Mưa xuân không dấu, mưa đêm có vết.
— Nhật kí An Viên
An Viên nhắm mắt, lặng yên nằm trong màn, hai tay đan chéo trên bụng, ngón tay víu lấy vạt áo ngủ, không ngừng xoắn xuýt.
Thẩm Hành Xuân ề à thu dọn đĩa phim rải rác trên bàn, mở từng cái ra so, trong chỗ còn lại có hai ba chiếc là phim không tương ứng với hộp, những cái lệch nhau cậu bỏ hết vào ngăn kéo trong cùng của ba lô, những cái khác cậu bỏ cả vào ngăn kéo dưới TV để tiện lần sau lấy ra xem.
Cậu dọn dẹp xong đĩa trên bàn, liếc mấy cái về phía giường, chỉ thấy một cái đầu mơ hồ mềm mượt, cậu ho nhẹ mấy tiếng, hỏi:
“Tiểu Viên nhi, đã ngủ chưa?”
Một lúc sau An Viên mới đáp:
“Chưa.”
Thẩm Hành Xuân tưởng em xấu hổ, ngồi cạnh bàn lựa lời, từ từ đi đến bên giường, hai cánh tay chống trên thành giường, rạp nửa thân trên xuống, nhìn An Viên qua màn.
“Tiểu Viên nhi, không cần xấu hổ đâu.”
An Viên nhắm mắt, ấn đường giật giật, lên tiếng:
“Em không phải xấu hổ, em chỉ không muốn xem thôi.”
Thẩm Hành Xuân gãi đầu, nhăn nhó nghĩ nửa ngày, lại nói:
“Anh đã lựa mấy hộp phim để nhầm ra hết rồi, những cái khác đều đúng cả, để hết trong ngăn kéo dưới TV rồi, lần tới xem sẽ không nhầm nữa đâu.”
“Biết rồi.” An Viên nghèn nghẹn đáp.
“Buồn ngủ chưa?”
“Không buồn ngủ.”
Thẩm Hành Xuân lại nằm xích lên trên, mấy sợi tóc trên đầu An Viên thò ra ngoài qua lỗ trên màn, cậu cầm tóc An Viên lên, mân mê trên ngón trỏ và ngón cái, nói:
“Không buồn ngủ thì nói chuyện với anh nhé?”
An Viên cảm nhận được Thẩm Hành Xuân đang miết tóc em, trên đầu hơi ngứa, em trở mình.
Thẩm Hành Xuân thấy em cựa mình liền buông tóc em ra, lùi ra sau một chút.
An Viên nằm sấp trên giường, vỗ vỗ phần tóc hơi rối trên đỉnh đầu, hơi ngẩng lên:
“Anh, anh muốn nói gì với em?”
Tấm màn phủ một lớp mơ hồ màu trắng lên mặt An Viên, tóc trước trán rủ xuống bờ mi mảnh rậm, che đi chút ánh sáng trong mắt em.
Thẩm Hành Xuân nhìn đôi mắt mơ màng của em, chợt không biết nên nói gì nữa, chỉ nhìn tóc em nói:
“Trước khi về quên đưa em đi cắt tóc, ngày mai anh cắt phần tóc đằng trước cho em nhé?”
An Viên cúi đầu, nói:
“Vâng, anh muốn nói với em cái này thôi à?”
Một con muỗi bay vo ve bên tai Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân đập mấy lần vẫn chưa trúng, cuối cùng con muỗi đốt một phát trên tấm lưng trần của cậu, Thẩm Hành Xuân quay phắt đầu, rốt cuộc dùng một chưởng đập chết tươi con muỗi đang hút máu trên lưng mình.
Cậu đập xong liền gãi gãi cái lưng bị đốt.
“Muỗi đốt chết anh rồi.”
An Viên hé một góc màn.
“Thế mà anh còn không mau lên ngủ?”
“Anh mở băng cho em nghe đã.” Thẩm Hành Xuân quay đi lấy máy ghi âm và băng nhạc.
“Lần này đừng sai nữa nhé, anh xem cho kĩ vào.” An Viên buông màn, nằm ngửa trở lại, nhắm mắt cà khịa cậu.
Thẩm Hành Xuân cười hì hì.
“Sai thì cũng nghe đi, cho em nghe chay tiếng đấy.”
“Em không nghe.” An Viên mở mắt ra lườm cậu một cái từ xa. “Muốn nghe anh đi mà nghe, khó nghe chết được.”
“Thế cái gì không khó nghe?”
Thẩm Hành Xuân bỏ chiếc băng mua cho An Viên vào máy ghi âm, cầm máy, đi đến tường kéo dây đèn rồi vén màn trèo lên, lật mình nằm cạnh An Viên.
Vì An Viên trải đệm và thảm của họ cách rất xa nhau, nên Thẩm Hành Xuân gối thẳng lên gối An Viên, hai người đầu sát bên đầu.
Cậu lại dựa người sang chỗ An Viên, nói:
“Dịch sang bên kia một tí, anh nằm đệm em.”
Khoảng sáng trước mắt ban nãy bỗng nhiên chuyển thành đen, tất cả cảm giác đều tập trung tại đỉnh đầu và tai, An Viên do dự một lát, nhưng vẫn dịch sang.
Thẩm Hành Xuân nằm trên đệm, lại dựa dựa vào người An Viên, cánh tay hai người kề sát nhau, cậu đặt máy ghi âm lên bụng, sờ tới nút bật, ấn xuống.
Tiếng chuyển động chậm rãi của băng như gió thổi bay hạt sạn, mấy giây sau, nhạc dạo vang lên.
Thẩm Hành Xuân nghiêng đầu nói với An Viên:
“Trong đây toàn là bài em thích, anh cố ý chọn cho em đó.”
“Ừm.” An Viên miễn cưỡng phát ra chút âm mũi.
“Anh tốt với em không?”
“Tốt.”
“Hay không?”
“Hay.”
Thẩm Hành Xuân đưa tay xoa đầu An Viên, lòng bàn tay cứ đặt trên đỉnh đầu em.
“Nhắm mắt vào, một lát thôi là ngủ được.”
An Viên vẫn luôn mở mắt, bây giờ đã thích ứng được màu đen trước mắt, nghe thấy lời Thẩm Hành Xuân, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Thẩm Hành Xuân thu tay về, chuyển máy ghi âm từ trên bụng lên cạnh gối, rồi mò tay An Viên, nắm ngón tay em, miết khớp xương nho nhỏ trên đầu ngón tay em, gõ theo điệu nhạc.
Khoảnh khắc Thẩm Hành Xuân chạm vào tay An Viên, em liền mở bừng mắt, tim đập thình thịch theo tiết tấu của ngón tay, em len lén liếc Thẩm Hành Xuân một cái.
Thẩm Hành Xuân đang nhắm mắt, cằm còn di chuyển theo nhịp gõ trên tay.
An Viên gập ngón tay, bỗng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân thấy lòng bàn tay chợt trống không, ngừng gõ.
“Hử? Sao thế?”
An Viên dịch người sang bên cạnh.
“Nóng quá, anh.”
“Ò.” Thẩm Hành Xuân cũng dịch sang cạnh, nhưng vẫn gối cùng một chiếc gối với An Viên, sờ thấy chiếc quạt cạnh đó, quay sang quạt mấy cái cho An Viên.
“Quạt cho em này, quạt thế còn nóng không?”
Cây quạt sinh ra chút gió mát phả lên khuôn mặt nóng như lửa đốt của An Viên, em trở mình, quay lưng vào Thẩm Hành Xuân.
“Hết nóng rồi, anh, anh không cần quạt cho em nữa đâu.”
Thẩm Hành Xuân lại quạt trên lưng em mấy cái.
“Anh không buồn ngủ, anh quạt cho em.”
An Viên nằm nghiêng, Thẩm Hành Xuân cũng dứt khoát nằm nghiêng phía sau em, còn quạt mát cho An Viên.
“Anh, sao anh tốt với em thế?”
“Em là em anh mà, em hỏi câu gì thừa thế.”
“Em không phải em anh.” Tiếng An Viên không lớn, giọng còn khản đặc, song lại mềm xèo.
“Sao lại không phải? Tuy không phải ruột thịt, nhưng vẫn là em anh.”
An Viên quay người qua.
“Anh, em không muốn anh làm anh em.”
Thẩm Hành Xuân cầm quạt vỗ một cái lên cánh tay em.
“Không làm anh em thì làm gì của em?”
“Anh…” Tiếng anh này của An Viên nghe có chút bất lực.
Thẩm Hành Xuân vẫn hớn hở đáp:
“Ơi.”
An Viên lại quay người đi, nghe hết một mặt băng, Thẩm Hành Xuân bèn dậy thay sang mặt kia, ngoài cửa đột nhiên lóe lên một tia chớp, căn phòng sáng lên trong khoảnh khắc, ánh sáng trắng xanh xẹt qua mặt hai người.
An Viên ngẩng đầu lên nhìn.
“Nổi chớp rồi kìa, anh.”
Thẩm Hành Xuân đặt quạt lên bụng An Viên.
“Em tự quạt nhé, anh xuống đóng cửa sổ, sắp mưa rồi, buổi tối quên nghe dự báo thời tiết.”
“Em xem rồi, nói là đêm nay có mưa.” An Viên đáp.
Em vừa dứt lời, một tiếng sấm phía trên vang lên, ngay sau đó là những hạt mưa lộp độp hắt vào lớp kính cửa sổ, tiếng mưa ào ào lấp kín nhịp tim rối bời của em.
“Chắc là mưa giông đấy, cứ đánh từng đợt từng đợt, ngày mai vốn còn định đưa em vào núi cơ, e mấy ngày tới cũng không đi được rồi.” Thẩm Hành Xuân đóng cửa sổ trước sau, rồi ra ngoài nhìn, trong vườn không phơi đồ, cũng không phơi quần áo, cậu bèn vào nhà đóng chặt cửa.
An Viên nghe thấy cậu vào phòng rồi mới thuận mồm đáp:
“Vậy mình đành ở nhà thôi.”
Thẩm Hành Xuân vén màn lên giường, lần này cậu không sang chỗ An Viên, nằm trên chỗ An Viên đã trải sẵn cho mình, hai người cách nhau rất xa.
Cậu nói:
“Thật ra không vào núi cũng được, sau mưa vừa khéo đi hái nấm, sáng mai nếu tạnh mưa, mình sẽ đi vào khu rừng ở núi sau hái ít nấm, đem về nhờ bà rán cho ăn, chấm tí bột ớt muối tiêu, chẹp, nghĩ thôi đã thấy ngon.”
Rốt cuộc cả hai người đều không dậy sớm nổi, An Viên chưa tỉnh, đêm qua em ngủ rất muộn, Thẩm Hành Xuân tỉnh trước, cậu không gọi An Viên, cũng không động đậy.
Bởi vì không bao lâu sau khi An Viên chìm vào giấc ngủ, tự em đã mơ mơ màng màng lăn sang cạnh Thẩm Hành Xuân, đầu gối lên cánh tay cậu, một tay còn bám chặt lấy vai cậu, tay kia đặt lên ngực cậu, chân gác lên chân cậu, hít thở nhẹ nhàng mà đều đặn, không biết nằm mơ thấy gì, nhăn tít mũi.
Sau khi tỉnh giấc, Thẩm Hành Xuân bất động rất lâu, rất lâu sau vẫn vì tay tê chân mỏi mà cựa cựa mình, muốn rút cánh tay bị An Viên gối lên về.
Nhưng cậu vừa cử động, An Viên liền chau mày không vui, lầm bầm hai tiếng, lại rúc vào lòng cậu.
Nhờ mưa suốt đêm, trong phòng đã không còn nóng đến thế nữa, Thẩm Hành Xuân đợi tới khi An Viên lại ngủ say, động đậy cánh tay.
Lần này cậu rút được cánh tay về, bỏ cái chân gác trên chân mình của An Viên xuống, trở mình cử động mấy cái.
Chẳng bao lâu sau An Viên lại gác hết chân tay lên, ôm chặt Thẩm Hành Xuân, còn rúc vào lòng cậu.
Tóc An Viên cọ vào cổ Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân nhột ghê gớm, cười khanh khách mấy tiếng.
An Viên nghe thấy tiếng cười quen thuộc, động đậy ngón tay, từ từ mở mắt ra, đầu óc mới tỉnh ngủ vẫn trắng xóa, tâm tư cảm xúc gì cũng không kịp giấu.
Khi em nhìn rõ góc nghiêng sắc sảo, nhưng sắc sảo một cách rất ấm áp của Thẩm Hành Xuân, cũng nhe răng cười ngơ ngẩn với Thẩm Hành Xuân mấy tiếng, tay chân lại gác lên.
Lần này chân em gác hơi cao, đè thẳng lên bụng dưới của Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân bị em đè, càng cười ghê hơn.
“Tiểu Viên nhi, bỏ chân xuống.”
An Viên không bỏ, vẫn đè, Thẩm Hành Xuân vỗ hai cái lên chân em, An Viên muốn né cậu, bèn dịch chân xuống dưới, đến khi em cảm giác được xúc cảm kì dị nơi bắp chân, liền quên cả thở, đơ ra hết nửa ngày.
Thẩm Hành Xuân đương nhiên cũng cảm nhận được, lập tức đẩy chân An Viên ra, dịch mông sang bên cạnh.
“Bảo em bỏ ra rồi em không bỏ cơ, sáng ra toàn thế, có phải em cũng vậy không?”
“Em không như thế.” An Viên cãi bướng.
Thẩm Hành Xuân không tranh luận chủ đề này với em, nhổm dậy mặc quần áo.
“Buồn chết mất, anh đi vệ sinh đây, có muốn đi cùng không?”
An Viên quay đầu.
“Em không đi đâu, anh đi một mình đi.”
“Thế anh đi một mình nhé.” Thẩm Hành Xuân thu bốn góc màn lại, cuộn xong thì gác lên nóc màn. “Lát nữa dậy, ăn xong dẫn em vào khu rừng sau núi.”
“…” An Viên sửa lưng cậu: “Là đi khu rừng sau núi, không phải vào khu rừng sau núi.”1
“Ái chà, còn bắt bẻ anh nữa đấy?” Thẩm Hành Xuân đi đến bên cửa sổ mở cửa ra.
“Em cứ bắt bẻ đấy…” An Viên cũng trở dậy, không khí trong lành sau mưa bay vào phòng từ cửa sổ, mang theo mùi bùn đất thoang thoảng.
Em hít một hơi sâu, thấy Thẩm Hành Xuân vẫn đứng đó không động đậy, giục cậu.
“Không phải anh đi vệ sinh à? Mau đi đi, em phải thay quần áo rồi.”