Đại điện Huyễn Băng Thành được đặt ở vị trí trung tâm, muốn đi lên chỉ có một cách chính mình tự nỗ lực bước qua nghìn bậc thang nối dài, đây cũng coi như là một tín ngưỡng một loại tôn trọng của tộc Thiên Hồ. Vây quanh bao lấy đại điện là ba hòn đảo treo lơ lửng trên không trung gợi nên nét mờ ảo khó nắm bắt lại khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi tiên cảnh là đây. Hòn đảo nằm ở phía Đông của đại điện là chỗ ở chuyên dụng cho người thừa kế hiện hành của Thiên Hồ cũng chính là chỗ ở của Nhạc Phong Hoa, mây trắng lượn lờ bao lấy hòn đảo như ẩn như hiện toát lên vẻ như gần như xa, huyền ảo thoát tục rất hợp với khí chất của hắn. Hòn đảo nằm phía Tây đại điện lại mang đến cảm giác an lành khó tả, sức sống mầm xanh vươn ra bao lấy toàn bộ hòn đảo, chim bướm mải miết vui đùa vờn quanh những khóm hoa xinh đẹp. Hòn đảo cuối cùng nằm ở phía Nam đại điện nhìn qua mất đi nét thoát tục cùng tươi mới so với hai hòn đảo còn lại, lấy sự hắc ám làm chủ đạo, hoang tàn có chút thê lương, sương khói vờn quanh hư hư thực thực nhìn không rõ bên trong, rốt cuộc vì sao hòn đảo này lại biến thành như vậy?
Sở Tử Ngôn bất ngờ trở thành khách quý của cả tộc Thiên Hồ, nàng mơ mơ hồ hồ hưởng dụng chiêu đãi nhiệt tình khắp trên dưới Huyễn Băng Thành, kể cả Nhạc Phong Hoa cũng dùng giọng điệu cung kính đối thoại với nàng, hành động tuy vẫn tùy hứng như trước nhưng đã kiềm chế hơn nhiều. Điều đặc biệt, bọn họ cư nhiên đem cả hòn đảo phía tây dâng cho nàng mặc nàng sử dụng vô thời hạn, sự nhiệt tâm khiến nàng có chút thụ sủng nhược kinh, tuy nhiên nàng thật thích không khí của hòn đảo này, cái loại hơi thở bừng bừng sức sống khiến con người từ tâm đến thể xác đều vô cùng thoải mái, cảnh đẹp thì không cần bàn cãi cuộc sống như vậy chính là mong ước bấy lâu nay của nàng nhưng đến bao giờ có thể thực hiện khiến nàng có chút cảm khái. Ngân Tu được bố trí ở một gian phòng khác tại đảo, nó vẫn đang cố sức đánh cờ với Chu Công, Sở Tử Ngôn cũng chỉ cười cười, trong suốt những ngày qua cực khổ nó không ít. Ngân Phách cũng đã được đưa đến bên cạnh Sở Tử Ngôn, không biết Nhạc Phong Hoa sử dụng biện pháp gì, Ngân Phách đã lấy lại chút huyết sắc tuy hơi thở vẫn yếu ớt nhưng vẫn lộ ra được một phần sinh khí. Sở Tử Ngôn bồi Ngân Phách ở bên giường uống nước, ngoài cửa đã có người tới, người này không ai khác ngoài Nhạc Phong Hoa.
-“Thu dọn một lát ta đưa ngươi đến một nơi” Nói xong, Nhạc Phong Hoa cáo lui dạo bước trong vườn thượng uyển đầy hoa khoe sắc chờ Sở Tử Ngôn. Thu dọn một lúc, Sở Tử Ngôn bước ra ngoài đã nhìn thấy Nhạc Phong Hoa, nàng gật đầu nhẹ sau đó cùng hắn đi một chuyến. Sở Tử Ngôn trong mắt lóe lên một chút ngạc nhiên nơi nàng được dẫn đến cư nhiên là hòn đảo phía Nam, hòn đảo hoang vu có chút ghê rợn. Sở Tử Ngôn lấy lại bình tĩnh, trầm mặc đi theo sau Nhạc Phong Hoa cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa đá hai bên điêu khắc hình hồ ly giương nanh múa vuốt rất oai vệ thì dừng lại.
-“Đi thôi”. Nhạc Phong Hoa đi tới mở ra cánh cửa đá, tiếng kẽo kẹt do âm thanh lâu ngày không sử dụng vang lên khiến không gian tăng thêm vài phần quỷ dị. Bước vào bên trong tối đen như mực không thấy năm ngón, Sở Tử Ngôn dựa vào cảm ứng bản thân đi theo bước chân Nhạc Phong Hoa cho đến khi một ánh mắt sắc bén tựa như đao quét qua người nàng, nàng cảnh giác đưa tay nắm chặt chủy thủ bên người tùy thời ra tay.
-“Đừng động, sẽ không làm hại ngươi”. Dứt lời, không gian xung quanh đã không còn tối mịt, trước mắt Sở Tử Ngôn đích xác là một bản thể Thiên Hồ chân chính vô cùng to lớn. Bộ lông trắng muốt không dính một chút bụi bẩn tựa như mềm mại lại như những mũi kim đoạt mạng vô hình. Đôi mắt màu nâu vẫn chằm chằm nhìn Sở Tử Ngôn không có ác ý lại như mang theo lưu luyến cùng tưởng niệm. Thiên Hồ to lớn lắc lư thân thể uyển chuyển đến trước người Sở Tử Ngôn sau đó liền khụy hai chân xuống cung kính bái nàng, cùng lúc đó Nhạc Phong Hoa không lên tiếng nghiêm túc lập lại động tác của Thiên Hồ.
-“Tiểu chủ nhân, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi”. Sở Tử Ngôn sâu sắc nhìn ra được sự kích động mãnh liệt của Thiên Hồ, nàng có chút ngạc nhiên trước câu nói không đầu không đuôi của nó, tiểu chủ nhân, rốt cuộc thì nàng có thân phận gì?
-“Ngươi nhận thức ta?” Sở Tử Ngôn hoài nghi chất vấn như muốn làm rõ suy đoán trong lòng mình.
-“Đúng vậy”. Thiên Hồ kích động không cần suy nghĩ đã thông suốt trả lời.
-“Lý do”. Rốt cuộc vì cái gì Thiên Hồ này lại coi trọng nàng, những đãi ngộ những ngày qua cũng không phải không có nguyên do, nếu như thiện ý nàng sẵn sàng kết giao còn mang ác ý cũng không cần nhất thiết bày ra vở kịch này. Thiên Hồ đứng dậy đi tới trước một bức hình họa nữ tữ, nàng đẹp như thiên tiên lại ưu nhã như lan, thuần khiết như sen, đạm mạc đơn giản lại như tiên nữ giáng trần. Sở Tử Ngôn có chút thất thần nhìn nữ tử trong hình hồi lâu, tim có chút xúc động quen thuộc không nói nên lời.
-“Đợi đến lúc người trở nên mạnh mẽ, lúc đó hãy trở về tìm ta”. Thiên Hồ dường như có chút hoài niệm không buông với nữ tử trong bức họa, thổn thức cất lời. “Đợi đến lúc người trở nên mạnh mẽ, lúc đó hãy trở về tìm ta”, câu nói này cứ văng vẳng bên tai Sở Tử Ngôn lặp đi lặp lại không ngừng cổ vũ nàng phải trở nên mạnh mẽ, lúc này nàng không chỉ mạnh mẽ vì Ngân Phách mà còn phải mạnh mẽ truy tìm thân thế của mình.
-“Được, ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi”. Thiên Hồ dường như rất kích động, ánh mắt màu nâu hàm chứa lệ quang chăm chú nhìn Sở Tử Ngôn, nó tin tưởng nàng sẽ rất nhanh trưởng thành, rất nhanh mạnh mẽ, nàng thật sự rất giống với chủ nhân năm xưa, tuy nhìn nhỏ bé nhưng lại quật cường khiến người khác nể phục. Sở Tử Ngôn đưa ánh mắt đánh giá Thiên Hồ, dường như bắt được một trọng điểm liền nhíu mày.
-“Ngươi không thể hóa hình”. Sở Tử Ngôn hỏi nhưng lại như khẳng định.
-“Năm xưa bị thương nghiêm trọng không còn cách nào”. Ánh mắt Thiên Hồ lóe qua chút mất mát rồi tan biến nhanh chóng nhưng Sở Tử Ngôn nhạy cảm phát hiện được, tuy nàng không nói gì nhưng trong lòng luôn để tâm đến việc này, sau này có thể nàng nhất định sẽ tìm biện pháp giúp nó.