Viễn Yên Vạn Sủng

Chương 12




Ngày hôm sau.

"Ta có nghe một vị bằng hữu đã từng nói, nơi Diêu Vũ thần y dùng để luyện thuốc ở phía sau núi Phong Sơn, muốn đi tới đó phải đi qua đỉnh núi."

Lục Chu vừa nói xong, vẽ mặt Nhược Yên liền ở nên khó tả. Núi Phong Sơn, băng tuyết trêи đỉnh núi quanh năm dường như không hề tan đi, ngàn năm lạnh giá, người bình thường tất nhiên không thể đi qua.

"Ly cô nương, Diêu Vũ thần y hiện tại có ở đó hay không không ai biết, cô có muốn đi không?" Lục Chu thấy nàng không lên tiếng thì lại hỏi.

"Đi." Nàng nhìn Lục Viễn, thuốc hắn đang dùng chỉ tác dụng được 1 thời gian, không biết sau này còn hữu hiệu nữa hay không.

"Khi nào xuất phát, nhị ca ngươi có đi cùng không?" Lục Viễn nghe nàng nói đi thì cũng thẳng thắn hỏi luôn.

"Hả? Ta không đi, nhưng mà Viễn, đệ đi cùng Ly cô nương?"

"Ừm, ta sẽ đi cùng Yên nhi a. Nhị ca đừng nói cho phụ hoàng biết..."

Lục Chu còn định hỏi gì đó, nhưng nhìn hai người như đã thống nhất thì cũng nuốt lại câu hỏi, đây là quyết định riêng của Lục Viễn, hắn mặc dù rất thân thiết nhưng cũng sẽ không can thiệp chuyện Lục Viễn không muốn kể.

4 ngày sau.

"Tiểu thư, Thạc Ý không thể đi cùng người sao?" Trêи gương mặt Thạc Ý toàn là vẽ lo lắng. Lúc này nàng cùng tiểu Hắc, và một số hắc y nhân vẫn luôn bên cạnh Nhược Yên đang ở dưới chân núi Phong Sơn.

Lục Viễn đi chỉ báo cho Lục Chu biết, cũng đã kể cho hắn nghe tình hình của mình, căn dặn hắn không nơi cho ai biết.

Lần này Nhược Yên không dắt theo ai cả, mặc dù họ biết tiểu thư nhà mình thừa sức bảo vệ bản thân nhưng cũng không kìm được lo lắng.



"Ừm, lần này đi có lẽ rất tốn thời gian, các ngươi cần phải ở lại xử lý nhiều việc thay ta." Tiểu Hắc cũng không thể đi theo nàng, nó còn phải cai quản nơi của mình.

Nhược Yên đã nói cho họ nghe về chuyện của nàng và Lục Viễn, cũng sắp xếp mọi thứ rồi mới đi lên núi Phong Sơn.

Nàng cùng Lục Viễn tiến lên đỉnh núi, mặc dù công phu của hắn không tệ nhưng nàng vẫn truyền một chút nội lực cho hắn, tránh hắn không thể chịu lạnh được.

Đi được 2 canh giờ, càng đi lên trêи nhiệt độ càng giảm, nàng chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhìn qua Lục Viễn.

Sắc mặt hắn đã trắng bệch đi không biết từ khi nào, nàng đã quên mất một điều, thời tiết càng rét, độc tố sẽ bộc phát càng mạnh, nàng lo lắng hỏi:

"Vương gia? Lục Viễn? Ngươi ổn không?"

Gió làm tiếng nói của Nhược Yên hơi đứt quảng. Nàng nói rồi lấy tay đỡ hắn, nhìn xung quanh, nàng phải tìm nơi truyền nội lực cho hắn, ở đây không thể nấu thuốc được.

"Yên nhi, ta thấy hơi khó chịu. Nhưng ta chịu được, có thể tự đi."

Như không nghe Lục Viễn nói, Nhược Yên vòng tay ôm lấy vai hắn, cất giọng:

"Ngươi cố chịu một chút, trêи kia có tảng đá, ta đỡ ngươi lên."

Khi nàng đỡ hắn lên tới liền để Lục Viễn ngồi xếp bằng xuống, còn mình ngồi phía sau. Tay hơi quơ trêи khoảng trống, một lá chắn vô hình bao quanh hai người, nàng đặt hai tay lên lưng hắn, tập trung nội lực truyền qua người Lục Viễn.

Thời tiết giá lạnh, hai người ngồi đó nhưng trêи trán vươn vài giọt mồ hôi. Xong xuôi nàng để hắn dựa vào tảng đá, hơi lay nhẹ hắn hỏi:

"Vương gia, ngươi có còn thấy khó chịu?"

Mắt đang nhắm chặt của Lục Viện nhíu một chút rồi mở ra, hắn nghe được lời nàng hỏi yếu ớt trả lời:



"Không còn nữa, cơ thể cũng ấm hơn rất nhiều."

"Vậy thì tốt."

Nhược Yên và Lục Viễn nghĩ ngơi nữa canh giờ xong mới tiếp tục đi, trêи đường đi ngoài lạnh ra cũng khá thuận lợi.

Thật ra muốn qua núi Phong Sơn cũng không phải khó khăn, chỉ là người bình thường không ai chịu nỗi lạnh chịu rét ở đây, cũng không chắc thần y có ở sau núi hay không.

Mất 2 ngày để đi tới sau núi, Nhược Yên liền liến một căn nhà đơn bạc ở ngay đấy, trước nhà có tấm bảng "tùy tâm mà trị".

Lục Viễn tiến lên gõ cửa, người mở cửa là một người đàn ông trung niên. Khi Nhược Yên nhìn thấy người đó, bất ngờ thốt lên:

"Cậu?"

Người đứng trước mặt họ là Trúc Học, em trai của mẹ Nhược Yên, Tiêu Dao vương của Bắc Dực.

"Con là...?" Trúc Học nhíu mày, ông đã đi khỏi Bắc Dực 10 năm nên không nhận ra Nhược Yên.

"Con là Nhược Yên."

Nhược Yên kéo khăn che mặt xuống, Trúc Học thấy vậy thì bất ngờ, kéo hai người vào trong.

Nàng nhìn xung quanh ngôi nhà, toàn thuốc với thuốc, nàng mất bao nhiêu năm tìm, không ngờ thần y này lại ở sau núi Phong Sơn. Cũng ngàn vạn không ngờ thần y đó sẽ là Trúc Học.

1 năm sau.