Một tuần sau đó cũng không thấy Lục Viễn được gọi về, chỉ thấy hoàng đế Tây Dực gửi tới cho nàng một tấm thiệp mời, mời nàng tham dự yếu tiệc sinh thần của Lục Nhân Tư, đây cũng là lý do Lục Viễn được triệu tập về lại Tây Dực.
"Yên nhi, nàng có đi không vậy?" Lục Viễn chớp mắt nhìn nàng, nếu nàng ấy đi thì thật tốt quá, yến tiệc sẽ không còn nhàm chán. Truyện Việt Nam
"Sẽ, nhưng vương gia, ngươi đã ở đây hơn một tuần, phụ hoàng ngươi không gọi về sao hả?"
"Không nha, ta ở đây cùng nàng, phụ hoàng dường như rất hài lòng."
Nhược Yên tỏ ý hiểu rõ, nàng là Ly Yên, danh tiếng vang xa vạn dặm.
Chung đụng 1 tuần, tuy không lâu dài nhưng nàng và Lục Viễn cũng dần trở nên quen thuộc, nàng cũng không có ý kiến gì, bởi vì gần hắn cũng rất thoải mái, nàng còn phải tìm cách trị độc cho hắn.
Còn Lục Viễn thì khác, hắn cảm thấy như vậy chưa đủ, hắn muốn Yên nhi và mình thân thiết hơn, nàng đặc biệt hơn tất cả người mà hắn từng tiếp xúc.
.....
Một tuần sau tại yến tiệc
"Các ngươi có nghe tin, dạo này trong thành xuất hiện một nữ tử không?"
"Sao lại không, nghe nói nàng là chủ tử của Ngũ Tuyệt lâu."
"Ấy, vài hôm trước ta có đi tới, vô tình gặp phải nàng."
"Người như thế nào?" "Xinh đẹp nha, dáng dấp xinh đẹp, bên cạnh còn có một nữ nhân trêи tay ôm con mèo đen, hai người đều che mặt, nhưng dáng dấp chắc chắn không tầm thường."
"Còn tính là cái gì, ánh mắt của nàng rất đáng sợ."
"..."
Xong quanh nhiều người tụ tập từng nhóm từng nhóm, nhưng chủ đề đều xoay quanh Nhược Yên.
"Tứ đệ, nghe nói đệ gần đây ở Ngũ Tuyệt lâu, không biết có gặp cô nương Ly Yên kia?"
Người hỏi Lục Viễn chính là Lục Chu, hắn nhị hoàng tử, trông có vẽ thân thiết.
"Có gặp hay không cũng là chuyện của đệ a, không bận tâm đến nhị ca."
"Tên tiểu tử, nói cho các ca ca ở đây biết một chút có sao hả?"
Lục Viễn giọng nói châm chọc, nhưng ai cũng biết hắn thân thiết với nhị hoàng tử hơn hết thảy các hoàng tử hay công chúa khác, dù vậy hắn cũng sẽ không kể bừa về Nhược Yên.
"Hoàng thượng tới."
Bốn bề yên tĩnh lại, người đàn ông khoát lên mình long bào bước vào trong, mọi người đồng loạt hành lễ.
"Các ái khanh bình thân."
Hoàng đế Lục Nhân Tư cười tươi nhìn bọn họ, ngũ quan tinh xảo, có thể thấy vài nét từ các vị hoàng tử công chúa ở đây giống hắn vài phần, tuy đã ở tuổi trung niên, nhưng mỗi ánh mắt, mỗi động tác của Lục Nhân Tư oai phong lẫm liệt, trêи dưới đều là khí chất của bậc đế vương, nhìn như chỉ ba mươi mấy tuổi.
Lục Nhân Tư nhìn qua thái giám bên cạnh, hỏi han:
"Người kia đã tới hay chưa?"
Người Lục Nhân Tư hỏi tới chính là Nhược Yên, hắn nghe ngóng được gần đây con cưng của mình có quan hệ khá thân cận với người đó, nên có chủ ý mời nàng tới đây, mà nàng cũng nễ mặt hắn nên không từ chối.
"Dạ chưa thưa hoàng thượng."
"Vậy hãy đợi một lát."
"Phụ hoàng, người đang đợi ai thế?"
Công chúa Lục Xuyên lên tiếng hỏi thay thắc mắc của những người ở đây, ai mà lại có mặt mũi đến vậy.
"Nàng là chủ tử của Ngũ Tuyệt, chắc hẳn con cũng biết?"
Gương mặt Lục Xuyên cứng đờ, rõ ràng vẫn còn nhớ tới ánh mắt của nàng trước khi đóng cửa, trong lòng khó chịu.
"Vâng ạ."
Mọi người bên dưới chỉ nhỏ giọng nói với nhau, Ly Yên này ngay cả hoàng thượng của bọn họ cũng bắt chờ, có nhiều người chưa gặp được nàng cũng thật hơi trông mong, không biết nàng sẽ là bộ dáng như thế nào?
Trong lúc mọi người vẫn đang tò mò, có hai thân ảnh bước vào điện, một người bên thân diện y phục đỏ lộng lẫy chói mắt, một người lại là thân y phục đen, trêи tay ẵm theo con mèo, hình ảnh kì dị đến lạ thường.
Thái giám bên cạnh hoàng thượng đã từng đưa thư mời cho nàng thấy vậy hơi sững sờ rồi lên tiếng:
"Ly cô nương, Thạc cô nương tới."
"Ly Yên tham kiến hoàng thượng."
"Thạc Ý tham kiếm hoàng thượng."
Hai chất giọng nữ tử thay nhau lên tiếng, mọi người trong mắt vẫn còn tia kinh diễm bổng thấy hơi lạnh, giọng Nhược Yên hơi âm trầm, Thạc Ý thì thanh thót nhẹ nhàng.
Không cảm thấy chướng tai, chỉ thấy giọng nói các nàng có đặc điểm riêng, nhưng cũng đều thật hay.
Nhược Yên và Thạc Ý không hành đại lễ, chỉ hơi nhún nhẹ người, dĩ nhiên Nhược Yên cũng chưa từng hành đại lễ với ai, còn Thạc Ý chỉ quỳ gối trước tiểu thư của nàng.
Ở một góc cạnh mọi người không chú ý, tiểu Hắc nhìn hoàng đế, gật nhẹ đầu.
Lục Nhân Tư thấy vậy cũng thập phần bất ngờ, mời Nhược Yên và Thạc Ý ngồi xuống chỗ đã được sắp xếp, hắn đặc biệt sắp nàng ngồi cạnh Lục Viễn.
Những người bên dưới cảm thấy hai nàng làm vậy có phần thất lễ, nhưng hoàng đế không chấp nhặt, bọn họ cũng không dại dột lên tiếng.
"Người gì vậy chứ, hành lễ cũng không ra gì."