Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 32: Dung Tầm mất tích




Tưởng Kim khiếp sợ nhìn người kia lăn xuống theo sườn núi. Ánh mắt chợt lạnh lùng.

Cho rằng như vậy là có thể tránh được một kiếp, nghĩ thật sự đơn giản.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, bước đến hướng bên kia. Chân mới vừa nâng lên, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng động.

"Ai ở nơi đó?"

Một đội quân binh xuất hiện, ước chừng ba mươi người, là vệ binh tuần tra.

Tưởng Kim dừng bước chân, theo bản năng cầm trường kiếm, quét mắt nhìn thân thể xa đã không còn nhúc nhích.

Hắn vốn định ra tay ở Định Hi, lại không ngờ lúc ra bái tế A Đường liền đụng phải vị này. Không biết vì sao biểu tình của Duệ Quận Vương hoảng hốt, cũng coi như là cơ hội khó có được. Nếu lần này không nhổ cỏ tận gốc, khó nói lần sao sẽ không phát sinh cái gì ngoài ý muốn.

Nhưng thật sự động thủ, nhất định sẽ bị những người này phát hiện. Nếu đánh bừa cũng không phải không có phần thắng, chẳng qua động tĩnh quá lớn, sợ là sẽ sinh chuyện xấu.

Trong lòng do dự một chút, hắn cắn cắn môi, dùng sức vung trường kiếm chém trên mặt đất!

Vùng núi này đất vốn là tơi, bị lực mạnh tác động làm đất đá lập tức ầm ầm đổ xuống. Trong khoảnh khắc Dung Tầm đã bị vùi lấp!

Tưởng Kim lạnh lùng cười, nhìn thấy đội binh mã sắp đến, liền làm ra tư thế té ngã.

"Ngươi thuộc đơn vị nào? Ở chỗ này làm cái gì?"

Đội trưởng quét mắt thăm dò triền núi, lại chỉ nhìn thấy đất đá sụp đổ hỗn độn, sợ là lại có dư chấn nhanh chóng cho mọi người lui lại.

Tưởng Kim vội nhấc tay đưa rổ lên.

"Cận vệ của Trưởng Tôn Giáo úy, có một huynh đệ bị chôn vùi. Hiện tại Trưởng Tôn Giáo úy lại sốt cao không lùi, ta muốn đi rải ít tiền giấy cho hắn an tâm lên đường, thuận tiện nhờ hắn phù hộ Trưởng Tôn Giáo úy."

Hắn còn lộ vẻ sợ hãi vỗ vỗ ngực.

"Không ngờ triền núi nói sụp liền sụp, thiếu chút nữa bị chôn xuống."

"Trưởng Tôn Giáo úy?"

Đội trưởng nhìn Tưởng Kim, lại nhìn rổ tiền giấy nhang nến, trong lòng cũng có chút thông cảm, trầm giọng nói.

"Người chết không thể sống lại. Nếu bị cấp trên biết ngươi lén ra ngoài đốt tiền giấy, thế nào cũng sẽ đánh ngươi một trăm đại bản. Mau trở về! Lập tức sẽ nhổ trại, xuất phát!"

Tưởng Kim sửng sốt.

"Xuất phát? Bệnh của Trưởng Tôn Giáo úy?"

"Nghe nói phải vào trấn phía trước tìm đại phu xem một lần."

Đội trưởng không kiên nhẫn đem Tưởng Kim kéo tới, một chân đá qua.

"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì!? Đây là chuyện ngươi nên quan tâm sao, còn không mau cút đi!"

"Dạ, dạ, dạ"

Tưởng Kim chần chờ quét mắt nhìn cái mô đất nơi xa xa, trong lòng có chút do dự.

Để như vậy vạn nhất xảy ra sai lầm gì...... Nhưng nghĩ lại.... Một nhát kiếm kia khá sâu, lại bị chôn vùi, dù Đại La thần tiên cũng khó cứu. Huống chi lại không ai biết Duệ Quận Vương bị chôn ở phía dưới, sẽ không có sai lầm gì.<HunhHn786>

Nghĩ như thế, trong lòng buông lỏng, cũng không dám dừng lại, hắn xoay người liền đi.

"Tiểu tử, thật ra rất nghĩa khí."

Đội trưởng nhìn bóng dáng Tưởng Kim trong lòng có chút tán thưởng. Mới xoay người định rời đi, mũi chân dẫm phải một thứ gì đó, đội trưởng cúi đầu đã thấy một khối ngọc lộ ra.

"Ô, tiểu tử này lắm của cải, vừa thấy đã biết là thứ tốt. Tiểu tử......"

Trước mặt đã không còn bóng người. Đội trưởng nhún nhún vai, đem ngọc cất vào trong lòng ngực, híp mắt ngẩng đầu nhìn đám mây đen, phun nước miếng.

"Mẹ nó, lại trời mưa. Đi mau, đi mau!"

Đội vệ binh nhanh chóng rời đi. Từ đầu đến cuối họ chưa nhìn về phía gò đất nhỏ một lần.

Vùng sườn núi một lần nữa lại yên tĩnh, ngẫu nhiên có đàn quạ bay qua, kêu quát quát.

Ngày mùa hè thời tiết thay đổi rất nhanh một hồi mưa một hồi nắng. Khí hậu phương Bắc cũng kỳ quái, ban ngày trời nắng nóng, đến lúc chạng vạng lại mưa to. Đoàn quân chuẩn bị lên đường lại không thể đi, lần thứ hai hạ trại, chờ hết mưa.

Viên Tri Mạch khơi cao bấc đèn, cũng không biết gió lạnh là nơi nào thổi tới, bấc đèn chợt lóe sáng lay động, lều phủ bằng da bị nước mưa đánh rầm rầm lung lay.

Vì trốn Dung Tầm, Viên Tri Mạch đã ở trong lều Tô Khắc Cáp trốn gần nửa ngày. Nơi này là doanh trướng riêng của Tô Khắc Cáp người khác không thể tùy tiện vào.

Tô Khắc Cáp đã xuống trấn đi uống rượu hoa. Sâm Cách lúc mang bữa tối cũng nói A Yến đã giảm sốt.

Dù là người có tính nhẫn nại, nhưng Viên Tri Mạch lại không biết vì sao vẫn cảm thấy có chút không yên, lo sợ bất an.

Dung Tầm có tiến bộ sao, không gióng trống khua chiêng đi bắt người, học cách ôm cây đợi thỏ, đợi con thỏ là mình chui đầu vô lưới.

Viên Tri Mạch cười khổ, sớm biết vậy lúc đó cứ trực tiếp lộ diện. Hiện tại nhớ tới A Yến sốt cao, lại mong muốn gặp Dung Tầm. Loại cảm giác chờ đợi này thực sự là dày vò.

Nằm ở trong lều cuộn tròn, rồi đi vòng vòng, do dự một lúc lâu vẫn là không kìm nén được, Viên Tri Mạch đi đến cửa sổ của lều vén rèm lên nhìn ra bên ngoài. Đêm mưa an tĩnh, thật nhiều lều trại đèn còn sáng, rõ ràng là cảnh trí ấm áp, nhưng ở trong mắt Viên Tri Mạch lại chỉ cảm thấy mưa gió thê lương ảm đạm.

Thực dễ dàng nhìn ra lều trại của Dung Tầm trong mấy chục cái lều trại ở đây. Lều trại cũng còn đèn sáng, lại thực an tĩnh, đứng xa xa nhìn tựa như có bóng người. Bóng người nhoáng lên thực mau lại biến mất ở trong tầm mắt, lại cũng không biết trốn đến nơi nào.

Nhìn lều trại kia trong lòng Viên Tri Mạch không khỏi lo lắng. Bộ dáng Dung Tầm hôm nay vừa chật vật lại tức giận, khẳng định là tìm được hai ảnh vệ bị A Yến quăng vào hầm. Ngày đêm cưỡi ngựa bôn ba, mà lần trước bị thương còn chưa có khỏe, vất vả như vậy cũng không biết thân thể mỏi mệt cỡ nào. Bữa tối cũng không thấy hắn đi ra, đồ ăn mang vào rồi cũng còn nguyên mang ra, sợ là cũng không có ăn.

Đáy lòng không khỏi có chút áy náy, Viên Tri Mạch mím môi, nhìn chằm chằm lều trại kia với thần sắc do dự. Vốn dĩ trốn Dung Tầm, nhưng nếu khiến hắn tức giận cũng không tốt, thật sự mất nhiều hơn được.

Viên Tri Mạch khe khẽ thở dài, than mình quá mức mềm lòng. Nếu Dung nông dân thích ôm cây đợi thỏ, thì Viên thỏ chỉ có thể ngoan ngoãn đâm đầu vào thân cây.

Khoác áo tơi thật dày, đội mũ trùm đầu, Viên Tri Mạch nhanh chóng vén rèm lên. Bên ngoài mưa đã nhỏ hơn, Viên Tri Mạch không chút do dự trực tiếp đi đến lều của Trưởng Tôn Yến.

Nếu đoán không sai, Dung Tầm hẳn là đi nơi đó.

Trong lều rất an tĩnh, chỉ có Sâm Cách canh giữ ở mép giường nhắm mắt dưỡng thần. Viên Tri Mạch bước vào đột nhiên hắn mở mắt, xoa xoa sống lưng cứng còng, ra dấu im lặng.

"Mới vừa ngủ."

Viên Tri Mạch trong lòng buông lỏng, không dám đi qua, liền đứng ở cửa lều nhìn Trưởng Tôn Yến. Trưởng Tôn Yến bị sốt hai ngày, hiện giờ đã giảm một chút, cả người có vẻ khó an ổn, sắc mặt so với ban ngày đã tốt không ít. Bởi vì ngủ say nên ngũ quan có vẻ nhu hòa rất nhiều thoạt nhìn có vài phần trẻ con. Bên miệng cũng đã có vài lông tơ.

Viên Tri Mạch thành tâm thành ý nói.

"Đa tạ."

Hai ngày này Sâm Cách ở bên cạnh chăm sóc A Yến, bằng không cũng thật sự không an tâm.

Sâm Cách chỉ gật đầu, lại nhắm mắt.

Trong lều lại an tĩnh, Viên Tri Mạch nhìn quét bốn phía, lại không có nhìn thấy người nào đó nhảy ra, trong lòng cảm thấy mất mát. Dung Tầm không ở chỗ này? Mình đã đoán sai?

"Hắn hiểu lầm."

Sâm Cách đột nhiên lại mở miệng.

"Hắn đi tìm ngươi."

Viên Tri Mạch hoảng sợ, rồi lại như không hiểu. Sâm Cách vốn dĩ không thích nói chuyện, hắn cũng tự cho là mình đã giải thích rõ ràng liền tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Viên Tri Mạch dở khóc dở cười, nhìn chằm chằm Sâm Cách như mấy lão hòa thượng ngồi thiền. Suy nghĩ một chút mới nghĩ ra Sâm Cách đang nói Dung Tầm, Viên Tri Mạch không khỏi có chút ngượng ngùng, trên mặt hơi hơi nóng lên, trong lúc nhất thời không lời nào để nói, vội vàng lui đi ra ngoài.

Bên ngoài mưa lại lớn lên, nước mưa ào ào đánh vào trên mặt, đánh đến đầu óc choáng váng. Viên Tri Mạch chỉ có thể dựa vào trực giác miễn cưỡng đi đến lều trại của Dung Tầm.

Mưa to gió thật sự quá lớn, tiến hai bước lui hai bước, nghiêng ngả lảo đảo, Viên Tri Mạch cười khổ buông tiếng thở dài. Quả nhiên thư sinh không làm được gì. Lê lết thất tha thất thểu đi về phía trước, dưới chân cũng không biết là vướng cái gì, bộp một cái ngã té, lại va vào một người khác.

Hai người đâm vào nhau cùng ngã lăn.

Viên Tri Mạch cuống chân cuống tay vội đứng lên, nương theo ánh sáng mờ nhạt nhìn thấy một khuôn mặt ngăm đen. Khuôn mặt rất quen thuộc, rõ ràng là Tưởng Kim.

Quẫn bách, cuống quít bò lên, nhanh chóng đem mũ kéo xuống che khuất mặt, đè thấp giọng nói.

"Xin lỗi."

Tần Hiểu Đường đã bị chôn ở sườn núi, nếu lúc này bị người khác nhận ra thì lớn chuyện. Trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, lúc này người trong doanh trại đều nghỉ ngơi, binh lính bình thường không được tùy tiện ra ngoài. Lúc này mưa to gió lớn, Tưởng Kim vì cái gì lại ở chỗ này?

Tưởng Kim chậm rãi bò dậy, lạnh lùng liếc mắt một cái. Dưới ánh sáng lờ mờ sắc mặt hắn có vẻ tái nhợt, trên mặt tất cả đều là sắc bén lãnh đạm đầy sát khí!

Vẻ mặt quá xa lạ làm Viên Tri Mạch cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn thân như bị nhấn vào hồ băng. Quét thấy Tưởng Kim đã rút ra trường kiếm, trong lòng Viên Tri Mạch càng hoảng sợ, kinh hoàng nhủ thầm Tưởng Kim đối với mình có sát khí!

Ở trong ấn tượng của Viên Tri Mạch xưa nay, Tưởng Kim là người hàm hậu vui vẻ, đối đãi với mọi người rất nhiệt tình thân thiết. Nhưng lúc này Tưởng Kim xa lạ cả người đầy sát khí? Vì sao?

Cùng một gương mặt, khí chất hoàn toàn khác làm người ta cảm thấy nguy hiểm.

Mưa gió càng lớn hơn, cái lạnh như kim đâm vào làn da, không khí ngưng tụ thành băng, làm người ta không rét mà run.

Tưởng Kim cầm kiếm đi về phía trước một bước!

Viên Tri Mạch trong lòng căng thẳng, theo bản năng lui về phía sau một bước, chân lại bước sai, ngã xuống đất úp mặt vào bùn. Viên Tri Mạch không vội đứng dậy, nhanh chóng đưa tay tìm chủy thủ giấu ở ống tay áo!

Tưởng Kim hiện tại tâm tình cũng không tốt. Hắn vừa rồi thừa dịp nhàn rỗi lén chạy đi sườn núi xem xét. Đống đất chôn Duệ Quận Vương đã không thấy bóng dáng. Hắn tìm kiếm ở bốn phía một lần, lại chỉ tìm được một ít máu. Bởi vì trời mưa lớn, hắn không có biện pháp phân biệt được những dấu vết đó là cái gì tạo thành. Cũng không biết người đó là bị dã thú mang đi ra ngoài ăn, hay là được người cứu đi!

Nếu là lý do trước, vậy nhiệm vụ đã hoàn thành, hoàn toàn không cần phải ở lại chỗ này. Nếu là lý do thứ hai, hắn có khả năng lập tức sẽ bị bại lộ, càng cần phải rời khỏi nơi này nhanh chóng! Không nghĩ tới đi một hồi đã bị cái người ngu xuẩn này đâm vào!

Tưởng Kim từ trên cao nhìn xuống người chật vật trên mặt đất, thấy không rõ mặt mày, nhưng xem thân hình thì tuổi không lớn lắm. Hắn chỉ cần một động tác nhẹ nhàng là có thể lấy tánh mạng người này!

Người quỳ rạp trên mặt đất hơi hơi động, lộ ra cánh tay nhỏ dính đầy nước bùn, thoạt nhìn rất mảnh khảnh. Rất giống cánh tay mấy ngày trước đây đẩy hắn ra khỏi lều trại...... Cứu mạng hắn.

Trong mưa gió, ánh chớp chợt lóe sáng!

Viên Tri Mạch thậm chí chưa kịp đem chủy thủ ra, trường kiếm lạnh ngắt đã ở trên vai. Nước mưa theo trường kiếm nhỏ giọt chảy xuống, một chút chảy vào áo trong lạnh lẽo. Viên Tri Mạch không khống chế rùng mình.

"Ngươi......"

"Ta tha cho ngươi một cái mạng, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

Giọng Tưởng Kim thực lạnh.

"Cái gì?"

"Qua năm ngày nữa là thất đầu của binh lính bị chôn vùi kia. Ngươi mua chút tiền giấy đến bên sườn núi đốt, tiền dư lại ngươi đi chùa tìm người làm pháp sự."

Tưởng Kim ném nén bạc vào chỗ bùn đất trước mặt Viên Tri Mạch.

"Nếu ta phát hiện ngươi không có làm, dù lên trời xuống đất, cũng sẽ lấy tánh mạng cả nhà già trẻ của ngươi!"

Viên Tri Mạch hoảng sợ há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Hắn hùng hổ như vậy chỉ vì đốt tiền giấy cho " Tần Hiểu Đường" sao?

Khiếp sợ cũng không che giấu giọng thật.

"Vì cái gì?"

May mắn mưa to gió lớn giọng người cũng có chút không rõ ràng, Tưởng Kim cũng không phát hiện, lạnh nhạt nói.

"Không liên quan ngươi!"

Có tiếng kiếm vào vỏ, Tưởng Kim cũng không quay đầu lại xoay người liền đi, thực mau đã biến mất trong màn mưa.

Viên Tri Mạch ngồi trên mặt đất một lúc lâu, mới cố sức chậm rãi bò lên, toàn thân trên dưới đã ướt hoàn toàn, cũng thực lạnh. Chăm chú nhìn phương hướng Tưởng Kim biến mất, mày Viên Tri Mạch nhíu lại, thần sắc cũng trở nên lạnh lùng.<HunhHn786>

Tưởng Kim khẳng định không phải binh lính bình thường, xem thân thủ của hắn chắc chắn không kém Trưởng Tôn Yến. Một người như thế lại tình nguyện làm binh lính bình thường, hơn nữa che dấu rất tốt, người gần bên cạnh không có phát giác gì. Không đúng! Hắn vì sao gấu giếm thân phận, lại vì sao phải rời khỏi? Là bởi vì...... Nhiệm vụ đã hoàn thành?

Nhiệm vụ gì?

Một lòng bỗng chốc nôn nóng lên, tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi khoang miệng, một cảm giác bất an đột nhiên nảy lên trong lòng. Viên Tri Mạch đột nhiên đứng lên, vội vàng chạy về phía lều trại của Dung Tầm!

"Dung Tầm!"

Dùng sức xốc mành lên!

Hai người ngồi trong lều đồng thời quay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Viên Tri Mạch. Dung Duyệt nhào lên trước.

"Hiểu Đường ca làm sao vậy!?"

Kỳ thật khó trách bọn họ kinh ngạc. Viên Tri Mạch lúc này đã hoàn toàn thành tượng đất. Đầu cổ đều là nước bùn, áo tơi cũng đang không ngừng nhỏ nước bùn, thảm lông dê dưới chân đã đọng một vũng bùn lầy!

Viên Tri Mạch thở phì phò nhìn chung quanh bốn phía, không thấy được bóng dáng quen thuộc, cảm giác tuyệt vọng trong lòng, sắc mặt trắng bệch.

"Dung Tầm ở chỗ nào?"