Sau khi trở lại Thiên giới, Lưu Quang hạ quyết tâm, phải đưa người nào đó ra khỏi cửa.
Hằng ngày cậu đều trốn biệt khỏi Đàm U, thỉnh thoảng đụng phải thì mặt lạnh như tiền, nói cũng không thừa ra một lời. Cậu có vẻ rất sợ vị nhị điện hạ cao cao tại thượng kia tự mình hiến thân, cởi hết chạy lên giường.
Đàm U không ngờ Lưu Quang lại đáng yêu như thế, tất nhiên càng cố ý trêu chọc, có cơ hội là giở trò. Có điều y dù sao cũng là khách quý trong phủ người ta, không thể làm càn quá mức, hơn nữa phải chừa thời gian ứng phó với Bạch Thất Mộng.
Bạch Thất Mộng xưa nay vẫn tự cho mình đào hoa, đặc biệt dễ động lòng trước mỹ nhân, chính xác hơn thì đúng là loại người thấy ai thì lập tức thích người đó. Hắn thấy Đàm U ở lại trong phủ hơn nửa tháng, đương nhiên tự cho là người ta có ý với mình, thế là suốt ngày quấn quýt lấy Đàm U uống rượu nói chuyện, đem hết tất cả ôn nhu ra sử dụng.
Đàm U biết có hiểu lầm cũng không thèm đính chính, cứ để quan hệ hai người dần rơi vào ám muội, thậm chí không lâu sau Bách Hoa thịnh yến, y còn cùng Bạch Thất Mộng đến dự yến.
Bách Hoa yến này chính là đại hội lớn nhất Thiên giới, trăm hoa đua nở, tiên nữ nâng chén chúc mừng, các thần tiên đều quy tụ, vô cùng náo nhiệt.
Bạch Thất Mộng đến được chốn mỹ nhân như mây, tất nhiên là như cá gặp nước, đôi mắt hoa đào chớp rồi chớp, quạt mềm trong tay phất phơ liên tục, gặp ai có chút quen biết đều đùa hai ba câu, hệt như con bướm tìm hoa đậu rồi lại bay.
Đàm U nhân cơ hội đó thối lui, lùi lại cùng Lưu Quang cười nói: “Bạch Hổ đại nhân nhà em quả là nhiệt tình, đến ta cũng không chịu nổi rồi, bao giờ em mới chịu cứu ta khỏi hiểm cảnh đây?”
Lưu Quang mặt lạnh đáp: “Đáng đời.”
“Ồ, ghen tỵ?”
Lưu Quang lạnh lùng không nói lời nào.
Đàm U như thật như đùa thở dài một hơi, lo lắng nói: “Nếu em có thể cho ta ăn dấm chua một lần, ta cũng không biết mình sẽ hài lòng đến mức nào.”
Lưu Quang nhíu mày, tính mở miệng nói, thì thầy Bạch Thất Mộng đã quay trở lại, cực kỳ thân thiết níu lấy tay Đàm U, nói: “Phía trước rất náo nhiệt, nhị điện hạ có muốn đến xem không?”
“Ồ, có chuyện gì sao?”
“Hồ vương nam mặc nữ trang nọ với công chúa Đông Hải ế chồng kia đang náo loạn lên, còn giơ tay quơ chân ở Nam Thiên môn kìa.”
Hồ vương và công chúa Đông Hải trên Thiên giới đều rất nổi tiếng. Có lời đồn bọn họ cùng thích một thần tiên, vì tranh giành người nọ mà lúc nào cũng ầm ĩ, một người còn khiến mình thành tên kỳ quái nam mặc nữ trang, một người thì từ chối vô số đám hỏi, có lẽ cả đời này không gả cho ai được.
Đàm U nghe qua, bất giác quay đầy liếc Lưu Quang một cái, nói: “Thật đáng ngạc nhiên, trên đời cũng có kẻ si tình thế sao?”
Bạch Thất Mộng không nghe ra ý ẩn trong lời y, thuận miệng nói tiếp: “Chân trời nơi nào thiếu cỏ cây, mỹ nhân chốn nào không có, cố chấp như thế thật không biết đạo lý gì cả.”
“Nói không chừng sẽ có một ngày, Bạch Hổ tướng quân sẽ vì tình mà khổ sở.”
“Hà, sao thế được?”
Hai người vừa đi vừa nói, đến chậm một chút, cuộc náo nhiệt đã sớm tan rồi, nhưng cổng Nam Thiên vẫn còn một đống hỗn độn, xác nhận nơi đây đã từng có một trận đấu ồn ã.
Bạch Thất Mộng có vẻ tiếc nuối, nhưng vừa bước trở lại thiên đình, rất nhanh bị kỳ hoa dị thảo nơi này hấp dẫn.
Bên tai tiên nhạc bay bay.
Hoa cỏ đủ sắc tụ lại, ở ngói xanh lưu ly từng lớp xòe tung, khiến người ta hoa mắt.
Trăm hoa nở bung, tiên tử từ trong làn hoa ngàn hương vạn sắc thả người theo nhạc, tay áo phấp phới, miệng cười khuynh thành.
Hoa đẹp, người còn đẹp hơn.
Bạch Thất Mộng thấy thế, tâm tình rất vui vẻ, liên tục vỗ tay tán thưởng.
Đàm U vẫn một lòng quan sát Lưu Quang, đột nhiên chuyển mắt, cười nói: “Bạch tướng quân dường như rất thích những hoa tiên này?”
“Mỹ nhân do hoa biến thành, ai cũng đều tuyệt sắc.”
“Nói mới nhớ, trước ta có một gốc lan, đến giờ vẫn dưỡng trên Huyễn Hư đảo.”
Ánh mắt Bạch Thất Mộng sáng lên, lập tức nói: “Có thể lọt vào mắt nhị điện hạ, tất không tầm thường.”
Đàm U khẽ cười như thể đồng tình, nhưng rồi lập tức nhăn mày, nói: “Nhưng nó được nuông chiều từ bé, rất khó hầu hạ. Ta dùng hết tâm tư cũng không cách nào khiến nàng hài lòng.”
“Cả nhị điện hạ cũng không thu phục được?”
“Ta đâu có thể phong lưu tiêu sái như Bạch tướng quân?”
“Ha ha,” Bạch Thất Mộng được y nói thế, nổi lên lòng hiếu kỳ, than thở, “Nếu có cơ hội, ta thật muốn lên đảo xem một lần cho biết.”
Đàm U thấy hắn mắc câu, nụ cười càng ấm áp tựa gió xuân, từ tốn nói: “Ta quấy rầy quý phủ đã lâu, vốn vẫn băn khoăn. Nếu có thể đưa gốc lan đó cho ngươi, cũng là chuyện hay. Có điều nếu chỉ thế thì chẳng còn gì thú vị, hay là chúng ta đánh cuộc đi?”
“Cược thế nào?”
“Bạch tướng quân nếu có thể thu phục được nó, khiến hoa tiên tính tình lạnh nhạt này cũng bị tình làm khổ sở, ta sẽ hai tay dâng gốc lan đó cho anh. Nhưng nếu Bạch tướng quân không làm được, cũng phải đưa một thứ cho ta.”
“Thứ gì?”
Đàm U cong môi lên cười nhạt, khóe mắt nhìn xuyên của Bạch Thất Mộng nhìn lên phía trên, cất giọng nói đầy mị hoặc như thể đầu độc tâm tư người khắc, nói rõ từng chữ: “Viên minh châu trên trán anh.”
Nghe vậy, Lưu Quang giật nảy, lập tức ngẩng đầu lên, rồi rất nhanh cúi thấp xuống.
Cả Bạch Thất Mộng cũng biến sắc.
Hắn từ trước đến nay có sợ miệng lưỡi ai đâu, thế mà lúc này lại lộ vẻ bối rối, gượng cười nói: “Trên đảo của nhị điện hạ đâu thiếu kỳ trân dị bảo, muốn có báu vật gì mà chẳng có? Sao lại nhìn trúng hạt châu này của ta vậy?”
Đàm U cũng không bức hắn, như chỉ thuận miệng nói: “Chỉ là góp vui thôi mà, nên đặt cược thứ gì đáng giá mới đáng. Bạch tướng quân tiếc thì thôi vậy. Dẫu sao các hạ đã gặp bao mỹ nhân, chắc chẳng hề kém gốc lan trên đảo ta đâu.”
Nói như thế, cũng không liếc nhìn Lưu Quang thêm một lần nào nữa, quả thật chẳng khác gì thuận miệng, thậm chí còn quay đầu về nơi khác, nói: “A, bên kia có vài người quen, ta xin lỗi phải rời đi một lát.”
Hắn càng như thế, Bạch Thất Mộng càng khó chịu, không khỏi bật thốt: “Nếu vậy, ta làm thế nào mới có thể khiến nhị điện hạ hứng thú đây.”
Đàm U trong lòng cười thầm, nhưng bên ngoài lại thản nhiên, chỉ hất tay áo, không ngoảnh đầu đi tới chốn khác.
Bạch Thất Mộng ngơ ngẩn tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn thẫn thờ.
Lưu Quang nghe rõ ràng những lời đối thoại của hai người, nhưng trước sau đều không ngẩng đầu lên, chỉ mờ mịt nhìn chằm chằm xuống hai chân, ngực dần thắt lại.
Lạnh quá.
Cậu thấy lạnh kinh khủng lên được, đến nỗi hai tay chẳng còn chút sức lực.
Cậu biết Đàm U chắc chắn có âm mưu, nhưng Bạch Thất Mộng… sao lại có thể đơn giản mắc lừa như thế?
Bạch Thất Mộng vừa nói liền thấy hối hận, thấy dáng vẻ Lưu Quang, vội vàng giải thích: “Lưu Quang, ta chỉ là muốn gặp cây lan đó thôi, đâu định đem cậu cho người ta.”
“Vâng.”
“Cho dù đồng ý đánh cuộc với nhị điện hạ, ta chưa chắc đã thất bại mà.”
“Vâng.”
“Mà dù có thua, chúng ta quỵt có sao đâu? Nhị điện hạ cao quý không ai sánh nổi, chắc chắn không thiếu một viên ngọc.”
“…Vâng.”
Từ đầu đến cuối, Lưu Quang chỉ đáp một chữ “vâng.”
Bởi vì ngoài chữ đó, cậu có thể nói gì đây?
Cậu hiểu Bạch Thất Mộng không có ý đó. Người đó chỉ lại bị sắc đẹp mê hoặc, nên mang theo lòng cầu may lấy mình ra đánh cược một phen thôi.
Nhưng mà, thế thì có gì khác biệt.
Trong mắt người khác, Lưu Quang hắn chỉ là một đồ vật mà thôi.
Có thể dùng chơi đùa, có thể đem đi tặng, nhưng… chỉ sinh tình là không thể.