Viễn Phương

Chương 22: Tim đau quá, vì sao vậy?




Nếu Triển Chiêu là một người có thể khiến cho mình đau đớn, như vậy làm sao có thể để cậu ly khai khỏi cuộc sống của mình đây? Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, không ngờ mình quan tâm đến người này đến như thế, mong muốn cậu ở lại bên cạnh mình đến như thế, thì ra là do mình có thể vì cậu mà phát đau. Thật đúng là tự ngược ha, không phải sao? Bất quá ít nhất khi ở trước mặt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường có thể sống thực sự như một người đang sống. Được rồi, vậy là đủ rồi.



“Tôi biết Ngọc Đường sẽ không cam lòng để tôi mệt chết đâu.”

Những chữ này vẫn quanh quẩn trong đầu Bạch Ngọc Đường, quen thuộc đến không thể giải thích được, cũng đồng dạng mang tới đau lòng không giải thích được, đau đến mức hít thở không thông.

Từ phòng làm việc vọt thẳng đến dưới lầu, không khí lạnh lẽo bên ngoài vừa thoáng hóa giải đau đớn trong lòng mới ban nãy. Bạch Ngọc Đường chau mày, lời vừa rồi hình như đã từng nghe qua, là do Triển Chiêu nói sao? Hình như vậy, lại hình như không phải vậy. Ngực rất loạn, từ khi nhìn thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đã phát hiện ra cuộc sống của mình bắt đầu rối loạn, một kiểu rối loạn khiến hắn vui vẻ. Thế nhưng, cảm giác vừa rồi chắc chắn không vui chút nào.

Bạch Ngọc Đường chưa từng nghĩ tới tim của mình cũng có thể đau. Hắn cười tự giễu, tim có thể đau là chuyện tốt đi. Chí ít chỉ có người sống mới có cảm giác như vậy, không phải sao? Thời điểm đại ca chết, hắn cho là mình sẽ thống khổ đến mức có ý muốn đi tìm cái chết, thế nhưng lại không hề. Có khổ sở, cũng chảy nước mắt, nhưng tim vậy mà lại bình tĩnh như đã chết rồi. Bắt đầu từ thời điểm đó, Bạch Ngọc Đường đã cho rằng tim của mình đã chết, thậm chí —— từ trước đến nay chưa từng đập một lần.

Nếu Triển Chiêu là một người có thể khiến cho mình đau đớn, như vậy làm sao có thể để cậu ly khai khỏi cuộc sống của mình đây? Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, không ngờ mình quan tâm đến người này đến như thế, mong muốn cậu ở lại bên cạnh mình đến như thế, thì ra là do mình có thể vì cậu mà phát đau. Thật đúng là tự ngược ha, không phải sao? Bất quá ít nhất khi ở trước mặt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường có thể sống thực sự như một người đang sống. Được rồi, vậy là đủ rồi.

Đương nhiên, loại cảm giác này chỉ có bản thân Bạch Ngọc Đường minh bạch, hắn không tin các ca ca có thể hiểu rõ được ý nghĩa của Triển Chiêu đối với hắn. Coi như là ích kỷ đi, Bạch Ngọc Đường cảm thấy hành vi của mình rất buồn cười, nhưng lại tình nguyện tiếp tục trở nên buồn cười trong mắt người khác như vậy.

Triển Chiêu mất đi ký ức, mà không biết vì sao, hôm nay Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy chính mình hình như cũng quên mất một vài điều gì đó, quên mất chuyện thật lâu về trước. Bao lâu đây? Đời này mình sống tới ngày hôm nay vẫn chưa được hai mươi lăm năm đi, tại sao có thể nảy sinh ra loại cảm giác quên này được vậy? Tim đau, đầu cũng đau, không thể nhớ được, có muốn cũng không thể nhớ ra. Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu về phía trên lầu, hắn phảng phất cảm giác được Triển Chiêu ở trên đó đang nhìn hắn. Được rồi, chúng ta bây giờ là đồng bệnh tương liên, Triển Chiêu, may mắn mà có cậu.

Triển Chiêu quả thực đang nhìn Bạch Ngọc Đường, bóng trắng ở lầu dưới kia có hơi không rõ ràng, bất quá vẫn rất chói mắt, đâm vào mắt của Triển Chiêu đến phát đau. Cậu không biết hành động nào của mình đã kích thích Bạch Ngọc Đường, có phải là câu nói đó của mình hay không?

Cái này —— có điểm khó hiểu, chẳng lẽ hắn nghe ra được cái gì rồi? Trong lòng cả kinh, thầm mắng mình, Triển Chiêu a Triển Chiêu, ngươi còn muốn nhận được cái gì từ hắn ở đây nữa? Hắn quan tâm ngươi như vậy, từ cổ chí kim sẽ không bao giờ thay đổi, nếu như ngươi khiến cho hắn động tâm với ngươi trước khi rời đi, sau này có một ngày không còn ngươi nữa, hắn phải làm sao bây giờ? Loại suy nghĩ vô liêm sỉ này cũng có thể nói đến sao? Luyến tiếc cái gì, nơi đó còn cái gì để mà luyến tiếc?

Đến khi Bạch Ngọc Đường khôi phục tâm tình, trở về phòng làm việc, rất nhiều chuyện đã không còn như cũ, Triển Chiêu đã buông lỏng tâm trí, trở về trạng thái như trước. Nếu như Bạch Ngọc Đường biết trong đoạn thời gian ngắn ngủi hắn rời đi Triển Chiêu đã suy nghĩ những gì, hắn nhất định sẽ hối hận, hối hận tại sao mình cứ như vậy mà đi ra ngoài. Nhưng hắn không biết.

Sau khi Bạch Ngọc Đường vào phòng, Triển Chiêu bận rộn ngẩng đầu lên, rồi lại nhìn vào tư liệu cầm trong tay.

“Ngày hôm nay cứ như vậy thôi,” Lòng Bạch Ngọc Đường có chút rối loạn, “Chúng ta quay về Hãm Không đi, mấy thứ này mai rồi xem tiếp.”

Triển Chiêu không phản đối, tắt máy vi tính, dọn dẹp bàn làm việc có hơi bừa bộn, sau đó liền theo Bạch Ngọc Đường ra ngoài.

Về đến Hãm Không, trời đã khuya lắm rồi, nằm trên giường của mình, tâm tình của Bạch Ngọc Đường vẫn không tốt lên được. Lúc trên đường trở về, hắn và Triển Chiêu vẫn giữ im lặng, không thích loại im lặng này, nhưng lại không biết phải làm gì để đánh tan không khí khó chịu này đi. Hắn muốn tìm người sát vách kia nói chuyện, thế nhưng biết nói chuyện gì đây? Quên đi, cứ ngủ cho rồi, sự tình hôm nay quá kỳ quái, có lẽ ngày mai sẽ ổn thôi, đến ngày mai có thể tất cả đều sẽ trở lại bình thường.

Ngày mai rốt cuộc đã đến, tất cả quả nhiên “bình thường”, chí ít, ánh mắt Triển Chiêu dùng để nhìn Bạch Ngọc Đường vô cùng thản nhiên. Có điều Bạch Ngọc Đường không thích “bình thường” như thế này, hắn cảm thấy Triển Chiêu hiện tại không giống trước đây, không ỷ lại vào hắn nữa. Cậu ấy là một người xuất sắc, trước khi mất đi ký ức, ở nơi mà người ta biết về cậu ấy, chắc hẳn Triển Chiêu phải là một người vô cùng nổi tiếng đi. Cậu rất chú ý chiếu cố bản thân, học tập những điều mới mẻ so với trước đây còn cố gắng nhiều hơn, Bạch Ngọc Đường có cảm giác, chỉ không bao lâu nữa, Triển Chiêu sẽ có thể như những người khác sinh hoạt “bình thường”, thậm chí so với người khác, cuộc sống còn “bình thường” hơn.

Bạch Ngọc Đường khó chịu, Triển Chiêu càng “bình thường”, hắn lại càng khó chịu. Cho dù có Triển Chiêu giúp đỡ, tư liệu đàm phán sáp nhập và mua lại đều được sửa sang chuẩn bị rất rõ ràng sạch sẽ, cho dù tất cả mọi người bao gồm cả Đinh Nguyệt Hoa đều dùng ánh mắt vui mừng chứng kiến sự tiến bộ nhanh như bay của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn có một loại dự cảm, sau khi Triển Chiêu hoàn toàn trở lại bình thường, cậu sẽ rời hắn mà đi, loại dự cảm này khiến Bạch Ngọc Đường thấy sợ. (Ừa, lúc đó em không cần đến chú nữa, chú sợ là phải /__)

Ba ngày sau, lúc 10 giờ sáng, vụ đàm phán sáp nhập và mua lại sẽ bắt đầu, địa điểm là Bạch thị.

Lần đầu tiên đàm phán vụ làm ăn lớn như vậy, lại còn dính đến vấn đề Triển Chiêu ở hay đi, Bạch Ngọc Đường vậy mà không hề khẩn trương chút nào. Trong lòng hắn vẫn cứ tràn ngập cái cảm giác không thoải mái này, nhìn Triển Chiêu ngồi bên cạnh một cái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, bình thường đến mức quá sức bất bình thường, bình thường đến chết tiệt.

Một chiếc BMW màu đen dừng lại trước cửa Bạch thị, từ trên xe bước xuống vài người, hai người đi đầu chính là đại diện của Thiên Hữu lần này đến đây để bàn về việc sáp nhập chuyển nhượng. Tuy rằng đã sớm biết người tới là ai, trong lòng Triển Chiêu vẫn nhẹ run lên một cái.

Thoạt nhìn, quả thực Thiên Hữu đối với vụ làm ăn này cực kỳ coi trọng, người tới không chỉ có Phó Tổng giám đốc Triệu Giác mà ngay cả Triệu Trinh cũng đến.

Triệu Trinh này nhìn qua trẻ hơn so với trong ảnh chụp một chút, trên dưới ba mươi tuổi. Không còn long quan long bào, nhìn Triệu Trinh như vậy khiến Triển Chiêu có điểm không quen thuộc. Bất quá cũng giống hệt như vị hoàng đế Đại Tống một ngàn năm trước, trên gương mặt của Triệu Trinh này cũng đang mỉm cười. Nếu như Triển Chiêu không có ký ức, có lẽ cậu cũng sẽ giống như những người khác, bị nụ cười của hắn mê hoặc, cho rằng hắn là một người có tính khí tốt. Kinh nghiệm của chính bản thân cho Triển Chiêu biết, Triệu Trinh tuyệt đối là một nhân vật lợi hại.

Có điều đối với Triệu Trinh, Triển Chiêu tuyệt không lo lắng, vẫn giống hệt như trước kia, cậu chưa từng sợ vị hoàng đế này. Vô dục tắc cương(*), Triển Chiêu đối với hắn vô sở cầu(**), đương nhiên cũng không có gì e ngại. Thời hắn còn là hoàng đế đã như vậy, huống hồ hiện tại thế nào?

(*) Vô dục tắc cương: xuất phát từ Kinh Phật, ý nói một người nếu không có bất cứ yêu cầu dục vọng gì, tự nhiên người đó không sợ gì cả, cũng không cần phải sợ gì cả.

(**) Vô sở cầu: cũng xuất phát từ Kinh Phật, “Vô sở đắc, vô sở cầu, vô sở sợ”,  là định hướng để tu hành, ý nghĩa tương tự câu trên.

“Triệu Tổng, hoan nghênh anh hạ cố ghé thăm Bạch thị.”

Bạch Ngọc Đường nghênh tiếp Triệu Trinh, tuy nhiên Triển Chiêu đứng sau lưng Bạch Ngọc Đường vẫn chú ý người phía sau Triệu Trinh, Triệu Giác đang mỉm cười.

Không như mấy ngày trước chỉ kịp liếc qua một cái, hôm nay Triển Chiêu quan sát rất cẩn thận. Triệu Giác khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi, trong tài liệu cho thấy đời này lão vẫn là chú của Triệu Trinh.

Không giống với Bạch thị là một công ty cha truyền con nối chỉ mới có 2 đời, Thiên Hữu là một doanh nghiệp đã có lịch sử đến vài chục năm, thế lực nội bộ trong công ty rắc rối khó gỡ, có thể 30 tuổi leo lên đến ghế ngọc của Tổng Giám đốc, thực sự Triệu Trinh không hề đơn giản. Mà với tư cách là người chú duy nhất của Triệu Trinh, năng lực của Triệu Giác tuyệt đối cũng không dưới tầm Triệu Trinh, sự tình mơ hồ lộ ra cái bóng của năm đó, không phải sao? Đối với những điều đó Triển Chiêu đều không quan tâm, cậu chỉ là không hy vọng Bạch thị cùng Bạch Ngọc Đường bị cuốn vào cuộc tranh chấp của bọn họ.

Chính trong lúc cậu còn đang suy tư, hai tổng giám đốc bên kia đã hàn huyên xong, bắt đầu giới thiệu cho nhau nhân viên đi cùng.

“Triển Chiêu, Triển Chiêu.” Đến lúc thanh âm thật thấp của Bạch Ngọc Đường vang lên bên tai, Triển Chiêu mới từ trong tình trạng suy nghĩ giật mình tỉnh lại.

“Vị này là?”

Vừa nhấc mắt, Triển Chiêu liền đối mặt với một đôi mắt mang theo ý cười, đôi mắt này khiến trong lòng Triển Chiêu có chút phiền phức. Nhìn thẳng vào ánh mắt của Triệu Trinh, những lần như vậy trong trí nhớ của Triển Chiêu đều không phải là hồi ức tốt đẹp gì cho cam.

“Cậu ấy là trợ lý giám đốc của tôi, Triển Chiêu.”

Bạch Ngọc Đường nhấn mạnh vào chữ “Tôi”, Triệu Trinh sửng sốt. (Uây, mới gặp đã dằn mặt =))))

“Xin chào Triệu Tổng, tôi là Triển Chiêu.” Triển Chiêu bình thản nhìn Triệu Trinh, dùng giọng điệu không quan tâm chào hỏi.

Triệu Trinh mỉm cười, đưa tay cho Triển Chiêu.

“Chào cậu, gọi Triệu Trinh là được rồi.”

Tuy rằng đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Bạch Ngọc Đường, nhưng theo phép tắc, Triển Chiêu vẫn bắt tay với Triệu Trinh, tiếp tục dùng hờ hững nói rằng: “Hoan nghênh ngài, Triệu Tổng.”