Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra!

Chương 30: 30: Anh Ấy Không Có Ở Đây





Nhìn Vân Hạ như vậy Viễn Tước nhếch môi cười chỉ mới chọc một chút liền thành bộ dạng như thế, anh đặc biệt muốn biết nếu trên giường sẽ như thế nào.

Viễn Tước đem máy sấy cất vào tủ sau đó nhìn Vân Hạ đang đỏ mặt vẫn đang cuối đầu không dám nhìn anh.
Vậy em nghỉ ngơi đi.

Lát nữa lão Lý sẽ đem cháo lên cho em nhất định phải ăn hết
Biết...!biết rồi
Viễn Tước nhận được câu trả lời cũng xoay người rời đi.

Thấy người đã ra khỏi phòng Vân Hạ thở phào ngồi xuống giường suy nghĩ đến lời nói của Viễn Tước.
Chạm vào người?
Có phải như cậu nghĩ không, anh...!anh ấy muốn cùng cậu trên giường sao.


Vân Hạ suy nghĩ đến đây mặt liền đỏ cả lên lấy tay che mặt lại.

Thừa nhận rằng mặc dù cậu cùng Viễn Tước đã kết hôn nhưng cậu chưa từng nghĩ đến điều đó nhưng nếu một ngày xảy ra cậu phải làm sao đây...
Ở bên bệnh viện, Cố Cẩm chuẩn bị tinh thần chờ đợi Viễn Tước đến nhưng đổi lại đến bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Cậu trong lòng tức giận chỉ muốn ném hết đồ đạc xuống dưới đất.

Đúng lúc thìm Lan đi vào thấy Cố Cẩm có biểu hiện như vậy bà có chút e dè.
Cậu Cố...!cậu có muốn ăn một chút cháo không?
Cố Cẩm tức giận hét lớn hiện tại cậu ta chẳng cần thiết muốn ăn, cậu ta chỉ muốn gặp Viễn Tước.
Đi ra ngoài...!Bà đi ra ngoài tôi không muốn ăn
Thím Lan sợ hãi liền đi ra ngoài, để lại Cố Cẩm trong phòng không ngừng la hét ném hết đồ vật này đến đồ vật khác, chỉ cần chúng có trong tầm mắt của cậu.
Cố Cẩm ném một hồi cơn tức vẫn chưa hạ xuống lại nhìn đến điện thoại, trong lòng muốn cầm lên gọi cho anh hỏi thử tại sao anh lại không đến thăm cậu.

Nghĩ là làm, Cố Cẩm liền cầm lấy điện thoại bấm dãy số quen thuộc, trong lòng mong chờ người kia bắt máy.

Cuộc gọi đầu không có người bắt, cậu liền gọi cuộc thứ hai.
Chờ không lâu, bên kia cuối cùng cũng bắt máy Cố Cẩm vui vẻ bình tĩnh nói.
Tước...!Hôm nay anh rất bận sao? Không phải anh nói chiều sẽ đến bệnh viện thăm em sao
Cố Cẩm dùng giọng nói ngọt ngào đợi chờ Viễn Tước trả lời lại nhưng lại nhận lại một khoảng im lặng.

Tước...!anh có ở đó không?
Cố Cẩm nghĩ Viễn Tước đang bận gì đó nên không trả lời nhanh sau đó liền nghe một giọng nói xa lạ truyền đến tai, cả người Cố Cẩm run rẩy.
Xin lỗi...!Cậu là ai?

Cổ Cẩm đơ người, nụ cười bị đông cứng cảm giác trong lòng hoang mang, là người nào lại còn nghe điện thoại của Viễn Tước.
Câu này tôi phải hỏi cậu...!cậu là ai? Tước, anh ấy ở đâu?
Vân Hạ hít một ngụm khí, phải nói đến vừa rồi Vân Hạ tính lên giường chuẩn bị ngủ liền nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông.

Cứ nghĩ đó là điện thoại của mình nhưng không phải, cậu đứng dậy đi xung quanh phòng sau đó liền phát hiện điện thoại Viễn Tước thế mà lại ở trong phòng của cậu.

Vân Hạ vốn muốn đem điện thoại trả lại cho anh nhưng điện thoại lại tiếp tục đổ chuông nhìn đến trên điện thoại không lưu tên có thể rất quan trọng nên cậu liền bắt máy.

Nghe được giọng nói cùng với giọng điệu cũng biết người này lại ai.

Biết vậy cậu đã không bắt máy rồi nhưng cậu lại vờ như ko biết, vờ hỏi lại đối phương.
Cố Cẩm bên kia cũng chẳng thoải mái được, có phải Viễn Tước không đến thăm cậu là vì ở bên người đó, nghĩ tới đó Cố Cẩm chỉ muốn bóp nát điện thoại.

Nhưng vẫn bình tĩnh chờ đợi người bên kia trả lời lại.
Vân Hạ không muốn nhiều lời với Cố Cẩm nên chỉ nói ngắn gọn mấy câu rồi ngắt máy.
Viễn Tước, anh ấy không có ở đây...!
Nói xong không đợi bên kia trả lời, Vân Hạ liền ngắt máy rồi đặt điện thoại xuống bàn nhìn điện thoại cậu thở dài.


Cậu phải nhanh đem điện thoại trả cho Viễn Tước nếu không lát nữa người đó lại gọi đến lần nữa cậu không biết phải trả lời như thế nào.
Vân Hạ liền cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.

Đứng trước cửa phòng, cậu không biết nên làm thế nào.

Hít sâu, cậu đưa tay lên gõ vài cái.

Rất nhanh cửa phòng liền mở ra Vân Hạ cứng đờ người nuốt nước miếng.
Viễn Tước vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, tóc vẫn còn ướt hơi nước rơi xuống mặt và vai nhìn anh lúc này trông thật quyến rũ đẹp đến động lòng người.

Viễn Tước nhìn người trước mắt thấy Vân Hạ ngẩn người ra không nói gì thì nhếch khóe miệng.
Có chuyện gì sao?