“Vì sao ngươi không biến đi! Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn biến mất trên thế gian này, vĩnh viễn biến mất!”
Được chăng? Nếu thực sự có thể, Triển Chiêu cũng mong muốn như vậy. Một thế giới không có hắn, ta thật lòng không muốn lưu lại lâu hơn.
—
Gió lạnh gào thét, tạt vào gương mặt lam y nhân, đau rát. Năm nay, mùa đông trên Hãm Không Đảo dường như đặc biệt giá rét.
Triển Chiêu điềm nhiên đứng lặng, chăm chú nhìn vào ngôi mộ trước mặt. Bên trên không có một ngọn cỏ dại, trời rét đậm, vốn không cỏ cây nào sinh trưởng, huống hồ người trong mộ phần này, đã chết từ ba tháng trước.
“Ngọc Đường, ta tới rồi.” Buông nữ nhi hồng, Triển Chiêu ngồi xuống trên chiếu, hầu như không cảm nhận được mặt đất ướt lạnh.
“Chúng ta từng nói, chờ việc ở Tương Dương xong rồi, sẽ trở về Hãm Không Đảo, thâu đêm suốt sáng, nâng cốc uống mừng. Triển Chiêu nay theo lời hẹn xưa mà đến, chúng ta hôm nay, không say không về.”
Tay nâng chén rượu, trên mặt Triển Chiêu phảng phất nét cười.
“Chuột trắng, ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta cùng uống rượu là lúc nào không? Cái gì, quên rồi sao? Ha ha, ngươi nhốt ta dưới địa lao, tình huống đó khung cảnh đó, thế nào lại có thể quên. Ngày hôm qua ta trở về chốn cũ, tìm thấy trên vách đá vẫn còn lưu lại mấy chữ “Nghẹn chết mèo” ngươi đã khắc khi xưa. Ngươi thật nhỏ mọn, chuyện như thế, vậy mà vẫn là không cam lòng chịu thua ta.”
“Ngọc Đường, mấy ngày này ta suy nghĩ mãi, nếu như ngay từ đầu là ta thua, kết quả sẽ thành ra thế nào đây? Ngươi cũng muốn biết chứ?”
“Có còn nhớ nóc nhà phủ nha ngươi hay lật lên không? Con chuột nhà ngươi, chưa bao giờ chịu đi vào đàng hoàng, suốt ngày chỉ toàn vượt nóc băng tượng. Ngươi có biết hay không, chi tiêu của phủ nha, hơn phân nửa đều là chịu tốn kém vì ngươi.”
“Nóc nhà những ngày này đã không cần phải tu sửa nữa. Thế nhưng, vì sao ngồi uống rượu nơi cũ, vị đạo dường như đã khác rất nhiều. Ngọc Đường, ngươi nói xem vì sao thế?”
Rượu uống xuống, một ngụm lại một ngụm, nhưng không có lấy một tia ấm áp, lòng Triển Chiêu từ lâu đã lạnh, tựa như Bạch Ngọc Đường ngày trước, vạn tiễn xuyên tâm. Tâm lạnh như sắt, nhưng nét mặt vẫn như cũ mỉm cười, thì ra, ta thực sự đã không còn nước mắt. Theo một ngụm rượu uống vào, tiếu ý càng thêm nồng đậm.
“Ngọc Đường, ngươi yên tâm, Triển Chiêu sẽ sống rất tốt, sẽ sống thay cho cả phần của ngươi. Thời gian chỉ mấy mươi năm, cũng sẽ trôi qua trong nháy mắt. Hồng trần tục sự, ràng buộc nhân sinh, Triển Chiêu sẽ đi cho hết. Ngươi nếu không muốn chờ nữa, thì nhanh chuyển thế đi, dù mất bao lâu, ta nhất định sẽ tìm được ngươi.”
“Triển Chiêu! Tên ác ma hại người! Ngươi còn dám tới quấy rầy Ngũ đệ?! Mau cút khỏi Hãm Không Đảo, nếu không ngươi nhất định chết không toàn thây!”
Triển Chiêu toàn thân cứng đờ, không quay đầu lại. Y biết, đó là bốn vị huynh trưởng của Bạch Ngọc Đường. Nếu nói, tất cả mọi người đều có quyền được khóc thương, thì chẳng lẽ người khóc to nhất thì cũng chính là kẻ đau thương nhiều nhất ư? Cho nên, Triển Chiêu không muốn cùng họ tranh chấp làm gì. Ngũ đệ vĩnh viễn vẫn là Ngũ đệ của họ, mà không ai buồn quan tâm, đang an nghỉ nơi này, cũng chính là Ngọc Đường của Triển Chiêu y.
“Ngọc Đường, ta phải đi, sau này có lẽ không thể đến gặp ngươi nữa. Không cần chờ đợi, ta sẽ nhanh chóng đến tìm gặp ngươi, rất nhanh sẽ đến.”
Đứng dậy, mới phát giác cơ thể đã tê cứng. Thì ra nữ nhi hồng căn bản không hề có công dụng chống lạnh, chuột trắng, Mèo con lại bị ngươi lừa rồi.
Miễn cưỡng chống đỡ thân thể cứng ngắc, Triển Chiêu hướng thẳng chân núi mà đi, phía sau lưng tiếng mắng chửi của Tứ thử vẫn vang lên không dứt. Thanh âm cứ đều đều dội đến, Triển Chiêu lại như mắt điếc tai ngơ.
“Triển Chiêu, vì sao ngươi không chết? Vì sao không phải là ngươi? Vì sao?”
Vì sao? Triển Chiêu cũng muốn biết.
“Ngươi đừng xuất hiện bên cạnh Ngũ đệ nữa. Kể cả trước mộ phần này của hắn cũng không được!”
Yên tâm, ta sẽ không.
“Vì sao ngươi không biến đi! Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn biến mất trên thế gian này, vĩnh viễn biến mất!”
Được chăng? Nếu thực sự có thể, Triển Chiêu cũng mong muốn như vậy. Một thế giới không có hắn, ta thật lòng không muốn lưu lại lâu hơn.
Bỗng nhiên cảm thấy một trận mê muội, ôi, thân thể hẳn là không xong rồi. Sau lần kịch chiến đó, quả nhiên không thể uống rượu chịu rét. Ngất đi ở chỗ này, sợ là cũng không có ai để ý đến. Vậy cũng tốt, Ngọc Đường, để Triển Chiêu đi cùng ngươi một đoạn.
Lúc tỉnh lại, cơn lạnh thấu xương đã biến mất, Triển Chiêu cảm thấy trên người rất ấm áp. Một bàn tay mềm mại đặt trên trán, thanh âm ôn nhu vang lên bên tai: “Đã hạ sốt, anh ta sắp tỉnh lại rồi.”
“Chị nè, rốt cuộc chị từ chỗ nào tha một quái nhân như thế này đem về vậy?” Một giọng nói của con nít mang ý nghi ngờ.
“Quái nhân cái gì! Em trai, người ta quái chỗ nào, lễ phép một chút.” Giọng nữ ôn nhu cười nói.
“Ăn mặc kỳ quặc như vậy, y chang mấy diễn viên trong các phim truyền hình, còn không quái?” Đứa nhỏ không phục lắm.
“Chờ cậu ta tỉnh rồi sẽ biết thôi.” Bên cạnh, một giọng nam nhẹ nhàng can ngăn.
“Thấy chưa. Anh hai nói lúc nào cũng có lý.”
“Hừ, anh hai bất công.”
“Suỵt… Anh ta tỉnh.”
Triển Chiêu chậm rãi mở mắt, lại cảm thấy một trận choáng váng, vội vàng nhắm mắt lại. Cảm thấy trên người mệt mỏi muốn chết, giống như đã trải qua một quãng đường thật dài, chỉ có thể nén lại khó chịu, lần thứ hai mở mắt.
“Anh thấy thế nào rồi, rất khó chịu sao?” Đang nói chính là nữ nhân lúc nãy, Triển Chiêu vừa nhìn tới nàng, không khỏi sửng sốt.
“Đinh tiểu thư, sao nàng lại ở Hãm Không Đảo?”
“Anh biết tôi sao?” Cô gái bị Triển Chiêu gọi là Đinh tiểu thư vô cùng kinh ngạc, vì sao mà một người từ bên ngoài nhặt về nhà lại có thể quen mình.
Triển Chiêu hiện tại cũng không hiểu ra sao, ở đây chắc chắn không phải Hãm Không Đảo, trước mắt rõ ràng là Đinh Nguyệt Hoa, thế nhưng lại ăn vận trang phục cực kỳ cổ quái, quan trọng nhất chính là không nhận ra y. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Đinh tiểu thư, nàng không nhận ra Triển Chiêu sao?”
“Triển Chiêu?” Đinh Nguyệt Hoa nhướng mày, tỉ mỉ cố gắng nhớ lại, rõ ràng chưa từng gặp qua người nào tên Triển Chiêu mà.
Nhìn Đinh Nguyệt Hoa đang lắc đầu, trong lòng Triển Chiêu cực kỳ kinh hoảng, đến tột cùng là chuyện gì? Thấy Triển Chiêu giãy dụa muốn rời giường, Đinh Nguyệt Hoa vội vàng ngăn cản.
“Anh đừng gấp, hiện tại thân thể của anh rất yếu, cần phải nghỉ ngơi. Chuyện gì nghĩ không ra thì cứ từ từ nhớ lại cũng được.”
Triển Chiêu nghe Đinh Nguyệt Hoa nói như vậy, càng tỏ ra sốt ruột hơn. Thế nào lại thành ta nghĩ không ra, rõ ràng là nàng không nhớ được Triển Chiêu mà.
“Nè, tên kỳ quái kia, chị đã bảo anh nghỉ ngơi, anh còn lộn xộn cái gì?”
Triển Chiêu theo thanh âm quay sang nhìn, người đang nói chuyện kia đương nhiên là Đinh Triệu Huệ, thế nhưng, Đinh Triệu Huệ vì sao lại mang bộ dáng của đứa trẻ mười tuổi được chứ? Vậy, vậy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Không kịp nghĩ ngợi, một trận váng vất nghiêm trọng kéo tới, Triển Chiêu lại ngất đi, mê man.