Viên Xuân Thiên

Chương 12




Lúc thằng nhóc đi rửa ráy, tôi gọi điện cho cô ở trạm cứu hộ, bên đó đang sốt vó lên đi tìm em.

Chuyện chẳng liên can đến tôi, kết quả tôi còn phải xin lỗi, đúng là hoạ từ trên trời rơi xuống.

Cô ở trạm cứu hộ cũng bảo, thằng nhóc này hôm qua đi cùng họ, gọi tên tôi suốt dọc đường, đến chỗ họ thì chẳng ăn chẳng uống, không biết là đang giận dỗi ai.

Mọi người đều bó tay với em, có điều không ngờ thế mà em lại có thể tự chạy về.

Cô nói: “Nó nhận cháu rồi, ai còn làm gì được?”

Tôi còn muốn hỏi ai làm gì được thật, vội vàng xách thằng sói con này đi, tôi không nuôi nổi.

Tôi nói: “Để em ấy ở đây ăn bữa cơm vậy, lát nữa cháu sẽ đưa em ấy về.”

Đang nói thì em từ đằng sau bước đến, ồn ào không chịu đi.

Tôi trừng em, em lập tức im bặt, sau đó chẳng được mấy giây đã lại bắt đầu thì thầm: “Em không đi.”

Cô bên trạm cứu hộ là bạn học cũ của bố tôi, người ta nghe thấy tiếng em ồn ào, bảo: “Lát nữa bọn cô phải đón nó đi khám sức khoẻ, nhiều thủ tục lắm, cháu đừng để nó chạy loạn.”

Tôi không muốn để em chạy lung tung, em cũng đúng là không muốn chạy lung tung, bởi em dính chặt lấy tôi, chẳng đi đâu cả.

Sau đó bên trạm cứu hộ đến đón em đi khám sức khoẻ, em sống chết ôm chặt giá sách của tôi không buông tay ra, suýt thì làm đổ cả cái giá ấy, cuối cùng chẳng còn cách nào khác, tôi đồng ý đi cùng thì em mới buông tay ra.

Tôi cảm thấy mình đã nhặt được một “tiểu tổ tông”.

Tôi đóng cửa tiệm, cùng đi khám sức khoẻ.

Nói cũng lạ, thằng nhóc này trừ việc suy dinh dưỡng ra thì chẳng có bệnh gì khác, bởi em luôn nói là không biết mình bao nhiêu tuổi, tôi bèn dâng trào tâm huyết, tự móc tiền khám tuổi xương cho em.

Điều khiến tôi bất ngờ là, vậy mà em đã thành niên rồi.

Bác sĩ nói sau khi thành niên thì không thể nào xác nhận tuổi tác bằng tuổi xương nữa, nhưng việc có thể chắc chắn là, em đúng là đã thành niên.

Lúc biết chuyện này, cô bên trạm cứu hộ cũng mù tịt, mọi người đều tưởng là em còn vị thành niên, còn suy nghĩ hay là tìm cho em một người nhận nuôi.

Đương nhiên, cũng có nghĩa là nghĩ, một thằng nhóc lang thang như em thì không ai bằng lòng nhận nuôi cả.

Cô bên trạm cứu hộ nói nếu đã thành niên, thì phải có cách sắp xếp khác.

Cậu nhóc mãi chẳng hé răng tiếng nào đột nhiên túm chặt áo của tôi, nói với cô: “Em theo anh ấy.”

Tôi sắp bị em làm cho tức chết rồi, em coi tôi là đại gia, cứ thế dính lấy à?

Tôi muốn dạy dỗ em vài câu, thế nhưng khi nhìn vào cặp mắt ấy, thật lòng chẳng thốt lên lời nào ác độc được.

Tôi hỏi cô rằng “cách sắp xếp khác” là cái gì, thực ra họ cũng rất khó xử.

Vấn đề vào hộ khẩu không khó giải quyết, họ sẽ liên hệ bên quản lí hộ tịch, sau khi xác minh tình huống có thể dựa vào đó để cho em vào hộ khẩu, dẫu sao thì chỗ chúng tôi cũng không phải là đô thị loại một to tát gì, muốn có hộ khẩu cũng không khó.

Đối với họ mà nói, việc khó chính là dù có hộ khẩu, thì theo tình huống hiện tại của em, trạm cứu hộ muốn sắp xếp công việc cho cũng là một chuyện khó.

Cái khó cũng là bởi vì em không chịu rời khỏi tôi.

“Việc này chúng tôi về thảo luận lại theo tình huống thực tế của em ấy đã,” Cô nói, “Tiểu Lai à, hôm nay cháu có thể mang em ấy về đã, cô sợ bọn cô dẫn đi, em ấy lại tự chạy về, ngộ nhỡ đi mất thì lại phiền phức.”

Bên này đang nói, thằng nhóc kia lại chủ động đứng dậy, còn kéo chặt tay tôi.

Tôi vô thức định hất em ra, kết quả em nắm chắc vô cùng, siết đến mức đau cả tay tôi.

Trong sự bất lực, tôi đành phải dẫn em về, trên đường về dường như tâm trạng của em rất tốt, cứ cười híp mắt trông ra ngoài cửa sổ.

Còn túm tay tôi mãi.

Tôi nói: “Qua thời gian này em sẽ có hộ khẩu, hộ khẩu phải có tên, em thật sự không nhớ mình tên gì à?”

“Không phải là không nhớ,” Em nói, “Em vốn không có.”

Tôi lú thật sự, bố mẹ sinh em ra xong là mặc kệ à? Chẳng để ý lấy một hôm? Nếu không thì sao có thể không có cả một cái tên cơ chứ.

Tôi hỏi em: “Em muốn tên là gì?”

Em nghĩ rất lâu, chỉ nói: “Họ giống như anh.”

Tôi bật cười: “Dựa vào cái gì? Em đâu phải là người nhà anh.”

Em cúi đầu, không lên tiếng, ai không biết còn tưởng là tôi lại bắt nạt em.

Tôi bị em làm cho phình cả đầu ra, bất lực với em.

Cuối cùng trước khi vào nhà, tôi cực kì bất lực vứt cho em một câu: “Sau này ra ngoài có ai hỏi em tên gì, em hãy bảo rằng em tên là Viên Xuân Thiên.”