Viễn Phương

Chương 5: Năm, hắn không phải con chuột




Hai người đối ẩm, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói vẫn là một trải nghiệm tương đối xa lạ, đối với Triển Chiêu, lại là phi thường thân thuộc. Nâng chén, mỉm cười, nhìn nhau, trong thoáng chốc, dường như đã trở về tới Túy Tiên Lầu ngàn năm trước, ánh mắt Triển Chiêu trở nên mê ly, không biết vì rượu hay vì gương mặt quen thuộc trước mắt, để chính mình buông thả, thậm chí đã quên che dấu yêu thương và đau đớn trong lòng.

Duyên phận của Đinh Nguyệt Hoa và Bạch Ngọc Đường thế mà lại rất sâu, kể cả đối với tiêu chuẩn của thế kỷ hai mươi mốt mà nói, rốt cuộc vẫn là thanh mai trúc mã. Bọn họ cùng học tiểu học, cùng học trung học, sau đó lại bất hạnh cùng học đại học nốt. Đinh Triệu Lan đã từng hỏi em gái của mình, có từng nghĩ tới tính chuyện yêu đương với Bạch Ngọc Đường không, Đinh Nguyệt Hoa lúc đó, biểu tình giống như vừa nghe được chuyện tiếu lâm buồn cười nhất trên đời.

“Anh, anh điên à, sao lại có thể gán ghép em gái của anh với tên quỷ đáng ghét kia được vậy?”

Chuyện là vậy đó, hai người có duyên như vậy, mà không nảy ra lấy một tia cảm ứng, thậm chí khó mà nói được hai người này có chút hảo cảm nào không. Hôm nay, hai người xa cách lâu ngày mới gặp lại, liền vì chuyện của Triển Chiêu mà bắt đầu đấu khẩu lần đầu tiên sau ba năm.

“Đinh Nguyệt Hoa, cô biết nói lý hay không thế,” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô bảo tôi xin lỗi cậu ta à, rõ ràng là cậu ta đang quấy rầy tôi, cô không biết hay cố tình không thấy vậy?”

“Quấy rầy cái gì, Triển Chiêu tính tình tốt như vậy đời nào đi gây sự với cậu, hừ, có mà cậu vừa ăn cướp vừa la làng.” Từ khi bước vào cửa, Đinh Nguyệt Hoa đã nhất định không chừa mặt mũi cho Bạch Ngọc Đường.

“Có cái thứ phụ nữ không biết nói lý như cô vậy sao.”

“Anh ấy hả. Cái thứ đàn ông như anh não còn phẳng hơn cả phụ nữ.”

“Đinh Nguyệt Hoa!”

“Bạch Ngọc Đường!”

“…”

“…”

Triển Chiêu lúc này đã bình phục tâm tình rất nhiều, có điều đối với tình cảnh hiện nay, cậu vẫn có chút mơ hồ. Đây thật là Đinh tiểu thư ôn nhu khả ái sao, vì sao đột nhiên trở nên hung thần ác sát như thế, không có một điểm phong phạm thục nữ. Ngọc Đường, đời này ngươi vẫn hữu duyên với Đinh gia như vậy, thế thì ngàn năm qua, đều luôn như vậy phải không? Nếu thế, bớt được một ít tịch mịch rồi.

“Nguyệt Hoa, em đang làm gì?”

Vừa bước vào cửa chính Hãm Không, Đinh Triệu Lan đã bắt gặp em gái của mình rất đang rất không có hình tượng cùng người ta náo loạn một trận. Tuy rằng tỷ lệ không lớn, nhưng dựa vào trực giác, anh cũng đại khái đoán được người khiến em gái mình thất thố đến cỡ này là ai.

“Ngọc Đường! Đúng là cậu rồi!” Giọng nói của Đinh Triệu Lan rất kích động, người này quả nhiên chính là Bạch Ngọc Đường ba năm không thấy mặt.

“Đinh đại ca,” Bạch Ngọc Đường mỉm cười gật đầu: “Đã lâu không gặp, không nghĩ là anh thực sự sẽ mở được quán rượu như thế này đâu.”

“Đúng đó, thằng nhóc này, ba năm nay cậu chạy đi đâu mất biệt, sao bây giờ lại chịu mò về vậy?” Đinh Triệu Lan vỗ lưng Bạch Ngọc Đường một cái, cười nói.

“Ha ha, đi ra ngoài lâu như vậy cũng không thấy có gì hay, nên trở về thăm một chút.” Bạch Ngọc Đường cười cười, liếc mắt nhìn Triển Chiêu, hỏi Đinh Triệu Lan: “Đinh đại ca, không biết làm sao anh tìm về được vị tổng quản lý này về đây thế?”

“Hô, cậu vẫn chưa biết Triển Chiêu nhỉ.” Đinh Triệu Lan mỉm cười, nhìn Triển Chiêu một cái, nói với Bạch Ngọc Đường: “Cậu ấy giúp đỡ anh nhiều lắm, thiết kế quán này hết một nửa là ý tưởng của cậu ấy đó.”

“Ồ,” Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Triển Chiêu thật sâu, giật mình, thảo nào cảm thấy căn Hãm Không này và khí chất của cậu hài hòa như vậy. Kỳ lạ hơn là, mình đối với cậu ấy lại cảm thấy một loại thân thiết chưa từng có. Triển Chiêu, rốt cuộc thì cậu là ai?

Ngày hôm nay vốn không phải cuối tuần, nhưng anh em Đinh gia lại ngoại lệ tụ tập ở Hãm Không, vì mọi người có một người khách đường xa ghé thăm ―― Bạch Ngọc Đường. Địa điểm tập trung đặt ở phòng ăn tối phía sau, bởi vì Bạch Ngọc Đường không ưa ánh mắt tọc mạch của người lạ, cộng với, hắn cũng không có ẩn nhẫn tốt tính được như Triển Chiêu.

“Anh Bạch, mấy năm nay anh đi những đâu rồi?” Đinh Triệu Huệ chớp mắt, tò mò hỏi.

“Đi lung tung thôi, không có gì đặc biệt.” Bạch Ngọc Đường khẽ cười, trong mắt là vẻ xa cách nhàn nhạt. Hắn không thích giải thích hành tung của mình cho người khác, cho dù là người của Đinh gia cũng không khác gì.

“Ngọc Đường, cậu về lần này là muốn ở luôn hay sao?” Đinh Triệu Lan hỏi.

“Không chắc, tùy hứng.” Bạch Ngọc Đường cười trả lời, ánh mắt lại không tự chủ được liếc về người kia, phía đối diện, Triển Chiêu vẫn chưa nói một lời.

Triển Chiêu một mực cúi đầu, không tiếp xúc với ánh mắt thăm dò của Bạch Ngọc Đường. Dằn xuống tư niệm và khát vọng trong lòng. Triển Chiêu minh bạch, Bạch Ngọc Đường này không thuộc về mình, hắn không phải Bạch Ngọc Đường năm đó, hắn không phải chết đi sống lại, hắn chỉ là luân hồi chuyển thế bình thường mà thôi. Mình chỉ là một kẻ không nên xuất hiện ở nơi này, không nên phóng túng tình cảm của mình, không nên quấy rầy cuộc sống của hắn, đời này, nhất định phải để cho hắn hảo hảo mà sống.

Bạch Ngọc Đường cũng không biết Triển Chiêu đang dằng co trong lòng, thấy thái độ lảng tránh của cậu, trong ngực đột nhiên dấy lên một trận phiền loạn.

“Triển quản lí, tôi quên hỏi cậu, ban nãy lúc chiều, cậu —— ngăn cản tôi, rốt cuộc là có ý gì?”

“A ——“ không nghĩ hắn sẽ đột ngột hỏi tới mình, Triển Chiêu có chút ngập ngừng: “Bạch tiên sinh, xin lỗi, lúc chiều là Triển Chiêu thất lễ.”

“Bạch Ngọc Đường, ba năm không gặp, không ngờ cậu lại trở nên hẹp hòi như vậy.” Nhìn thấy nỗi đau trong mắt Triển Chiêu, Đinh Nguyệt Hoa không nhịn được xen vào.

Bạch Ngọc Đường cau mày, không thèm nhắc lại, ngày hôm nay, không biết tại sao mà ngay cả hứng thú tranh cãi với Đinh Nguyệt Hoa cũng không có.

“Sao vậy, chiều nay đã xảy ra chuyện gì sao?” Đinh Triệu Lan cũng thập phần bất ngờ, một người hòa khí như Triển Chiêu, làm sao chủ động trêu chọc tới Bạch Ngọc Đường, nghĩ tới nghĩ lui càng cảm thấy không có khả năng.

“Không có việc gì,” Bạch Ngọc Đường đành cười, không muốn để cho bầu không khí lần thứ hai trở nên xấu hổ: “Chỉ là hiểu lầm thôi.”

“À, thì ra là hiểu lầm.” Đinh Triệu Lan không hỏi thêm nữa.

Triển Chiêu thở dài một hơi, hơi cảm kích liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, không nghĩ rằng sẽ đối diện với ánh mắt đầy hứng thú của hắn. Mặt đỏ lên, lại cúi đầu.

Bỗng nhiên, Đinh Triệu Lan cất tiếng hỏi, giọng nói có phần bi thương: “Ngọc Đường, thăm anh trai cậu chưa?”

“Xuống máy bay đã đi rồi, cảm ơn Đinh đại ca, nơi đó hình như lúc thường luôn có người chăm nom, là anh sao?”

“Không chỉ anh, bốn người ‘Bạch thị’ kia cũng thường ghé thăm.”

“Anh hai có các anh em tốt như mọi người, thật là có phúc, khiến đứa em ruột như em cảm thấy xấu hổ.” Bạch Ngọc Đường thành khẩn nói.

“Ai, Cẩm Đường đột nhiên chết đi như vậy, cậu trở nên như vậy, chúng ta đều hiểu rõ.” Đinh Triệu Lan lo Bạch Ngọc Đường khổ tâm, liền xoa dịu hắn: “Hiện tại trở về là tốt rồi, giờ cậu muốn làm gì? Mấy người Bạch thị kia nhớ cậu muốn phát điên rồi.”

“Ha hả, muốn em làm gì chứ, đối với nghiệp vụ công ty em đều dốt đặc cán mai, tới chỉ vướng tay vướng chân chứ giúp được gì.”

“Ha ha, bọn họ hẳn là hối hận đáp ứng Cẩm Đường chiếu cố cho Bạch thị ha. Cậu đi cả ba năm, mấy người bọn họ thế nhưng đã làm cu li cho Bạch gia các cậu được ba năm, bây giờ muốn bắt cậu về, anh cũng thông cảm lắm.”

“Ấy, vậy xem ra em không đi gặp họ được đâu, mất công lại bị túm cổ về Bạch thị làm cu li nữa.” Bạch Ngọc Đường cũng cười cười.

“Cái gì? Cậu còn chưa nói cho bọn họ biết cậu đã về sao?” Đinh Triệu Lan có chút giật mình.

“Từ chỗ anh hai đi ra, Hãm Không là nơi đầu tiên em ghé vào.” Bạch Ngọc Đường vừa liếc nhìn Triển Chiêu, vừa cười nói: “Xem ra em cùng nơi này thật sự có duyên.”

————————————-

Công tác của bác sĩ rất vất vả, bình thường thường phải tăng ca, thức đêm, bất quá công việc này cũng có một điểm tốt, chính là thời gian tự do tương đối nhiều. Đinh Triệu Lan ngày thường tương đối bận, không có nhiều thời gian lui tới Hãm Không, những lúc đó Đinh Nguyệt Hoa sẽ tới giúp Triển Chiêu một tay.

Mấy ngày này, Đinh Nguyệt Hoa phát hiện hình như Triển Chiêu có điểm thay đổi, thích cười hơn, thế nhưng cũng càng trầm mặc hơn, hình như mọi nơi mọi lúc đều cật lực che giấu bản thân, dường như sợ người khác phát giác ra sự hiện hữu của cậu.

“Triển Chiêu, cậu không thoải mái sao?” Trực giác của thầy thuốc khiến Đinh Nguyệt Hoa nghĩ tới khả năng đầu tiên – cậu bị bệnh.

“Không có, tôi rất khỏe.” Triển Chiêu lắc đầu, ôn nhu nở nụ cười với Đinh Nguyệt Hoa.

Sai, cậu tuyệt đối không khỏe, thế nhưng cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Nhìn Triển Chiêu cậy mạnh giả vờ kiên cường, Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy một trận xót xa. Ai, dù sao vẫn là hai người không thân không thích, vô luận mình và người nhà đối với cậu ấy tốt đến mức nào, cũng không cách nào hiểu được suy nghĩ chân chính trong lòng cậu ấy.

“Có tâm sự nhất định phải nói, giấu ở trong lòng sẽ sinh bệnh đấy.” Đinh Nguyệt Hoa bất đắc dĩ dặn dò.

“Đinh tiểu thư yên tâm, Triển Chiêu không sao.”

“Ai, cậu thật đúng là cố chấp,” Đinh Nguyệt Hoa bị cậu làm tức mình đến buồn cười, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi Đinh tiểu thư nữa. Nếu cậu không muốn gọi tên trực tiếp, thì cứ bắt chước Tiểu Văn gọi chị Nguyệt Hoa đi.”

“Ưm —— Nguyệt Hoa.”

Đinh Nguyệt Hoa nhìn vẻ mặt của cậu, lắc đầu cười, gọi một cái tên thôi mà như thể muốn đem cậu ấy giết luôn vậy. Xem ra vẫn là phải dẫn cậu ra ngoài đi một chút, cứ ở trong quán rượu mãi đến mụ mẫm cả rồi.

Bốn giờ chiều luôn là thời điểm thanh nhà nhất tại Hãm Không. Đi làm, đi học, mọi người đều bận, không ai đến quán bar, ngoại trừ người nào đó bị Đinh Nguyệt Hoa gọi là kẻ vô công rồi nghề.

“Bạch tiên sinh, ngài lại nữa rồi.” Trong giọng điệu của tiểu Văn cực lực che giấu thanh âm bất đắc dĩ. Ai, Triển quản lí đáng thương a, cậu rốt cuộc là bị sao gì chiếu trúng mà lại chọc phải cái tên khó ở như thế.

Bạch Ngọc Đường cười, tuyệt nhiên không tức giận. Cái cậu Tiểu Văn này cũng là một người thú vị, giống y như Đinh Nguyệt Hoa, cứ lo sợ mình sẽ khi dễ Triển Chiêu. Bất quá mình cũng không rõ lắm, mỗi ngày đều đến nơi này là vì lý do gì, lẽ nào thật vì muốn “khi dễ” Triển Chiêu? Ha ha, mình thực sự như lời của Đinh Nguyệt Hoa, quá rảnh rỗi rồi sao?

“Nguyệt Hoa, cô cũng ở đây à.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt chào hỏi Đinh Nguyệt Hoa.

“Hôm nay tôi nghỉ,” Đinh Nguyệt Hoa cười nói, “Tôi đến Hãm Không ba lần thì thấy cậu hai lần, sao hả, rượu ở đây ngon vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường không trả lời, chỉ là ý tứ hàm xúc bất minh nhìn đến Triển Chiêu.

Triển Chiêu tự tay rót cho Bạch Ngọc Đường đầy một chén nữ nhi hồng.

“Bạch tiên sinh, anh đến rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, lại “Bạch tiên sinh”, cậu Triển Chiêu này xem ra trí nhớ cũng không được tốt lắm.

“Tôi nói rồi, cậu có thể gọi Ngọc Đường, tiên sinh cái gì chứ, nghe không thoải mái.”

“Ngọc Đường,” Mặc dù có chút không quen, vẫn là chiều theo. Bạch Ngọc Đường này không thuộc về mình, nhưng dù sao vẫn là hắn chuyển thế, một cái xưng hô, hẳn là không cần nghĩ quá nhiều đâu.

Nghe cậu lần nay không do dự, cũng không lần lữa, Bạch Ngọc Đường mỉm cười. Đinh Nguyệt Hoa có điểm giật mình, bản thân cô thuyết phục cậu ấy cả tháng còn không xong, làm sao Bạch Ngọc Đường chỉ nói một lần đã được rồi?

Rất tự nhiên lấy ra một cái ly uống rượu, rót đầy cho Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cười nói: “Triển Chiêu, hôm nay đến cậu mời khách.”

Nhìn sang Tiểu Văn theo thói quen lắc đầu, chọc cho Triển Chiêu khẽ cười, cậu biết Bạch Ngọc Đường chỉ đùa thôi.

Bất quá, trông dáng vẻ mình thật sự dễ bị hiếp đáp vậy sao, vì lý gì mà tất cả mọi người ở Hãm Không đều có tư tưởng “bảo vệ” mình. Ngẫm lại khi còn ở Đại Tống, ngược lại chính mình thời thời khắc khắc đều bảo hộ người khác, ngay cả đối với con chuột cũng ——

Nhìn khuôn mặt Bạch Ngọc Đường vừa quen thuộc vừa xa lạ đang tươi cười, nỗi đau xót uất nghẹn tràn ngập trái tim của Triển Chiêu. Triển Chiêu, ngươi thanh tỉnh đi, hắn không phải chuột bạch Hãm Không Đảo, con chuột ấy, đã chết rồi.

“Sao vậy, không thích mời tôi uống rượu à?” Thấy sắc mặt của cậu đột nhiên thay đổi, Bạch Ngọc Đường khẽ chau mày.

“Làm gì có.” Triển Chiêu cười cười, dấu đi tâm tình phức tạp.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, Bạch Ngọc Đường cảm thấy trong lòng ấm ám, hơi nóng khiến hắn có phần mê muội.

Đinh Nguyệt Hoa cũng cảm thấy nghi ngờ, hôm nay Triển Chiêu có điểm khác lạ, cậu ấy rất ít tin tưởng đối với người xa lạ, thế nhưng lại đối với Bạch Ngọc Đường đặc biệt như vậy. Lẽ nào? Ở trong thời không kia, bọn họ biết nhau.

Nghĩ đến khả năng này, Đinh Nguyệt Hoa có chút kích động, nếu quả thật như vậy, vậy thì Triển Chiêu lại có thêm một người quen. Cậu ấy tín nhiệm Bạch Ngọc Đường như vậy, hay là Bạch Ngọc Đường có thể giúp cậu ấy an lòng. Ha, tuy rằng tên này có phần đáng ghét, nhưng nếu như hắn thật sự có thể giúp đỡ Triển Chiêu, bản tiểu thư sẽ cố gắng không nổi nóng với hắn nữa là được.

Hai người đối ẩm, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói vẫn là một trải nghiệm tương đối xa lạ, đối với Triển Chiêu, lại là phi thường thân thuộc. Nâng chén, mỉm cười, nhìn nhau, trong thoáng chốc, dường như đã trở về tới Túy Tiên Lầu ngàn năm trước, ánh mắt Triển Chiêu trở nên mê ly, không biết vì rượu hay vì gương mặt quen thuộc trước mắt, để chính mình buông thả, thậm chí đã quên che dấu yêu thương và đau đớn trong lòng.

Bạch Ngọc Đường cũng trở nên hoảng hốt, cảm giác này kỳ lạ quá, như thể có một loại từ trường cường đại, bắt lấy ánh mắt của mình đặt lên gương mặt Triển Chiêu. Vì sao cậu bi thương như thế, đến cuối cùng, ẩn tàng dưới nét mặt bình tĩnh của cậu chứa đựng những bí mật nào?

“Khụ.” Tiểu Văn ho khan một tiếng, hai người đồng thời sửng sốt.

Cảm thụ được vài ánh mắt giết người phóng tới, Tiểu Văn không khỏi cười khổ. Tuy rằng hai người đồng dạng đẹp trai thâm tình nhìn nhau như vậy thật sự rất đã mắt, thế nhưng không khí này cũng quá… Các chị em à, không phải tôi sát phong cảnh, là mấy chị quá mê trai rồi, Triển quản lí người ta tốt như vậy, mấy chị cũng đừng nghĩ bậy cho cậu ấy chứ. Ấy, được rồi, cậu ấy không thích người khác gọi Triển quản lí, thì Triển đại ca.

Cảm thấy nhìn chằm chằm một nam nhân như vậy hình như không thích hợp, Bạch Ngọc Đường lấy lại bình tĩnh, nói với Triển Chiêu: “Vẫn chưa hỏi cậu, sao lại ở lại trong quán vậy? Cậu không có chỗ ở sao? Đinh đại ca nhỏ mọn như vậy, cả phúc lợi của nhân viên cũng quá tệ bạc.”

“Tôi chỉ có một mình, có phòng là đủ rồi, nơi này tốt, ở rất an tâm.” Triển Chiêu cười nói.

“An tâm? Vậy là,” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Cậu ở nơi này rất hợp, cảm giác như thể đây là nhà của cậu vậy.”

Nhà? Triển Chiêu cười khổ, vô luận như thế nào, ở trong thế giới này, Triển Chiêu không có nhà.