Viên Ngọc Kề Bên

Chương 37




“Điện hạ?”

Lưu Quang nghẹn lại, bất giác cất tiếng gọi, mở miệng mới thấy giọng mình khản đặc, chẳng hề giống lúc thường.

Đàm U không trả lời.

Chỉ chậm rãi nâng tay, dùng bàn tay che kín mắt cậu.

Lưu Quang thấy trước mắt tối đen, không khỏi lui về sau, rơi vào vòng tay ấm áp.

Bên tai, tiếng tim đập liên hồi.

Thời khắc này, dường như trời đất đều biến mất, chỉ còn cậu và người kia.

Nhưng phía sau rất nhanh vang lên tiếng bước chân, có tiếng người cười khẩy, nói: “Hôm nay thật náo nhiệt, ai cũng muốn đến chỗ ta đi dạo, mà thân phận còn càng ngày càng lớn chứ. E là không lâu nữa, Hình Đường này đổi thành quán trà được rồi.”

Đàm U không để ý tới lời trào phúng ấy, chỉ giữ chặt lấy Lưu Quang, nói: “Chúng ta đi.”

“Khoan đã.” Giọng nói lạnh lẽo kia lại vang lên, vẫn không hề mang theo chút tình cảm nào, “Người này tự ý thả trọng phạm của Thiên Giới, theo lý phải ở chỗ này chịu phạt. Dù là Nhị điện hạ cũng không được phép tùy tiện dẫn người đi.”

“A,” Đàm U cười, chậm rãi hỏi, “Nơi này? Ngươi thật sự muốn sửa lại thành quán trà?”

Dứt lời, đầu ngón tay bắn ra.

Mặt đất lập tức chấn động.

Vách tường nứt ra, cửa đồng kêu ong ong, hành lang tối đen hỗn độn. Trong một thoáng mà trời đất như chuyển dời, cả tòa nhà muốn sụp xuống, tiếng kêu than sợ hãi vang lên không ngớt.

Lưu Quang mắt bị bịt kín, không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng được Đàm U ôm trong ngực nên chẳng hề thấy lo lắng. Một lúc lâu sau mới thấy chấn động dần lắng xuống, tuy tiếng đất đá rơi xuống rất chói tai.

“Nhị điện hạ tính tình thật khác người, xem ra hôm nay không mời được người ở lại.”

“Chuyện ta muốn làm, trước giờ có ai dám quản?” Đàm U hừ một tiếng, vẫn không hề quay lưng lại, chỉ cúi đầu hôn lên trán Lưu Quang, nói: “Người này là của ta. Nếu ngươi nhất định truy cứu việc này, cứ đến Huyễn Hư Đảo tìm ta.”

Dứt lời, tùy tiện hất tay, tay áo vung lên.

Bức tường ngay lập tức vỡ toang, hổng ra một lỗ lớn. Mọi người ngã trá ngã phải, thở mạnh cũng không dám.

Đàm U theo đó mà quay người đi, bỏ bàn tay ra khỏi mắt Lưu Quang, kéo cậu ngang nhiên rời đi.

Hai mắt Lưu Quang lại thấy tia sáng, đột ngột quá không thích ứng được, tập tễnh theo sau, dần dần mới thấy rõ bóng Đàm U, dáng người như ngọc, khí độ bất phàm.

A, đó là người cậu ngày đêm mong nhớ.

Hai chân cậu như đang bước trên mây, trái tim không nghe lời đập loạn, đầu óc chẳng còn nghĩ được gì nữa chỉ theo Đàm U đi về phía trước, đi qua một lớp cửa đồng này tới một lớp cửa đồng khác, ra khỏi điện phủ.

Nơi này là Hình Đường, đương nhiên đáng sợ âm u, nơi nơi đầy những dụng cụ tra tấn. Nhưng giờ phút này cả điện phủ sụp hơn nửa, nóc nhà lung lay chẳng khác gì phế tích.

Quả là trừ Nhị điện hạ to gan, còn ai có thể làm đến bước này.

Không bao lâu sau, Lưu Quang và Đàm U bước ra khỏi cửa lớn.

Bên tai vẫn có tiềng đổ vỡ, mơ hồ còn có tiếng Bạch Thất Mộng ở phía xa: “Tên quái dị gàn dở tâm thần, ngươi có gan thì ra đánh với ta một trận, đừng làm khó Lưu Quang nhà ta!”

Nghĩ là biết hắn bị chặn ngoài Hình Đường, không biết bên trong có chuyện gì nên cứ hùng hổ đòi tìm Hình Đường chủ nhân quyết đấu.

Lưu Quang cảm thấy buồn cười, bước chân vì thế mà hụt mất một nhịp, lao đầu vào người Đàm U.

Đàm U không biết đã dừng lại từ bao giờ, vẫn quay lưng với cậu, cũng thả tay ra, nặng nề nói: “Bạch Thất Mộng ở gần đây, em đi tìm hắn đi.”

“A?” Lưu Quang ngẩn ngơ, như bị người gọi dậy khỏi giấc mơ, “Điện hạ…”

Đàm U tiếp tục nói: “Bạch Thất Mộng cứ điên điên khùng khùng, nếu em không muốn gặp phiền toái, đừng cứ chiều hắn. Dẫu sao, không phải lần nào ta cũng có thể kịp đến cứu em.”

Lưu Quang nằm mơ cũng không ngờ Đàm U lại nói ra những lời này, giọng điệu còn bình tĩnh đến thế, từ đầu tới cuối chẳng hề nhìn cậu lấy một lần. Cậu đột nhiên cảm thấy ngực thắt lại, phía trước so với hành lang tăm tối kia càng đáng sợ hơn trăm ngàn lần.

Trên người cậu vốn bị thương, giờ đầu óc tỉnh táo lại, chợt cảm thấy tay chân thân thể chỗ nào cũng đau đớn, nghiêng ngả muốn nắm lấy tay Đàm U.

Nhưng vừa chạm đến ống tay áo kia, chợt thấy lóe lên, bị xung lực bắn ngược ra sau, ném cậu bay ra..

Trời đất đảo lộn.

Khi Lưu Quang đập xuống đất chẳng hề thấy đau đớn gì cả, nhưng thân thể tê dại đi, chỉ có thể dùng ánh mắt mơ hồ nhìn về phía bóng người cao ngất kia, kinh ngạc nghĩ: Ngay cả chạm cũng không chịu để cho cậu chạm vào.

Đàm U vẫn không mở miệng nói lấy một lời, tay chắp sau lưng, nhấc chân đi.

Lưu Quang bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tanh nồng.

Tai cậu ong lên, một lúc sau mới hiều đó là mùi từ trong cổ họng chính mình. Thân thể cậu đã đến giới hạn, gần như không thể động đậy, nhưng đầu óc lại rõ ràng hơn, biết bản thân chỉ có một cơ hội duy nhất, nên dồn sức kêu lên: “Tôi thích ngài!”

Đàm U cứng đờ.

Lưu Quang hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, tôi thích ngài.”

Cậu nằm trên mặt đất, ánh mắt gắt gao dõi theo bóng áo tím, khát khao người kia quay đầu một lần.

Kết quả chỉ nghe thấy tiếng Đàm U cười.

Tiếng cười khe khẽ dễ nghe như gió xuân, khiến lòng người rung động, lời nói nói rõ từng từ: “Nếu đã chơi chán, ta sẽ không muốn nữa.”

Lưu Quang chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng áo tím càng ngày càng xa.

Ánh sáng thế giới chung quanh đều như tắt hẳn.

Cậu không biết mình nằm đó bao lâu, chỉ là một giây, mà lại như cả đời. Dù sao, đến lúc Phượng Tử Hi đỡ cậu dậy, chân tay cậu đã có thể cử động lại.

“Lưu Quang ca ca, anh có sao không?” Phượng Tử Hi nắm lấy tay cậu hỏi, mặt đầy lo lắng.

Lưu Quang chẳng biểu cảm gì, chỉ thản nhiên liếc nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu biết Huyễn Hư Đảo ở nơi nào?”

“Em…” Phượng Tử Hi do dự, tròng mắt đảo một vòng.

Lưu Quang thấy thế, bỗng nhiên xoay cổ tay, một thanh đoản kiếm hiện hình, không chút lưu tình ép vào cổ Phượng Tử Hi, “Nói thật ra đi, đừng giở trò.”

Phương Tử Hi tất nhiên là kinh hãi, một lúc sau mới cười khổ: “Em đã sắp chết rồi.”

“Sống thêm được một ngày là được một ngày.” Lưu Quang đẩy kiếm thêm một chút, lạnh nhạt nhìn máu tươi chảy ra, “Kiếm của ta… không phải là chưa dính máu bao giờ.”

Ánh mắt cậu khi đó lạnh thấu xương, sát khí trên người rất nặng, cứ như là một người khác.

Trái tim Phượng Tử Hi phát rét, đột nhiên hiểu ra, kêu lên: “Anh cố ý! Anh cố ý chịu phạt thay Bạch Thất Mộng, thử xem Nhị điện hạ có xuất hiện cứu mình hay không!”

Lưu Quang không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta.

Phượng Tử Hi được xác nhận, càng kinh ngạc: “Lưu Quang ca ca, anh sao lại điên khùng vậy? Nếu như Nhị điện hạ không xuất hiện, e là anh…”

Chưa dứt lời, Lưu Quang đã nở nụ cười.

Cậu chậm rãi buông đoản kiểm ra, trở lại dáng vẻ ôn hòa lạnh nhạt thường ngày, thậm chí còn tự tay lau đi vết máu trên cổ Phượng Tử Hi, từ tốn nói: “Nếu không phát điên, sao có thể coi là đã thực sự yêu.”