Việt Cơ

Chương 109: Hỡi ơi! Người đẹp ta đâu? Mưa chiều mây sớm, ai hầu biết ai?(*)




(*)mỹ nhân hề mỹ nhân, vi mộ vũ hề vi triêu vân?: trích từ bài Hữu sở tư - Nhớ nhung của Lư Đồng, thi nhân nổi tiếng đời Đường (795-835), bản dịch của Tản Đà

Vệ Lạc thấy một đôi dần dần tới gần, trong lòng chẳng hiểu sao lại dâng lên một tia hâm mộ, sau đó nàng cũng không rõ phải làm sao, lại quay đầu nhìn công tử Kính Lăng.

Đối diện sống mũi cao ngất dưới đấu lạp của hắn, Vệ Lạc liền rùng mình một cái, nghĩ ngợi: Mình nhìn hắn làm gì? Vệ Lạc, mi không thể nhìn hắn!

Công tử Kính Lăng hai tay ôm ngực, lẳng lặng xem xét một hồi, đột nhiên quay đầu nói với Vệ Lạc: "Tiểu nhi, cảnh tượng này ngươi đã ước ao bấy lâu, nay bắt gặp thì thấy thế nào?"

Vệ Lạc chấp chới hàng mi dài, giương mắt lầm bầm: "Tôi không có ao ước gì hết."

Công tử Kính Lăng không để ý tới nàng vô lực khiếu nại, lại hỏi: "Ở đất Việt có tập tục này không? Sao tiểu nhi lại vui vẻ đến thế? Quân tử rất nhiều, tiểu nhi có từng vừa ý ai?"

Trái tim nhỏ bé của Vệ Lạc đột nhiên nhảy một cái.

Hắn đang hỏi đất Việt có tập tục này không? Sao nàng lại chờ mong thành thế này? Còn hỏi, vào ngày lễ như vậy ở đất Việt, nàng có từng quen biết mấy nam nhân chăng?

Khiến Vệ Lạc căng thẳng chính là câu đầu tiên, còn câu thứ hai nàng lại không rõ ý hắn là gì. Vệ Lạc cũng không dám tự cho rằng người ta để ý mình, nên mới truy hỏi tình sử quá khứ đâu.

Nếu không đoán ra, nàng cũng không thèm đoán nữa, Vệ Lạc chỉ lặng lẽ nhấc mắt, len lén từ dưới hàng mi quan sát sắc mặt hắn. Nhưng vừa nhấc mắt liền đối diện ánh nhìn chăm chú bức bách, Vệ Lạc vội vã cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Từ nhỏ đã được mẹ dạy dỗ, thức tự bất quyện, tàng thư bất tận(không ngừng học hỏi, không ngừng đọc sách), chẳng dám chơi bời."

Nàng không trả lời trực tiếp.

Đáp án của nàng cũng rất hợp lý. Dù sao học thức Vệ Lạc thể hiện ra, đối với độ tuổi như nàng mà nói, quả thật có chút kinh người, đã gần bằng tài của một quốc sĩ. Coi như nàng sinh ra đã thông minh, nhưng cũng phải tận tâm học tập mới đạt được thành tựu như thế.

Vệ Lạc trả lời xong, thấy cặp mắt sâu xa của công tử Kính Lăng vẫn còn đang dán trên mặt mình, không khỏi lại lầm bầm một tiếng vô nghĩa, tiếp tục: "Khi Lạc rời nhà chỉ mới mười hai, tuổi nhỏ như vậy, không quen được quân tử nào."

Nàng mới nói tới đây, thì thấy công tử Kính Lăng đã chậm rãi cất bước, dường như cũng chưa nghe xong lời đáp của nàng.

Ngay sau đó, Vệ Lạc chẹp miệng, phục tùng theo sau hắn.

Công tử Kính Lăng đi về phía bờ sông.

Cỏ xanh thơm ngát, cành liễu khẽ lay, bạch hạc tung bay. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, trong bụi cỏ ven sông thỉnh thoảng đâm ra mấy đóa hoa nhỏ đung đưa.

Công tử Kính Lăng chậm rãi đi trên cỏ, Vệ Lạc và mấy kiếm khách đuổi sát.

Bấy giờ đã không ít người chú ý tới họ. Hai mắt các thiếu nữ sáng lên nhìn đoàn người đang lững thững đi đến này, thấy họ ai nấy khôi ngô, Vệ Lạc lộ gương mặt tuấn mỹ bất phàm, trong lòng quả thực rất ngứa ngáy. Nhưng những thiếu nữ này nhìn rồi lại tiến thối lưỡng lự, những thanh niên cao to kia mỗi người đều đeo bội kiếm, hình như là kiếm khách. Điều này khiến các nàng do dự không dám đến gần.

Có điều trong ngày lễ như thế, những người vốn lớn gan phóng túng này sẽ không do dự câu thúc quá lâu.

Chỉ chốc lát, một thiếu nữ vô cùng đ ẫy đà, mặt tròn mắt dài, bộ ng ực đầy đặn chạy về phía bọn họ.

Vừa thấy nàng ta chạy tới gần, công tử Kính Lăng liền hơi nghiêng người, để Vệ Lạc chính diện nghênh đón.

Thiếu nữ nọ hiển nhiên cũng nhắm vào Vệ Lạc. Nàng ta trực tiếp chạy đến trước mặt Vệ Lạc, cách nàng khoảng một thước mới đứng lại. Trong cặp mắt phượng dài màu nâu non lóe lên tia vui sướng, nàng ta giòn giã mở miệng: "Quân tử giảo giảo, như nguyệt chi sơ, thiếp tâm thu thu, như thố chi suỷ."

(Quân tử ưu tú tựa ánh trăng non, tim thiếp rộn ràng dường chứa một chú thỏ)

Đây là lời dạo đầu, biểu đạt nàng ta có cảm tình với Vệ Lạc.

Nói xong câu đó, nàng ta lại chạy tới gần Vệ Lạc hơn, Vệ Lạc còn đang suy nghĩ xem có nên lui lại hai bước hay không thì nàng ta đã đưa tay giữ cánh tay Vệ Lạc.

Vệ Lạc vội vàng vung tay tránh.

Nàng vừa tránh, thiếu nữ này cùng chúng thiếu nữ vây phía sau đều ngạc nhiên.

Thiếu nữ mở miệng khi nãy không dám tin trợn to mắt nhìn nàng, âm thanh nôn nóng, khác nào chim khách kêu to, "Quân tử không thích dung sắc của thiếp sao? Thiếp da trắng như mỡ, ngực đầy như trăng, người ái mộ không kể cho xiết. Quân tử cớ gì không muốn?"

Giọng nói gấp gáp giật giật của nàng ta, cùng với ánh mắt chòng chọc bức bách của chúng nhân phía sau khiến cho Vệ Lạc rất không dễ chịu.

Khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc hơi trầm xuống, rũ mắt, từ từ trả lời: "Muội không phải người ta thích."

Lời vừa ra, thiếu nữ nọ rất tức tối, nàng ta hung hăng trừng Vệ Lạc một cái, quay người chạy đi.

Nhưng nàng ta vừa đi thì các thiếu nữ khác liền dồn dập tiếp cận Vệ Lạc.

Vệ Lạc sợ hết hồn, thấy các nàng đang muốn vây lấy, vội vã chỉ tay phải ra sau chúng nữ, trợn to mắt kinh hỉ kêu lên: "A, vĩ trượng phu kìa!"

Cái gì, có đại mỹ nam?

Ngay lập tức các thiếu nữ đồng loạt quay đầu. Đúng lúc này, Vệ Lạc bắt lấy tay công tử Kính Lăng, vội như thỏ trốn về phía sau. Nàng chạy quýnh lên, cánh tay bắt lấy công tử Kính Lăng cũng dùng tới hai phần lực, lôi hắn chạy được vài bước mới nghe thấy tiếng cười vang của chúng nữ truyền đến từ sau lưng, "Tướng mạo chẳng bằng chàng đâu!"

"Ôi chao ôi chao, a lang khiếp rồi, lỉnh như thỏ thế kia mà..."

Câu cuối truyền ra, bọn họ đồng thời cười vang khanh khách. Tiếng cười vui vẻ thanh thúy mà êm tai nhất thời hấp dẫn toàn bộ người trên bãi sông, mọi người dồn dập đi về phía bên này.

Vệ Lạc bị các nàng cười đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, mà lúc này nàng cũng không chạy nổi nữa. Bởi vì công tử Kính Lăng cứ đứng ỳ ở đó, nàng kéo hoài cũng không nhúc nhích.

Vệ Lạc ngước khuôn mặt thẹn hồng, có chút tức giận nhìn công tử Kính Lăng chẳng chịu chạy trốn.

Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt thâm sâu tựa màn đêm đang chăm chú nhìn của hắn, Vệ Lạc bị dọa bắn người - sao nàng lại luôn xem con cọp là mèo vậy chứ? Hắn đâu phải bạn học kiếp trước của nàng.

Công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng một hồi, chậm rãi buông năm ngón tay đang đan vào tay Vệ Lạc ra, không để ý đến nàng, trực tiếp cất bước đi về phía thượng du.

Mãi tận đến khi bọn họ đi xa, Vệ Lạc mới im lặng tự le lưỡi một cái, quay người đuổi theo.

Vệ Lạc cúi đầu, đi mấy chục bước mới đuổi kịp. Nàng vừa đuổi tới, một kiếm khách liền lấy một nón trúc từ trong bao đồ đưa cho nàng.

Ồ, cũng chuẩn bị cho nàng?

Vệ Lạc kinh ngạc nhìn kiếm khách này, cười nói: "Cảm ơn."

Kiếm khách nọ có một khuôn mặt trẻ con, cười hơi ngượng nghịu đáp rằng: "Thực ra là ý của công tử."

Là công tử Kính Lăng phân phó?

Tim Vệ Lạc lại nhảy một cái, nàng lặng lẽ liếc mắt về phía hắn.

Lúc này hắn đang ngẩng đầu đứng, mặc cho gió sông thổi bay mái tóc dài, tay áo bồng bềnh, khí độ lạnh lùng ung dung, quả thực tựa như thể thần tiên. Lại một lần nữa Vệ Lạc nhìn đến sững sờ.

Có lẽ cảm giác được ánh mắt của nàng, công tử Kính Lăng quay đầu liếc nàng một cái, đối diện ánh mắt hắn, Vệ Lạc liền cuống quýt cúi thấp đầu, trong nháy mắt đó, một vệt đỏ nhuộm như ráng chiều thoáng hiện lên, lập tức bị nàng chôn thật sâu vào lồ ng ngực, không còn thấy đâu nữa.

Thình lình, công tử Kính Lăng duỗi cánh tay thon dài ra, từ từ nâng cằm nàng, bắt Vệ Lạc đang rụt rè lại lần nữa ngẩng đầu.

Động tác của hắn rất tự nhiên, vô cùng tự nhiên, phảng phất chẳng hề có bất kỳ suy nghĩ gì.

Giữa lúc Vệ Lạc ngẩng đầu, cụp mắt, con ngươi đảo một vòng chuẩn bị cất lời, thì một loạt tiếng cười trong trẻo truyền đến, "Cái mỹ của Tấn, không bằng đất Sở ta rồi! Công Khiếm, nghe rằng mỹ nhân nước Tấn, không phải ở Tấn cung, cũng chẳng phải trong đám đồng nam xử nữ, đương kim Tấn thái tử Kính Lăng mới thực là mỹ trượng phu nhất nhì các nước, có đúng thế không?"

Lại dám ở chốn thế này, dùng thứ ngữ khí khinh bạc dường ấy nhắc đến công tử Kính Lăng.

Ngay sau đó, công tử Kính Lăng kể cả kiếm khách sau lưng hắn đồng loạt sa sầm nét mặt.

Công tử Kính Lăng buông cánh tay đang nâng cằm Vệ Lạc ra, chậm rãi quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.

Một kiếm khách vọt tới trước mặt hắn, hai tay chắp lại, trầm giọng hỏi: "Công tử, kẻ dám xuyên tạc đến độ này, đáng chém!"

Tiếng hắn vừa ra, trên bãi cỏ đối diện đã xuất hiền chừng hai ba mươi hiền sĩ, đầu đội cao quan, trên người mặc Sở phục hoạ tiết mây trôi và cung tiên chậm rãi đi tới.

Bào phục của người đương thời đa số là vẽ phượng bay hoặc chim muông, chỉ có nhân tài nước Sở là dồn hết tâm trí vào bào phục, vẽ cảnh tượng thần thoại của họ lên trên đó.

Hiền sĩ nước Sở đa phần lãng mạn tài hoa, mà ngôn từ cũng cợt nhả phóng túng, thế nhân đều biết.

Ngay sau đó, công tử Kính Lăng phất tay, lạnh nhạt nói: "Trời sinh diện mạo này, không thể quản hết lời người trong thiên hạ. Thôi đi."

"Dạ."

Kiếm khách đáp một tiếng, lui ra sau.