Viên Ngọc Kề Bên

Chương 9




Lưu Quang khẽ nhếch môi, muốn cười, nhưng cơ mặt cứng nhắc, một nụ cười thôi cũng không thể nào thành nổi.

Cậu chỉ có thể đứng đó im lặng, chờ Bạch Thất Mộng sai bảo.

Chỉ có thể đợi chờ, giống như mấy trăm năm nay, từ lần đầu tiên mở mặt, chỉ có thể đợi chờ, hoặc là… tùy hắn tiện tay tặng cho người khác.

Ngoài như thế, còn có thể làm sao?

Cậu dầu sao cũng chỉ là một viên ngọc bình thường mà thôi.

Thật thế mà.

Đừng tham lam là hơn.

Lưu Quang tự nhủ với lòng, tay chân lạnh lẽo, đau đớn trong lồng ngực  dần chết lặng. Mơ hồ dõi theo bóng Bạch Thất Mộng lẫn trong yến hội, cậu khép mi, lặng lẽ ẩn vào trong góc phòng âm u, hòa mình vào bóng tối.

Yên hội tưng bừng.

Rất nhiều âm thanh ríu rít bay đến, nhưng Lưu Quang như chẳng nghe thấy điều gì, chỉ chăm chú nhìn Bạch Thất Mộng.

Dung nhan như tranh, nói cười vui vẻ.

Đó là người cậu yêu đến cuồng si, đáng tiếc vĩnh viễn không thể có.

Đang ngẩn ngơ, chợt có một đôi tay từ sau vòng lấy, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Lưu Quang kinh hãi, chưa kịp giãy dụa, một làn môi ấm áp đã chạm vào vành tai cậu, có tiếng nói khẽ: “Đừng nhúc nhích, là ta.”

Nhị điên hạ?

Lưu Quang vốn đang do dự, nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, lập tức không nền hà thúc cùi trỏ ra sau, đồng thời lật tay cầm lấy chuôi kiếm.

Đàm U mỉm cười, dễ dàng kéo Lưu Quang vào sâu hơn trong bóng tối, dùng bình phong làm lá chắn, hoàn toàn thoát khỏi yến hội phồn hoa, “Bách hoa yến chẳng có gì thú vị, có muốn đi theo ta không?”

Lưu Quang lạnh lẽo đáp: “Tôi vẫn chưa phải người của nhị điện hạ.”

“Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Đàm U cười, có vẻ cực kỳ chắc chắn, thần thái có chút kiêu ngạo, tựa như cả thế gian đều nằm gọn trong tay.

Người như vậy, có làm việc tồi tệ, cũng có thể làm một cách quang minh chính đại.

Lưu Quang nhắm mắt lại, không thể nổi giận với y được, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy mệt, lạnh lùng nói: “Nhị điện hạ nếu có thể, xin chăm sóc chu đáo cho gốc lan của ngài thì hơn.”

Đàm U nghe vậy ngẩn ra, khóe miệng cong lên, cười sáng lạn. “Đúng thế, ta còn phải đi tìm một gốc lan trao cho Bạch Thất Mộng mà.”

“Sao cơ? Không phải nó ở trên Huyễn Hư Đảo sao?”

“Chỉ là thuận miệng bịa chuyện, cả cậu cũng tin sao?”

“…”

Lưu Quang đột nhiên không biết phải nói gì.

Cậu không thể ngờ người trước mặt hóa ra lại vô lại như vậy.

Đàm U thấy cậu im lặng, cất tiếng cười xoa má cậu: “Sao thế? Lo ta không thể tìm ra sao? Đừng lo, trên đời chỉ có một Lưu Quang, nhưng mỹ nhân tuyệt sắc… muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Lời hắn nói có ngầm thâm ý, Lưu Quang nghe xong ngẩn người, không biết phải đáp sao.

Đàm U cũng không ép người, chỉ là như có như không thở dài, xoay người đi.

Hẳn là đi tìm gốc lan kia.

Lưu Quang vẫn ngẩn ngơ nguyên chỗ, thầm đoán lần cá cược này sẽ là ai thắng ai thua.

Mà thực ra thắng thua thì có khác gì đâu?

Mỹ nhân trên đời hàng ngàn hàng vạn, Bạch Thất Mộng mỗi bước đều được yêu thương, e rằng vĩnh viễn cũng không để Lưu Quang trong lòng.

Bao năm qua, cậu từ lâu đã hiểu thế nào là cầu mà không được.

Chỉ là không cam lòng mà thôi.

Cậu rõ ràng đã thành hình người, rõ ràng là biết khóc biết cười, rõ ràng cố gắng rất nhiều mà, tại sao không ai quan tâm đến cậu?Tại sao chỉ có mình lại… cô đơn như vậy?

Tâm hồn mờ mịt, Bách Hoa Yến tan lúc nào cũng không hay, ngơ ngác theo Bạch Thất Mộng về núi.

Tất cả vẫn như thương.

Đúng thế, dù đau đớn đến thế nào chăng nữa, mình vẫn có thể tiếp tục sống sót.

Kể ra cũng ngạc nhiên, nhị điện hạ đáng ghét kia đột nhiên lại không thấy bóng đâu.

Bạch Thất Mộng chỉ cho rằng hắn trở lại Huyễn Hư đảo. Lưu Quang biết sự thật, nhưng chẳng hề nói ra, vẫn sống theo nếp cũ, mỗi ngày đều làm bạn bên Bạch Thất Mộng.

Cứ như vậy qua bốn năm ngày, Đàm U lại xuất hiện.

Hôm đó trên linh sơn trời đổ mưa. Mưa rả rích, không thể coi là lớn, nhưng vừa đủ để ướt áo người ta.

Đàm U giữ một cây dù trong tay, đưa một cô gái trẻ đến đại môn. Nàng mặc áo tím, tóc đen, trong tay còn ôm một gốc lan, dung nhan tuyệt mỹ, đáng tiếc ánh mắt có phần trống rỗng, dường như chẳng biết đến bụi trần, vẻ ngây thơ ngơ ngác đủ khiến người mê muội, tim đập như trống khua.

Bạch Thất Mộng và Lưu Quang vừa thấy nàng, đều ngẩn người.

Bạch Thất Mộng có lẽ vì kinh ngạc?

Lưu Quang, thì chính là vì khuôn mặt kia của nàng.

Khuôn mặt mỹ lệ đó cậu trông rất quen, tựa như từng gặp ở nơi nào đó.

Đúng rồi, chính là đêm hôm đó, khi mới lần đầu gặp Đàm U, hắn thi triển pháp thuật khiến cậu nhìn ảo ảnh, giống y như tuyệt sắc dung nhan trước mắt.

Bạch Thất Mộng cười tươi trước khuôn mặt đó, đôi mắt sáng rực, phút chốc đã rơi vào lưới tình, cả chuyện chào hỏi với Đàm U thế nào cũng không xong.

Lưu Quang chợt hiểu.

Thì ra nhị điện hạ quả là có khả năng này.

Có khả năng… khiến Bạch Thất Mộng thích cậu.

Lưu Quang nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt, hơi đau đau.

Đàm U hiển nhiên nhìn thấy tâm tư cậu, cố ý cười với cậu, dù không mở miệng, ý tứ đã rõ ràng.

Đã nhìn thấy chưa?

Thứ người này chẳng thèm, người khác lại cầu không được.

Lưu Quang liếc mắt nhìn cảnh mỹ nhân kia quyến rũ ánh nhìn Bạch Thất Mộng, cuối cùng cũng hiểu quỷ kế của Đàm U, người này hao hết tâm tư, chính là để thấy cậu thấy rõ hiện thực.

Nhưng thật ra, cậu có khi nào không rõ đạo lý đó đâu?

Bạch Thất Mộng mê luyến mỹ sắc, vẫn thấy ai đẹp là yêu, tình cảm vẫn luôn chân thật, nhưng chẳng bao giờ vững bền. Dù cho hắn giúp Lưu Quang đổi đi khuôn mặt này, kết quả vẫn thế thôi.

Lưu Quang thầm nghĩ, và chậm rãi nở nụ cười. Cậu cười như vậy, gương mặt lạnh nhạt dịu dàng hơn nhiều, trên người như phủ một luồng ánh sáng, khiến người ta không nhịn được muốn ngắm nhìn.

Đàm U nhìn đến sững sờ, bất chấp Bạch Thất Mộng ở ngay cạnh, đi đến nắm lấy tay cậu: “Hối hận rồi sao? Nếu đêm đó em nghe lời ta, thì người đứng bên cạnh Bạch Thất Mộng lúc này chính là em.”

Lưu Quang giật tay lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tôi từng nói, tôi không muốn làm quân cờ trong tay kẻ khác.”

Im lặng, quay đầu nhìn Bạch Thất Mộng ngay gần cạnh, đáng tiếc Bạch Thất Mộng còn mải lấy lòng mỹ nhân, chẳng hề nghe thấy lời cậu. Lưu Quang nhắm mắt lại, nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa nếu vì thế mới có thể được tình yêu, tôi cũng không cần. Tôi thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành, thà rằng suốt đời ngu ngốc si mê, cũng sẽ không chấp nhận buông xuôi.”