Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 7: Hạ quyết định




Sau khi nuốt quả cầu bằng máu, chỉ một lúc sau Sở Tử Ngôn lập tức cảm nhận được biến hoá nghiêng trời lệch đất đang không ngừng khuếch tán khắp tứ chi bắp hài, cả người nàng như chìm trong biển lửa, lửa như thiêu đốt từng tất da thịt nóng bỏng đến tê rát xương cốt cũng như biến thành tro, ngọn lửa này từng chút từng chút muốn phá hủy cơ thể nàng. Bên trong lại chẳng khá hơn bao nhiêu, hàng ngàn hàng vạn băng tủy hàn khí đánh úp ập vào tim như muốn đông cứng lục phũ ngũ tạng của nàng. Một hồi ngoài nóng trong lạnh, một lát sau lại ngoài lạnh trong nóng, đau đớn dâng trào, tê tâm liệt phế. Nàng có cảm giác hơi thở mình bắt đầu mỏng manh, sức cùng lực kiệt nhưng đầu óc lại thanh tỉnh đến lạ thường, nàng cảm nhận được sự tồn tại của Ngân Phách gần đây, hắn là đang lo lắng cho nàng sao? Nụ cười yếu ớt lại vô hạn tươi sáng hiện lên trên khuôn mặt non nớt tái nhợt.

Sở Tử Ngôn cố gắng dùng hai tay cuộn chặt thân thể mình, hàm răng cắn chặt môi rỉ máu, nàng khống chế không cho bất cứ tiếng rên rỉ nào truyền ra ngoài, kiên cường chống chọi lại với cơn đau, mồ hôi ướt đẫm thấm ra lớp áo ngoài, nhưng trên khuôn mặt ấy lại là phi thường quyết tâm cùng kiên định. Từ lúc này nàng đã có quyết định mặc kệ Ngân Phách là vì lý do gì đối tốt với nàng, nhưng ngay từ giây phút này nàng thề phải mạnh mẽ, phải thay đổi ít nhất sẽ không trở thành nhược điểm của hắn, tuyệt đối không. Nàng sẽ bảo vệ mình và hắn. Đây là những ý thức cuối cùng của Sở Tử Ngôn, sau đó nàng từ từ lâm vào hôn mê. 

Ngân Phách ở bên ngoài mang một tâm trạng sốt ruột chờ đợi, hắn có thể giúp nàng giảm bớt thống khổ lúc này nhưng những lần sau dấu hiệu bài xích sẽ lớn hơn, cơn đau sẽ dài hơn, thống khổ hơn, giúp nàng chính là hại nàng. Cho nên hắn chỉ có thể mang tâm trạng nóng như lửa đốt chờ đợi ở bên ngoài. Ngay lúc này, bên trong lại im lặng đến đáng sợ. Hắn vội xã xông vào, nhìn đến thân hình nhỏ bé yếu ớt nằm trên đất, hơi thở mỏng manh như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến. Ngân Phách lần đầu tiên có cảm giác hoảng sợ, hắn vội vàng ôm chặt nàng vào lòng như muốn chứng minh sự tồn tại của nàng là thật, đưa ngón tay run rẩy lần tìm hơi thở của người trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng không sao, thật tốt. Nhìn khuôn mắt trắng bệch cùng cánh môi nhiễm đỏ huyết nhục mơ hồ, tim hắn như bị ai cào xé, đau đớn vô cùng, vì sao nàng luôn làm cho hắn đau lòng cùng thương tiếc như vậy. Lão Thiên, ông thật biết trêu người.

-“Tiểu Ngôn, ngươi bảo ta phải như thế nào đây”. Hắn sâu sắc thở dài, ôm chặt người ngọc vào lòng, cùng nàng an yên chìm vào mộng đẹp. Xung quanh chìm vào yên ắng chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, ái tình chính là một điều khó lý giải lại kỳ diệu đến bất ngờ, vì cái gì gặp gỡ, nhận thức, cố chấp rồi hi sinh, vì cái gì chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của đối phương lại có thể yên tâm giao phó, vì cái gì biết trước là không thể lại nhất nhất phủ định và vì cái gì yêu một người lại đơn giản như vậy. Mặc kệ bao nhiêu trắc trở phía trước cả Ngân Phách cùng Sở Tử Ngôn đều cố chấp như nhau, nếu đã nhận định bất cứ người nào, điều gì đều hết lòng giành lấy, bảo hộ. Dù thật sự còn nhiều gian truân, âm hiểm, nhưng bởi vì đoạn tình cảm dần nảy sinh thành sâu đậm này sẽ gạt bỏ mọi chông gai tạo nên một giai thoại truyền kỳ, sủng nhau suốt đời suốt kiếp.