Anh Xuân biết rồi, vào lúc tôi không muốn để anh biết nhất, tôi vẫn chưa nghĩ tới ngày mai.
— Nhật kí An Viên
Mấy người ăn trưa xong lại đánh bài trong phòng cả chiều, đã tỉnh rượu cả, 7h hơn chuyển sang quán karaoke.
An Viên, Cảnh Bạch và Vu Dương đi đằng sau, Thẩm Hành Xuân đi trước, hai bên trái phải cậu là Tề Vân Phong và Lâm Hạo, tay Tề Vân Phong khoác trên cổ Thẩm Hành Xuân, hỏi cậu muốn thi đại học nào, Thẩm Hành Xuân đáp đại học Bắc Kinh, Lâm Hạo ở cạnh hô hào trâu bò, còn nói với thành tích của Thẩm Hành Xuân tuyệt đối không thành vấn đề.
An Viên thầm nói anh em giỏi như thế, đương nhiên không thành vấn đề.
Gần sang tháng chín, buổi tối trời đã se lạnh, gió vừa thổi, An Viên rụt cổ hắt xì một cái, cả người nổi đầy da gà da vịt.
Cảnh Bạch thấy em ôm tay, cố ý nói thật to về phía Thẩm Hành Xuân đằng trước, hỏi:
“Tiểu Viên nhi, cậu lạnh à?”
An Viên rụt cổ nói:
“Vừa rồi trong phòng nhà hàng nóng quá, ra ngoài gió thổi cái là thấy hơi lạnh.”
Thẩm Hành Xuân ở trước nghe An Viên kêu lạnh, cởi áo ngoài của mình ra, quay sang ném cho An Viên.
“Lạnh thì khoác áo vào.”
An Viên đón lấy áo ngoài của Thẩm Hành Xuân, thấy Thẩm Hành Xuân chỉ mặc độc một cái áo ngắn tay màu trắng, hỏi cậu:
“Anh, anh có lạnh không?”
“Anh không lạnh đâu, buổi trưa uống ít rượu, còn đang nóng đây.” Thẩm Hành Xuân dứt lời liền quay sang nói tiếp với Tề Vân Phong.
An Viên mặc áo ngoài của Thẩm Hành Xuân lên, Thẩm Hành Xuân cao hơn em không ít, khoác áo lên vừa dài vừa rộng, vạt dưới che tới đùi, ống tay cũng dài thòng, An Viên xắn tay áo lên hai vòng, rồi kéo khóa trước lên mức cao nhất, dựng cổ áo lên che mũi, mùi hương trên người Thẩm Hành Xuân mà em quen thuộc kèm mùi rượu nhàn nhạt rất nhanh đã vấn vít đầu mũi em.
An Viên rúc cằm vào trong cổ áo, mũi hít thật mạnh, rồi ngẩng lên hướng về phía gáy Thẩm Hành Xuân cười cười.
Quán karaoke nằm ở trung tâm đoạn đầu phố chữ thập của thị trấn, tấm bảng đèn hiệu cực lớn phát sáng năm màu vô cùng nổi bật trong đêm tối yên tĩnh ở thị trấn, sáng chói mắt trong bóng tối, ở cửa đặt một cái loa khủng màu đen, từ rất xa đã nghe thấy tiếng nhạc, đang phát bài của Trương Học Hữu.
Lâm Hạo lập tức ngâm nga, ngâm xong còn nói:
“Đêm nay tao muốn hát hết bài của Trương Học Hữu.”
Vu Dương đi đằng sau chạy một bước lên, nhấc chân đạp một cái vào mông cậu.
“Mày hát cả đêm, thế đêm nay mỗi người bọn tao phải chuẩn bị một cái thùng rác rồi.”
“Sao lại thế?” Lâm Hạo quay đầu hỏi.
“Với cái họng chiêng mẻ khuyết ngũ âm của mày, không đưa mấy đứa bọn tao lên đường luôn thì chắc cũng làm bọn tao nôn ói mất.”
Lâm Hạo “vãi” một tiếng, nói:
“Mày còn cười tao à, mày hát hay chắc?”
“Tao hát không hay.” Vu Dương chỉ Thẩm Hành Xuân. “Đại Xuân hát hay, anh Phong hát cũng hay này.”
Lâm Hạo giơ tay lên bá cổ Thẩm Hành Xuân.
“Đại Xuân, đêm nay hai ta song ca đê, hát Beyond, hát ‘Vạn nước ngàn non vẫn có tình’, hát ‘Bến Thượng Hải’, sóng đến, sóng đi, vạn dặm sông nước vĩnh viễn không ngừng, rửa cạn…”
Lâm Hạo còn chưa hát xong, Vu Dương ở đằng sau lại đá cậu một cái.
“Mày đừng hát nữa, đừng để chưa vào cửa đã khiến bọn tao nôn hết chứ.”
“Mày nôn đi, tao không cản mày.” Vu Dương càng làm ầm Lâm Hạo càng hăng. “Mày đạp tao cũng vô dụng, tao còn muốn cùng Đại Xuân hát ‘Chuyện tình ở Hiroshima’ cơ, em từ lâu đã nên từ chối tôi, không nên để mặc tôi theo đuổi…”
Lần này Thẩm Hành Xuân không nhịn được nữa, cười đẩy cậu một cái.
“Dạt sang một bên, ai yêu đương với mày.”
“Mày không yêu đương với tao, thế mày yêu đương với ai?” Lâm Hạo cười, quay sang nhìn An Viên, uống rượu xong nói năng đã hơi thiếu kiêng dè. “Với Tiểu Viên nhi à?”
An Viên vẫn luôn cúi đầu, cằm còn rúc trong cổ áo, nghe lời Lâm Hạo tim liền đập thình thịch, ngẩng lên nhìn cậu.
Lâm Hạo uống rượu xong còn lắm mồm hơn trước, ý thức được mình nói sai liền nhe răng gãi đầu, không dám nhìn An Viên nữa, sau khi quay đi liền im bặt, cũng không ngâm nga nữa.
Vu Dương không phát hiện ra sự khác thường của họ, chỉ tưởng rằng Lâm Hạo đang đùa, nói tiếp:
“Cút cút cút, Tiểu Viên nhi nhà mình là em bé ngoan, không hùa vớ hùa vẩn với chúng mày đâu.”
Cảnh Bạch biết chuyện, quay đầu nhìn An Viên rồi nhìn Thẩm Hành Xuân đang đi phía trước, cậu phát hiện bóng lưng Thẩm Hành Xuân hình như cứng lại một khắc, nhưng rất nhanh đã trở về bình thường.
Đến cửa quán karaoke, Tề Vân Phong và Lâm Hạo vào trước, Cảnh Bạch vỗ lưng An Viên, kéo Vu Dương bên cạnh đi vào.
Thẩm Hành Xuân dừng trước cửa không vào, đứng trên bậc thang đợi An Viên.
Trong gió đêm, ánh đèn sặc sỡ từ chiếc biển hiệu trên đầu chiếu lên hai má An Viên, chốc đỏ, chốc lam đậm, cuối cùng biến thành màu trắng nhức mắt.
Vừa nãy khi Thẩm Hành Xuân nghe câu nói đùa đó của Lâm Hạo chỉ cảm thấy trò đùa này của cậu hơi lạ lùng, mãi đến khi cậu đứng trên bậc thang, bắt gặp sự bất an thăm thẳm An Viên chưa kịp thu về, cùng sự buồn bã ánh đèn không thể che giấu.
Thẩm Hành Xuân vô thức quay đầu né tránh, quay sang nhìn ngón tay đang lén lút móc vào nhau sau lưng của Tề Vân Phong và Cảnh Bạch ở quầy sau cửa quán, lại quay sang nhìn An Viên.
An Viên đã trở về bình thường, đứng dưới thang, ngước lên cong mắt cười với cậu.
“Anh, sao anh không vào?”
Thẩm Hành Xuân đứng trên bậc thang đưa tay ra với An Viên.
“Đợi em đấy, lên đây.”
Họ cách nhau bốn bậc thang, An Viên nhấc chân, một bước vọt qua hai bậc, hai bước đứng cạnh Thẩm Hành Xuân, nắm tay lại thành quyền, đặt vào lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân.
An Viên cảm giác được tay Thẩm Hành Xuân hơi lạnh, lại xòe bàn tay ra, nắm lấy ngón tay cậu.
“Anh còn nói không lạnh, tay lạnh cả rồi.”
Thẩm Hành Xuân nhìn An Viên đang nắm tay mình, tay An Viên nhỏ hơn tay cậu một đốt, vừa thon vừa trắng, lòng bàn tay ấm áp.
Rất lâu sau cậu mới đáp:
“Không lạnh lắm.”
“Mình mau vào thôi.” An Viên nói.
Vu Dương đứng trên hành lang đợi họ, khi thấy Thẩm Hành Xuân liền vẫy tay với cậu.
“Đại Xuân, bên này.”
Thẩm Hành Xuân kéo An Viên đi nhanh lên hai bước.
“Tối nay uống thêm tí nhé?”
“Buổi trưa chẳng phải mày nói tối không uống nữa sao?” Vu Dương hỏi.
Thẩm Hành Xuân móc ví ra đưa Vu Dương.
“Gọi bia với nước ép đi.”
Vu Dương lại nhét ví tiền về cho Thẩm Hành Xuân.
“Anh Phong đã gọi xong hết rồi, sao có thể không uống, đêm nay mày đừng hòng đi, uống nhiều thì thuê phòng bên ngoài luôn.”
“Không thuê đâu, tao với Tiểu Viên nhi về nhà.” Thẩm Hành Xuân nói.
Cậu cất ví đi, tiền cơm buổi trưa là Tề Vân Phong bỏ ra, Tề Vân Phong là người dư dả nhất trong số họ, hơn nữa họ cũng xem như lớn lên cùng nhau, cũng không để tâm chuyện này, ai có tiền người đấy mời, những người khác cũng sẽ không giành.
Phòng không lớn lắm, đặt một cái bàn uống trà rất to, bên trên đã có bánh ga-tô, hai chiếc ghế sofa dài kê sát tường, chiếm gần nửa diện tích phòng, Tề Vân Phong và Cảnh Bạch ngồi trong góc sofa, hai người đầu sát bên đầu, đang thì thầm trò chuyện.
Nhân viên phục vụ cầm danh sách nhạc đứng trước loa mở đĩa, Lâm Hạo đã chọn xong bài mình muốn hát, đang đứng sau bục mic gào như lợn bị chọc tiết bài “Bầu trời và biển rộng”, tiếng loa ầm ĩ và đèn màu trên trần nhà lấp đầy căn phòng nhỏ.
Sau khi Vu Dương bước vào thì đến bên nhân viên phục vụ, cầm danh sách nhạc thêm mấy bài, Thẩm Hành Xuân kéo An Viên ngồi trên sofa.
Cả thị trấn chỉ có một quán karaoke có thể vui chơi, qua một thời gian dài, trong phòng mãi không bay hết mùi thuốc lẫn hương nước hoa dùng để át mùi thuốc.
An Viên ngồi một lát đã bắt đầu khịt mũi, Thẩm Hành Xuân thấy em cứ lấy tay dụi mũi, đứng lên mở cửa sổ, gió đêm thổi vào, không khí trong phòng cũng lưu thông bớt.
Vu Dương chọn xong thì kêu Thẩm Hành Xuân một tiếng, hỏi:
“Đại Xuân, mày chọn bài nào?”
“Mày cứ chọn đi, mấy bài đó thôi, mày biết mà.”
Vu Dương nói một tiếng “được”, rồi hỏi An Viên:
“Tiểu Viên nhi thì sao?”
An Viên đáp:
“Anh em hát gì em hát nấy.”
“Hai anh em thân thật đấy.” Vu Dương lại thêm mấy bài trên danh sách nhạc.
Thẩm Hành Xuân ngồi giữa sofa, hai tay chống lên đầu gối, ngón tay buông thõng tự nhiên, đầu ngón tay hồng hào màu máu.
Lâm Hạo đang say sưa hát đến đoạn cao trào, cậu nghe câu nói ấy của Vu Dương trong tiếng nhạc – hai anh em thân thật đấy.
Hình như tất cả mọi người đều nói như vậy, Thẩm Hành Xuân đã quen với câu nói này, trước đây cậu thấy không có gì, bởi vì tất cả những thứ mọi người nói đều là sự thật, từ khi An Viên bắt đầu ở lại nhà bà, hai người vẫn luôn rất thân thiết.
Cùng ăn cùng ngủ, như hình với bóng.
An Viên luôn nói cậu tốt với em, nhưng Thẩm Hành Xuân biết, An Viên cũng đối với mình như vậy, hơn một năm nay, cậu đã quen cách chung sống này, nhưng cậu chưa hề nghĩ sang hướng khác.
Số bia uống trưa nay dường như lại xộc lên não một lần nữa, Thẩm Hành Xuân cảm thấy thái dương giật giật liên hồi, cậu cử động cổ tay, đưa tay lên chà mặt thật mạnh, miễn cưỡng xóa đi một chút phiền muộn.
Con trai thích con trai, cậu không phải chưa từng gặp, Lưu Sơn Bảo, còn có Tề Vân Phong và Cảnh Bạch đang ngồi cạnh cậu, lúc ăn trưa cậu đã nhìn ra mối quan hệ giữa Tề Vân Phong và Cảnh Bạch rồi.
Cậu có thể nhìn thấu người khác rất nhanh, nhưng chưa từng nghĩ như thế về An Viên.
Hình như một khi đã tìm ra đầu mối, tất cả những điều trước đây đều thông suốt, phản ứng kịch liệt khi An Viên nhìn thấy cậu và Từ Hinh Đình ở cạnh nhau, ánh mắt xa lạ mà hoảng loạn, cậu lại nhớ đến cuộc đối thoại giữa họ đêm ấy.
“Anh, anh tốt với em thật đấy.”
“Bởi vì em là em anh mà.”
“Nếu về sau em làm sai, liệu anh còn tốt với em nữa không?”
“Làm sai thì sửa, sửa xong vẫn sẽ tốt với em.”
An Viên chống cằm, đầu dựa trên cánh tay Thẩm Hành Xuân, đèn phía trên sofa rất tối, chỗ sáng tập trung hết trên người Lâm Hạo đang hát, vì vậy em không hề nhận ra sự khác thường của Thẩm Hành Xuân.
Buổi tối năm mười tám tuổi ấy Thẩm Hành Xuân uống rất nhiều rượu, hát rất nhiều bài, ăn bánh sinh nhật, đêm lảo đà lảo đảo theo An Viên về nhà, Lâm Hạo chỉ sợ mình lại nói sai, sang nhà Vu Dương ngủ.
Tề Vân Phong và Cảnh Bạch tiễn họ, đến nhà thì dìu Thẩm Hành Xuân lên giường.
An Viên cảm ơn, Tề Vân Phong và Cảnh Bạch cũng uống không ít, hai người không hề nán lại lâu.
An Viên đợi họ đi rồi khóa cửa, cởi áo ngoài và giày cho Thẩm Hành Xuân, sau đó đun nước, rót hai cốc đặt trên ghế cho nguội, phòng trường hợp trong đêm Thẩm Hành Xuân muốn uống nước không tìm thấy, rồi vò một cái khăn nóng, nhoài ra thành giường lau mặt cho cậu.
Mặt Thẩm Hành Xuân rất đỏ, lông mày cứ nhăn tít, An Viên cầm khăn nóng lau trên trán cậu, rồi thuận theo lông mày cậu lau, vừa lau vừa nói:
“Anh, em còn chưa đưa anh quà sinh nhật, anh đã ngủ rồi à.”
Môi Thẩm Hành Xuân mấp máy, hé ra rồi đóng vào, hơi thở thoang thoảng men rượu, không hề khó ngửi, có lẽ là vì đã uống rượu, An Viên cảm thấy môi anh em còn đỏ hơn thường ngày một chút.
An Viên vươn ngón trỏ ra, chạm lên môi Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân mím môi rồi lại hé ra, An Viên lặng lẽ cười.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ men rượu động lòng người trong hơi thở Thẩm Hành Xuân, cũng có lẽ là cảnh tượng trước mắt quá thích hợp, mũi chân An Viên chống đất, em chầm chậm cúi đầu, màu hồng nhuận dưới mắt lớn dần, đến khi đôi môi dán lấy hai phiến nóng hổi kia.
Rất nhanh, tựa chuồn chuồn đạp nước, khi An Viên ôm ngực rời đi, thè đầu lưỡi liếm liếm hơi ấm hồng nhuận đang xa rời từng chút một dưới mắt, một lớp men rượu nóng hổi mỏng tang bao bọc lấy đầu lưỡi.
“Anh Xuân, sinh nhật vui vẻ, mười tám vui vẻ, trưởng thành vui vẻ, mãi mãi vui vẻ, Tiểu Viên nhi thật sự…thật sự rất thích anh…”
An Viên vừa dứt lời, chỉ thấy hai cánh mũi Thẩm Hành Xuân đột nhiên phập phồng mấy cái, tiếng hít sâu đánh thẳng vào trái tim vốn đã loạn nhịp của em.
Hàng mi phủ trên mí dưới của Thẩm Hành Xuân run rẩy kịch liệt, da mắt cậu rất mỏng, lông mi vừa động, da mắt cũng động theo…