Viên Ngọc Kề Bên

Chương 50




Vừa nói xong những lời này, Lưu Quang còn chưa kịp mở miệng phản bác, Đàm U đã bật ho.

“Điện hạ?”

“Khụ khụ khụ…” Cố gắng cởi quần áo.

“Điện hạ, người còn chưa khỏi hẳn.”

“Khụ khụ khụ, không việc gì hết…” Cố gắng đẩy ngã Lưu Quang.

“Điện hạ, có phải người đang hộc máu hay không?”

“Khụ khụ khụ, câm miệng.” Cố gắng hôn lên.

“Điện hạ!”

“Khụ khụ khụ!”

Cố gắng… Ừ, kết quả cố gắng đương nhiên là Nhị hoàng tử điện hạ thân thể ốm yếu hư nhược bất lực chỉ có thể thấy mà không thể ăn, được Lưu Quang đỡ vào phòng nghỉ ngơi.

Dù là thế, hắn vẫn không chịu yên, nằm trong chăn hừ đến hừ đi, lăn lộn suốt.

Lưu Quang đành phải bận rộn chăm sóc hắn, nào là mớm thuốc nào là đưa nước, lúc này nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ, người giận sao?”

“Không giận.”

“Vậy tại sao không chịu nhìn vào mắt ta?”

Đôi con ngươi Đàm U đảo quanh, nhưng không chịu nhìn vào mắt Lưu Quang, cuối cùng lại hừ thêm tiếng nữa, nghiến răng: “Lần sau nhất định phải làm cho Bạch Thất Mộng xem!”

Lưu Quang đúng là dở khóc dở cười.

Rồi trong chốc lát lại thở dài, mắt nhìn khuôn mặt bị bỏng của Đàm U: “Vết thương này liệu có thể chữa khỏi hay không?”

“Đương nhiên có thể.” Đàm U cười, một tay kéo người vào lòng, “Chỉ cần em nói yêu ta, đảm bảo không thuốc tự khỏi.”

Lưu Quang cảm thấy có nơi nào đó trong trái tim tan chảy ra, những lời kia cũng tự nhiên bay ra khỏi miệng, thì thầm nơi tai Đàm U một lần lại một lần.

Đàm U thở gấp, đôi tay lại giở trò.

Khi mấy ngón tay đã với vào cổ áo Lưu Quang, ngoài cửa đột nhiên vang ra tiếng, Bạch Thất Mộng đang ở ngoài thò cổ vào, để lộ cái đầu xù bông.

Lưu Quang hoảng hốt, lập tức nhảy khỏi giường, nói: “Thôi rồi, thuốc sắp sắc xong, tôi đi xem.”

Dứt lời, quay đầu ra khỏi cửa.

Đàm U miếng ăn đến miệng còn mất, bàn tay vẫn đang dừng ở giữa không trung, hung tợn trừng mắt nhìn đầu sở gây tội.

Ngoài dự liệu là Bạch Thất Mộng cũng trợn mắt nhìn lại, bước một đi vào phòng, mắt hổ soi xét gương mặt hắn, cổ phát ra tiếng gầm gừ.

Đàm U ngẩn người, nhướn mày.

“Sao? Ngươi nhìn ra?” Hắn đưa tay xoa hai má đã hoàn toàn thay đổi của mình, chẳng hề để ý cười, “Tý nữa thì ta quên, dù sao ngươi cũng là thần thú Bạch Hổ.”

“Gào!” Bạch Thất Mộng khua chân, lại trợn mắt lên.

“Cái gì? Hỏi ta tại sao làm thế?” Đàm U giống như nghe được chuyện gì hài hước lắm, bật cười, “Đương nhiên là vì Lưu Quang, ta muốn em ấy quên hẳn ngươi đi. Người em ấy toàn tâm toàn ý… chỉ có thể là ta.”

Hắn hiểu rõ tính Lưu Quang.

Nếu bị ép buộc, Lưu Quang vĩnh viến chỉ đứng yên đó dứt khoát không tiến nửa bước. Mà Nhị hoàng tử Thiên giới tâm cao khí ngạo như hắn sao chịu được người trong lòng cứ nghĩ tới người khác?

Hắn muốn Lưu Quang chính miệng nói yêu mình.

Hắn muốn Lưu Quang không còn sức để ý Bạch Thất Mộng nữa.

Hắn muốn… hoàn toàn chiếm cứ trái tim người.

Đàm U mềm oặt ngồi ở đầu giường, nhìn thế nào cũng là kẻ bệnh nặng, nhưng vẻ mặt hắn nghiêm túc, khiến người ta thầm sợ hại.

Lông toàn thân Bạch Thất Mộng dựng đứng, nhe răng trợn mắt gào vài tiếng, hận không thể nhảy tới cắn.

“Ồ? Nói ta đê tiện giả dối vô liêm sỉ?” Đàm U cười rất sung sướng, nói, “Bạch Hổ tướng quân hôm nay mới biết ta sao? Đáng tiếc, thủ đoạn xấu xa của ta chỉ dùng với một mình Lưu Quang thôi.”

Bạch Thất Mộng vẫy đuôi, ồn ào kêu.

“Ngươi muốn đi nói cho Lưu Quang? Không sao, ta không bận tâm. Nhưng mà…” Giọng Đàm U đột ngột trở nên mềm mại, còn đưa tay vuốt lông Bạch Thất Mộng, nhấn từng chữ, “Ta không phiền có thêm một cái đệm da hổ trên Huyễn Hư đảo.”

Bạch Thất Mộng không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, nhào tới trước.

Nhưng hắn còn chưa chạm được tới người Đàm U, đã thấy mắt hoa lên, một luồng sáng trắng chớp lóe. Thế là thân thể bị bắn đi, lăn rầm rầm đụng cửa mới thôi.

Lưu Quang bưng thuốc về, vừa kịp thấy con mèo lăn tròn trên đất, ngạc nhiên nói: “Điện hạ, người lại bắt nạt Bạch Hổ đại nhân?”

“Nào có, chúng ta ở chung rất tốt.” Đàm U ngáp dài, ra vẻ yếu ớt,  “Bạch Hổ đại nhân thấy ta buồn chán, đang diễn xiếc cho ta xem.”

Bạch Thất Mộng không thể phản bác, chỉ đành cúi đầu kêu.

Lưu Quang cảm thấy quái lạ, tò mò hỏi: “Người nghe hiểu những gì Bạch Hổ đại nhân nói?”

“Đương nhiên…” Chớp chớp mắt, cười vô tội, “Hoàn toàn không hiểu.”

Rồi mới ngã ra giường, bâng quơ chuyển đề tài: “Lưu Quang, ta mệt lắm, đi ngủ với ta.”

Lưu Quang nhìn bát thuốc trong tay, lại nhìn Bạch Thất Mộng dưới đất, có điều do dự.

“Lưu Quang…”

Đàm U lại gọi, giọng vừa trầm vừa khàn, hợp thời chứng minh cho thân thể yếu ớt bệnh tật, cần chăm sóc đặc biệt của mình.

Quả nhiên, Lưu Quang lập tức hạ quyết đâm đẩy Bạch Thất Mộng đang choáng váng đầu óc ra khỏi cửa, bưng thuốc ngồi xuống giường, bón từng thìa cho Đàm U.

Đàm U lúc này không giở trò nữa, rất nghe lời uống hết thuốc. Xong xuôi mới kéo chăn qua một bên, vỗ chỗ trống bên cạnh nói: “Ngủ với ta.”

Giọng điệu không hề cưỡng ép, nhưng khiến trái tim Lưu Quang nảy lên, không khỏi cúi đầu từ tốn nằm xuống.

Đàm U lập tức choàng chăn qua, ôm người vào lòng, nhẹ nhàng gọi: “Lưu Quang.”

Lưu Quang lên tiếng, hỏi: “Điện hạ, lúc nào chỉ chúng ta về Huyễn Hư đảo?”

“Đợi thân thể tốt hơn… Ngày mai đi.”

“Ồ? Không cần làm cho Bạch Hổ đại nhân xem?”

“Làm xong rồi đi!”

Lưu Quang cười không ngừng.

Vốn trên người cậu cũng bị thương, mấy ngày nay lại không nghỉ ngơi đầy đủ, nói được mấy câu với Đàm U đã cảm thấy mệt mói, thành ra lại là người nhắm mắt trước.

Đàm U ngược lại không buồn ngủ, cứ muốn xem thật kỹ gương mặt Lưu Quang đang ngủ say, sau đó nắm tay cậu đưa lên môi hôn, giữ cho mươi ngón đan xen.

Thứ trái tim muốn, cuối cùng đã vào tay.

Ban sáng hắn từng nói, hắn chưa từng cược thua.

“Lưu Quang, em là của ta.”