lạc, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không muốn trở thành một phụ nhân chốn khuê phòng, ngày ngày trông quân đến, tranh đấu cùng với thê thiếp của quân. Chuyện như vậy, Vệ Lạc xem thường! Tốt! Tốt lắm! Vệ Lạc được lắm, lại xem thường làm nữ nhân của ta! Xem thường việc chờ mong ta đến! Xem thường đối mặt cùng thê thiếp của ta! Tốt, rất tốt!"

Hắn vừa nhả ra bốn chữ tốt, hơi thở phun ra từ kẽ răng đã lạnh như băng.

Nặng nề thở một hơi, công tử Kính Lăng lạnh tanh nói: "Tình nguyện làm nô cũng không muốn cẩm y ngọc thực làm cơ của ta? Chỉ bởi vì xem thường? Quả thực đúng là trượng phu! Tốt! Ta đường đường là công tử, lại là kẻ tiểu nhi ngươi khinh thường hầu hạ! Rất tốt! Ngươi đã có ý nguyện như vậy, thì cứ theo ý nguyện của ngươi, cho phép ngươi làm nô!"

Hắn nói tới đây, chậm rãi buông bàn tay đang cố định cằm Vệ Lạc, hắn vừa nhẹ buông, chiếc cằm trắng nõn của Vệ Lạc lập tức hiện rõ năm dấu ngón tay xanh tím.

Hắn chậm rãi đứng lên, phất nhẹ ống tay áo, không quay đầu lại bước ra ngoài, đi được hai bước lại nói: "Đánh ngựa, dọn tháp đã có người làm. Ngươi vì ta..." Hắn mới nói tới chỗ này, thoáng liếc thấy khuôn mặt trắng bệch của Vệ Lạc, gương mặt đẫm lệ châu, lại bắt gặp cặp mắt đen huyền xin thương của nàng, không biết sao lại khựng lại, lời sau cũng theo thế đứt đoạn.

Dừng một hồi, hắn nặng nề vung bào phục, sau khi phun ra một hơi, giọng hắn cũng nhạt đi rất nhiều, "Ngươi tuy là phụ nhân, nhưng thực sự có tài. Nếu muốn mạng sống, thì bỏ ngay ý rời đi đi! Tạm thời theo hầu! Cứ lấy dung mạo như thế."

Nói ra câu này xong, hắn lại thở một hơi dài. Đối với Kính Lăng mà nói, vì một phụ nhân mà tức giận như vậy, thực sự là lần đầu tiên trong đời. Hắn có một thói quen, trước giờ không bao giờ ra lệnh trong lúc tức giận tột cùng, mà lần này cũng vậy, hắn thu hồi bản ý khiến tiểu nhi Vệ Lạc này cảm thấy khuất nhục bất kham, chỉ lệnh nàng theo hầu như trước đây.

Dứt lời, ống tay áo hắn vung lên, nhanh chân rời đi.

Vệ Lạc kinh ngạc nhìn bóng lưng sải bước rời đi của hắn, một lát sau mới phản ứng: Hắn buông tha mình! Hắn cũng không trừng phạt mình, chỉ lệnh mình theo hầu lần nữa mà thôi.

Vệ Lạc hiểu rằng, lần nữa theo hầu quả thật chẳng đơn giản. Bởi vì hắn từ chối yêu cầu dịch dung của nàng, hắn yêu cầu nàng dùng diện mạo mỹ thiếu niên hiện tại theo hầu.

Nhưng bất kể thế nào, hắn đã buông tha mình rồi!

Hắn rõ ràng đặc biệt phẫn nộ, tại sao lại buông tha mình chứ? Nam nhân này, quả nhiên có tính nhẫn nại rất cao.

Vệ Lạc kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.

Thẳng một hồi lâu nàng mới nhớ ra bản thân vừa mới quay lại thân phận nô bộc, lập tức thu dọn xiêm y, xoay người đi ra ngoài.

Lần này lúc nàng đi ngang hai thị tỳ, hai người này không hề hành lễ, trái lại dùng một thứ ánh mắt kỳ quái kinh ngạc đánh giá nàng, vẻ mặt rất có phần vô lễ. Vệ Lạc mới đi tới cửa viện, liền nghe được một thị tỳ dùng ngữ khí không dám tưởng tượng nói: "Người này thật ngu không ai bằng!"

"Không sai, thế gian lại có người ngu đến thế! Cho dù thân phận như Việt công chúa, cũng xin mong công tử yêu thương, cô ta lại thản nhiên cự tuyệt, đúng là không thể lấy lẽ thường mà đo được."

Nghe thấy các nàng nghị luận không chút che giấu, Vệ Lạc dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.

Nàng giương đôi mắt mặc ngọc, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai nữ tỳ.

Vệ Lạc nàng, khuôn mặt quý khí bức người, nghiêm nghị lên như thế thì không giận mà uy, lại từng nhiều lần chính diện đối kháng công tử Kính Lăng, có thứ gọi là cục dưỡng thể di dưỡng khí (hoàn cảnh rèn luyện thân thể từ đó rèn luyện khí chất), vô hình trung, Vệ Lạc đã có một chút uy nghiêm.

Bởi vậy, bị nàng nhìn xoáy thì loại thị tỳ thế này không dám chịu. Trong khoảng thời gian ngắn, hai nữ tỳ đồng loạt cúi đầu, lui về sau hai bước, khom người hơi nghiêng dứt khỏi ánh mắt nàng.

Vệ Lạc lạnh lùng nhìn các nàng, từ từ cất lời: "Nếu có kẻ dám tùy tiện nói chuyện hôm nay ra, khiến công tử bị người chê cười, e rằng có chết trăm lần cũng khó tan cơn giận của chúng thần!"

Vệ Lạc nói tới đây, hai thị tỳ lập tức hiểu ra, các nàng đồng loạt rùng mình một cái, đồng thời ngã quỵ trên mặt đất, vội vã đáp: "Chúng tôi chắc chắn không nhiều lời!" "Dù chết cũng không nói!"

Dưới sự phân rõ đầy căng thẳng và bất an của hai nữ tỳ, Vệ Lạc nhìn chằm chằm họ một cái, rồi xoay người bước ra cửa lớn Hàn uyển. Mãi đến khi nàng đi xa, hai nữ tỳ mới giúp nhau đứng lên, hai người ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một lần, nửa ngày vẫn chưa hết hoảng sợ.