Viên Xuân Thiên

Chương 6




Vóc dáng của cậu nhóc bẩn xấp xỉ tôi, mặc quần áo của tôi cũng hợp, chỉ là em gầy quá, nhìn mà khiến người ta hãi.

Tắm cho em làm ướt hết áo ngủ của tôi, chỉ còn lại mỗi một bộ đồ ngủ sạch, tôi mặc rồi, bộ tìm cho em là quần đùi hoa và áo phông tôi mua hồi đi biển chơi hè năm ngoái.

Lúc mặc em hơi do dự, hỏi tôi: “Làm bẩn thì phải làm sao ạ?”

Lúc đó tôi bật cười: “Em đã cọ sạch sẽ rồi, còn sợ gì nữa?”

Em nhìn tôi, thế mà em cũng cười.

Trước đó tôi còn tưởng rằng em không biết cười, mấy ngày nay cứ dùng biểu cảm như vậy nhìn chằm chằm vào tôi.

“Còn biết cười cơ à,” Tôi tròng áo phông vào người em, “Tạm, không ngốc.”

Tóc em ướt sũng, nước nhỏ lên vạt áo trước.

Tôi bước sang một bên, sấy khô tóc mình, sau đó gọi em lại.

Máy sấy tóc kêu doạ em giật cả mình, em muốn lủi mất mà bị tôi ấn lại.

Tóc sấy khô rồi, tôi hỏi em: “Sao em cứ như người nguyên thuỷ thế? Chẳng biết làm gì, chẳng hiểu cái gì, em ở đâu ra vậy?”

Em nhìn vào gương, hoặc phải nói là, em đang nhìn tôi trong gương.

Hai chúng tôi nhìn nhau, tôi phát hiện ra kì thực em cũng rất ưa nhìn.

Có điều gầy nhom, mỗi lần nhìn em tôi đều cảm thấy gầy quá, gầy đến mức hai má hõm vào, phí hoài dung mạo này.

“Không biết.” Em nói, “Bên đó.”

Ngón tay em chỉ phía Đông, đoán chừng là chỉ bừa một cái thôi.

Tôi bị em quậy đến mức chẳng buồn ngủ tẹo nào, bèn khuân ghế con ngồi cạnh em suy nghĩ xem thằng nhóc “thoát tục” này rốt cuộc là thần tiên phương nào.

Kết quả, hỏi gì cũng không biết.

Từ bé đã chẳng ai trông nom, từ khi nhớ được đã chỉ có một mình, sống trong một căn nhà đổ nát, thi thoảng được chú thím cùng thôn dúi cho ít đồ ăn, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Sau này em rời khỏi thôn, chẳng phải cố ý, mà là có một hôm tâm huyết dâng trào muốn ra ngoài đi lại, kết quả đi một cái chẳng tìm thấy đường về nữa.

Thế là em cứ đi tiếp, có lúc thì dừng lại ở một thành phố vài ngày, có lúc thì vài năm, cứ vậy cũng coi như sống qua ngày.

Tôi khoanh chân ngồi trên ghế, nghe em hời hợt vài câu đã kể xong mười mấy năm nay em sống ra sao, đột nhiên thấy như không nói thành lời.

Tôi hỏi em: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

Em nhìn tôi, hồi lâu mới trả lời: “Không nhớ nữa.”

Có thể đầu óc hơi hỏng hóc, nếu không thì sao có thể không nhớ cả tuổi của mình chứ.

“Tên cũng không có à?”

Em lắc đầu.

“Tại sao cứ phải nhìn chằm chằm vào anh?” Tôi hỏi em, “Thấy anh dễ bắt nạt à?”

Em lại lắc đầu, sau đó nhìn tôi.

Tôi chờ câu trả lời của em, nhưng lại đợi được một câu: “Thích anh.”

Thằng nhóc vô gia cư chẳng hiểu cái đếch gì này, vậy mà lại biết thích là gì?

Tôi không kìm được nhéo mặt em, gương mặt đó gầy đến nỗi tôi chỉ có thể nhéo được một lớp da: “Em có biết thích là gì không?”

Em gật đầu, nói: “Em nhìn thấy rồi, họ ôm nhau, hôn môi, bảo thích.”

Tôi suýt thì cười đến mức té khỏi ghế, ngoài trời mưa bão, vậy mà trong phòng lại là một vở hài kịch.

“Em muốn hôn anh?”

“Muốn,” Em nói, “Anh nhìn đẹp trai, lại còn đối xử tốt với em.”

Tôi không cười nữa, thu thái độ đùa giỡn vào, nói cho em biết: “Ngộ nhỡ anh là người xấu thì sao? Cái kiểu người xấu muốn lừa em vào rút gân bỏ xương hầm thịt ăn ấy?”

“Anh không phải thế,” Em nói, “Anh cho em cơm ăn, cho em áo mặc, anh không phải người xấu.”

Đúng là ngốc thật.

Tôi vỗ đầu em, đứng dậy thành khẩn nói: “Anh đúng là không phải người xấu, nhưng cũng không phải bố em, ngày mai mưa tạnh nên đi đâu thì đi đi, anh còn nợ mấy triệu tệ, không nuôi nổi em.”

“Em nuôi anh.” Vậy mà em lại túm lấy vạt áo tôi mà nói, “Em muốn theo anh.”