Viên Xuân

Chương 25




Từ mùa hè ấy trở đi, anh Xuân đều xuất hiện trong giấc mơ tôi, đến trong mơ, đi trong mơ.

— Nhật kí An Viên

An Viên khép chặt hai chân, lấy áo che trước thân, hất bàn tay đang nắm cánh tay mình ra.

“Anh, anh bỏ em ra, em, em muốn ra ngoài đi, đi dạo.”

“Đi dạo có cần gấp thế không? Quần áo còn chưa thay đã ra ngoài đi dạo à.”

An Viên cũng thấy cái cớ này của mình hơi vụng về, bèn sửa lời.

“Không phải, không phải đi dạo, em muốn đi vệ sinh, em muốn đi tiểu, không nhịn được nữa rồi.”

Thẩm Hành Xuân rất nhanh đã nhận ra màu đỏ bất thường trên mặt An Viên, dù sao ngày nào em cũng ở với An Viên, lâu vậy rồi, không ai hiểu em bằng cậu.

An Viên chưa bao giờ biết che giấu cảm xúc bản thân, trong đầu nghĩ gì, ngoài mặt sẽ như thế, nhưng hễ trong lòng gợn chút sóng, tất cả đều sẽ thể hiện hết trong đôi mắt trong trẻo của em.

Bây giờ thứ trong mắt An Viên đã không thể nào nói là sóng gợn nữa, là cuồn cuộn sóng trào của bối rối, bất lực và sượng sùng mới đúng.

Ánh mắt Thẩm Hành Xuân dời xuống từng chút một, nhìn áo An Viên dùng để chắn trước quần mình, ngón tay cầm áo của em còn đang không ngừng vê vê.

An Viên nhận thấy ánh mắt cậu, lại khép chân, di di mũi chân, càng thật lực đè áo trong tay xuống eo.

Thẩm Hành Xuân nhìn dái tai An Viên loang lổ đỏ, sau khi hiểu ra là chuyện gì liền ngồi dậy, cánh tay dài vươn ra ôm gọn eo An Viên, dùng sức, bế cả người em lên, An Viên ngồi vững vàng trên thành giường.

“Mơ rồi à?” Thẩm Hành Xuân khoanh chân ngồi cạnh An Viên, vén màn sang một bên.

An Viên lắc thân trên, dịch mông về phía sau, đến khi cánh tay kề sát cánh tay Thẩm Hành Xuân mới dừng.

Em cúi đầu không đối mặt với Thẩm hành Xuân, nhưng nếu đã bị Thẩm Hành Xuân nhìn ra, em cũng không việc gì phải giấu giấu giếm giếm nữa, khàn giọng nói:

“Mơ rồi.”

Thẩm Hành Xuân nhìn An Viên sát rạt mình, cổ hơi gục xuống, ngồi bất động, chỉ dùng chân ngoắc chiếc áo ở cuối giường sang khoác lên người.

“Không sao, chuyện này hết sức bình thường, không cần ngại đâu, lúc anh lớn bằng em cũng thế.” Thẩm Hành Xuân thử an ủi em.

“Anh cũng mơ ạ? Vậy anh, anh mơ thấy gì?” Giọng An Viên trầm trầm, mang theo sự tò mò nho nhỏ nơi đáy lòng.

“Ờm…” Thẩm Hành Xuân ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngân một tiếng rất dài, cuối cùng cũng không à thì là mà gì cả. “Tóm lại thì là những thứ đó thôi.”

Thẩm Hành Xuân đáp qua loa, thật ra giấc mơ của cậu cũng qua loa, nếu bảo cậu nói cụ thể đã mơ thấy gì, cậu không nói được thật.

Cậu lại bảo:

“Đến giờ có khi anh vẫn mơ nữa cơ, tuổi dậy thì là thế mà, chứng tỏ Tiểu Viên nhi nhà ta trưởng thành rồi, em mơ thấy gì thế hử?”

An Viên nhớ lại xúc cảm trong mơ, bởi vì lời nói ban nãy của Thẩm Hành Xuân, chút ngượng ngùng đã rút đi bỗng cuộn trào một lần nữa, màu hồng trên dái tai lan dần xuống cổ, em len lén liếc làn da phía trước đã bị áo phông trắng che lấp của Thẩm Hành Xuân.

Em không biết giấc mơ của người khác như thế nào, giấc mơ của em rất kì lạ, dường như có người, song lại không cảm nhận được, trong mơ chỉ duy xúc cảm nhè nhẹ tách mở trên yết hầu, da thịt là chân thực vô cùng.

Tựa cảm giác thường ngày khi Thẩm Hành Xuân nhéo mặt em, và cảm giác hôm qua khi cậu chạm vào yết hầu em, là xúc cảm trên ngón tay chai sần.

Nghĩ đến đây, An Viên lập tức thu ánh mắt về.

Hiện giờ em cứ không nói được nên lời với Thẩm Hành Xuân, có lẽ là vì hôm qua cậu sờ yết hầu em, trước khi ngủ còn bất cẩn chạm vào da em nên mới mơ như thế.

Cách nói này hình như có chút hoang đường, em vì anh, đã mộng xuân lần đầu tiên.

An Viên thầm thở dài, nhảy xuống khỏi thành giường.

“Anh không nói cho em, em cũng không nói cho anh.”

Em chạy đến tủ quần áo, lấy một chiếc quần lót mới từ bên trong, rồi thoăn thoắt mở cửa ra ngoài.

Thẩm Hành Xuân nhìn khe cửa cứ khép khép mở mở, cười cười, tưởng rằng An Viên vẫn xấu hổ.

Lúc trải qua cậu thấy chẳng có gì, nhưng bây giờ đến lượt Tiểu Viên nhi, trong lòng Thẩm Hành Xuân lại có cảm giác khác, một mặt cảm thán bé con trưởng thành rồi.

Mặt khác, thật ra bản thân cậu cũng đã bao tuổi đâu, nhưng trong nhà không có ai có thể nói mấy cái này với An Viên, đành đến phiên người làm anh là cậu, vậy nên cũng chỉ đành mặt dày ra vẻ chín chắn già dặn thôi.

Đối với An Viên, cậu không thể lấy chuyện này ra đùa không chút kiêng dè, thậm chí còn có thể thảo luận với nhau như đám Vu Dương.

Tiểu Viên nhi thì không thể, Tiểu Viên nhi không giống đám Vu Dương.

Thẩm Hành Xuân nhìn khe cửa im thin thít, mặc quần ra ngoài, đi đến bồn rửa tay, cong ngón tay gõ lên cánh cửa gỗ đóng chặt.

“Tiểu Viên nhi, đừng tắm bằng nước lạnh nhé, cẩn thận kẻo cảm.”

“Biết rồi.”

An Viên vừa dội một gáo nước lạnh, vốn muốn tắm nhanh bằng nước lạnh, lúc nghe thấy tiếng gõ cửa lồng ngực lại thót một cái, chắc chắn Thẩm Hành Xuân sẽ không vào mới thở phào, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rót ít nước nóng từ phích nước nóng ra.

Thẩm Hành Xuân cứ đợi ngoài cửa, tựa lưng vào tường, chân này gác lên chân kia, nghe tiếng động bên trong.

An Viên tắm rửa mặc quần áo xong, nước cuốn trôi dấu vết trong mơ, cảm giác sảng khoái trên người khiến em ngỡ giấc mơ đêm qua như không tồn tại.

Rồi, em lấy một chiếc chậu giặt, mở nước, giặt chiếc quần lót đã bẩn.

Khi An Viên cầm chiếc quần đã vắt khô ra ngoài, thấy Thẩm Hành Xuân đứng trước cửa dựa lên tường, giật bắn mình.

“Anh, anh đứng đây làm gì, anh dọa chết em rồi.”

Thẩm Hành Xuân lấy luôn chiếc quần trong tay em đi ra ngoài.

“Sợ anh làm gì?”

“Anh, em tự phơi.” An Viên chạy chạy sau lưng Thẩm Hành Xuân ra sân trước, mấy lần muốn giật lại quần lót mình từ tay Thẩm Hành Xuân, đến khi Thẩm Hành Xuân vắt quần cậu lên dây phơi trong sân.

“Trước đây cũng có phải chưa phơi quần áo hộ em bao giờ đâu.”

An Viên sửa lưng cậu:

“Đó không phải quần áo, đó là quần lót của em.”

“Như nhau cả, cấu tạo cơ thể hai đứa mình giống nhau mà, không phải ngại đâu.”

An Viên nhìn bộ dạng thoải mái của Thẩm Hành Xuân, bỗng lại thầm thở dài một hơi.

Thẩm Hành Xuân nấu hai bát mì trứng cho bữa sáng, An Viên ngơ ngẩn ăn, cuối cùng chỉ ăn nửa bát là dừng, Thẩm Hành Xuân ăn hết bát mình rồi vớt nửa bát mì còn thừa của An Viên sang ăn nốt.

Ăn xong, Thẩm Hành Xuân rửa bát, An Viên lau bàn quét nhà, qua bao năm, giữa hai người đã hình thành sự ăn ý, sẽ tự phân việc nhà cho mình.

Khi Thẩm Hành Xuân rửa bát đũa xong đi ra, An Viên đã quét sạch, đang chơi phi tiêu.

Bia phi tiêu em đang chơi là Thẩm Hành Xuân mua tặng em nhân dịp tết Thiếu nhi cuối cùng vào năm ngoái, An Viên rất thích chơi bộ phi tiêu này.

Bởi vì là Thẩm Hành Xuân mua cho em.

Thẩm Hành Xuân nhìn phi tiêu trong tay em lần lượt vút cắm vào chiếc bia trên tường, có thể thấy rõ em đang rất khó chịu, phi tiêu chệch đích mấy lần.

Thẩm Hành Xuân bước tới, đứng cạnh An Viên, bao lấy em từ sau, nắm ngón tay đang cầm phi tiêu của em, nhấc khuỷu, hất cổ tay về sau mấy cái, nhắm chuẩn rồi phóng mạnh, phi tiêu trong tay An Viên vụt ra, vững vàng cắm ở vị trí sát giữa hồng tâm trên bia.

An Viên cảm nhận được hơi nóng nhè nhẹ phả lên gáy em khi Thẩm Hành Xuân hít thở, lại nhớ đến giấc mơ đêm qua, em nhìn bia phi tiêu, bắt đầu trút giận cho cây phi tiêu trong tay, ném hết số phi tiêu còn lại vào hộp.

“Không chơi nữa, em tập bao lâu vẫn không giỏi bằng anh.”

“Từ hồi mấy tuổi anh đã bắt đầu chơi trò này rồi, anh trước đây lúc không chơi phi tiêu thì chơi bắn ná, em đây mới chơi được bao lâu, lâu dần em sẽ giỏi hơn anh thôi.” Thẩm Hành Xuân muốn di chuyển sự chú ý của em. “Anh đưa em đi chỗ khác chơi nhé?”

“Đi đâu ạ?” An Viên hỏi.

Thẩm Hành Xuân đáp:

“Ra bãi cỏ phía đông, bên ấy có một con suối nhỏ, đưa em đi bắt cá.”

An Viên nói:

“Anh, chỗ ấy có phải còn có một xưởng ngói cũ không, em từng nghe bạn cùng bàn mới của em Cảnh Bạch kể, bảo là xưởng ngói đó thú vị lắm, trước đây anh còn chẳng đưa em đến đấy.

Phía đông thị trấn có một xưởng nung gạch, hồi An Viên học lớp sáu xưởng ngói vẫn đang hoạt động, ống khói cao cao sừng sững chọc trời, nhả khói xám từ sáng đến tối, về sau xưởng ngói đột nhiên đóng cửa, sau đó thì bị bỏ hoang.

Thẩm Hành Xuân nói:

“Trước đây không phải không đưa em đi, lúc trước bên xưởng ngói hơi tạp nham, đông công nhân, làm ngói rồi làm đất, loại người gì cũng có, vả lại, trước đây công nhân xưởng ngói từng gặp tai nạn bên ấy, về sau rất nhiều người lớn không cho con sang bên ấy chơi nữa.”

Cuối cùng, Thẩm Hành Xuân nói không cho trẻ con sang kia vẫn đưa trẻ con sang xưởng ngói hoang, khoảng cách không gần lắm, đi mất năm, sáu cây lận.

Khi đến nơi là giữa trưa, An Viên nóng quá thở hồng hộc, trên mũi toàn mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Nhà xưởng của xưởng ngói cũ đã sập hết, đâu đâu cũng tá lả gạch vụn, chỉ duy ống khói vẫn sừng sững giữa trời.

An Viên liếc qua lại mấy lần, thật sự không tìm ra chỗ nào chơi được, ngoại trừ mấy cái nhà hầm dùng để nung gạch đang có mấy đứa trẻ tám, chín tuổi chơi bịt mắt bắt dê bên trong, chui ra chui vào.

“Anh, Cảnh Bạch cùng bàn em nói vớ vẩn rồi.”

Đã rất lâu Thẩm Hành Xuân chưa sang bên này, cạnh xưởng ngói là một con sông nhỏ, nước sông không sâu, trước đây đến hè cậu thường bơi ở sông này, cũng chỉ đi ngang qua xưởng ngói, chưa đến hẳn bao giờ.

“Nhà xưởng đã sụp rồi, trừ nhà hầm nung gạch bên kia ra, đến chỗ che nắng cũng không có.” Thẩm Hành Xuân quẹt mồ hôi trên cổ, khoác vai An Viên rẽ ngang. 

“Đi thôi, đưa em ra khe suối uống ít nước, ra dưới bóng râm cho mát, nóng quá thể.”

Hai người vừa quay đi, Thẩm Hành Xuân liền nghe có người gọi cậu phía sau cách đó không xa.

“Thẩm Hành Xuân, đứng lại.”

Lúc đầu Thẩm Hành Xuân không nhận ra giọng nói này, đến khi cậu quay lại, nhìn thấy hai người con trai một cao một thấp bước ra khỏi nhà hầm. Khi họ tới gần Thẩm Hành Xuân mới nhận ra, hai người đó là bạn cùng trường cấp hai trước đây của cậu, lớn hơn cậu một lớp, chưa học hết cấp hai đã bị trường tống cổ, lí do đình chỉ là vì Thẩm Hành Xuân tố cáo với trường chúng ỷ lớn bắt nạt đàn em lớp dưới.

Hồi xưa Thẩm Hành Xuân cũng từng bị chúng chặn ngoài cổng trường, nhưng chúng không làm gì được Thẩm Hành Xuân, còn bị đuổi học.

Hai gã con trai phì phèo khói trong miệng, ăn mặc hoa hòe hoa sói, vừa nhìn đã biết là bộ dạng lưu manh vặt trên phố, khi nhìn Thẩm Hành Xuân trong mắt đầy khinh khi và khiêu khích, thậm chí còn có chút hưng phấn, tuyệt đối không phải hưng phấn theo nghĩa tốt.

“Anh, đây là ai thế?” An Viên hỏi.

Thẩm Hành Xuân kéo An Viên lại bên mình, cánh tay vẫn gác trên vai em, không định để ý đến hai gã kia, kéo An Viên quay người bỏ đi.

Hai gã kia thấy Thẩm Hành Xuân muốn đi, phun khói trong miệng ra, chạy tới, tên cao kều kéo giật cánh tay Thẩm Hành Xuân lại.

“Sao vừa thấy anh em tao đã muốn đi thế? Tốt xấu gì cũng từng là bạn cùng trường, mấy năm không gặp rồi, chuyện trò tí nhỉ?”

“Tôi không có gì để nói với các anh cả.” Thẩm Hành Xuân hất bàn tay trên cánh tay ra.

Tên lùn bên cạnh chặn đằng sau Thẩm Hành Xuân, rút một điếu thuốc khỏi bao, đưa cho cậu.

“Làm điếu?”

Thẩm Hành Xuân vẫn chưa đáp, An Viên đã dang tay chắn trước Thẩm Hành Xuân.

“Tránh ra, anh tôi không hút thuốc.”

Tên lùn nhìn An Viên, liếc tên cao một cái, hai gã cười xấu xa, cầm điếu thuốc đưa cho An Viên:

“Anh mày không hút, mày hút nhé?”