Viên Ngọc Kề Bên

Chương 17




Lưu Quang nhíu mày, không hiểu người này lấy sự tự tin đó ở đâu, dứt khoát quay mặt đi không nhìn hắn nữa. Có điều vừa nãy nhảy xuống hàn khí đã thâm nhập đến vào tim, khiến cậu ho mãi không ngừng.

Ánh mắt Đàm U trở nên nghiêm túc, lập tức cầm tay cậu, vừa nghĩ, linh lực đã truyền sang.

Lưu Quang chợt cảm thấy ngực ấm áp, hàn khí trong người bị quét sạch, nhưng vẫn không lộ biểu cảm nào, chỉ nói: “Điện hạ nều còn sức lực, hẳn trước nên trị thương cho bản thân mình.”

“Lưu Quang, thế này có tính là em quan tâm đến ta?” Tâm tình Đàm U rất tốt, lập tức sáp lại hôn lên mặt hắn.

Đáng tiếc chưa được hưởng thụ, đã thấy cổ mát lạnh. Lưu Quang không biết từ lúc nào đã hóa ra một thanh đoản kiếm, giờ phút này, mũi kiếm bén nhọn đang chỉ ngay vào cằm hắn.

Đàm U cười, thức thời lui ra sau, không quá phận nữa. “Tinh thần tốt như thế, hẳn thân thể đã không còn đáng ngại.”

Lưu Quang không đáp, tay chống xuống đất, chầm chậm đứng dậy.

Thân thể cậu hơi lảo đảo, nhưng lưng thẳng tắp, trông rất an ổn, y như lúc Đàm U mới gặp vậy, chỉ đứng đó mà có thể cản cả thiên binh vạn mã.

Mắt Đàm U lóe lên ánh nước, cố nén không tới dìu cậu, chỉ nhặt viên ngọc kia lên, cẩn thận giữ trong lòng bàn tay, “Ta sẽ nghĩ biện pháp để Bạch Thất Mộng trở về Thiên Giới.”

“Điện hạ?”

“Không phải em đã nói rồi sao? Thực sự thích một người, sẽ không nỡ khiến hắn thương tâm.”

“…”

Lưu Quang giật mình, không biết trong lời này có mấy phần thật giả, nửa ngày sau mới nói: “Vậy phải cảm tạ điện hạ rồi. Mỗi người đều có duyên phận của mình, xin điện hạ đừng tự ý sửa nhân duyên người khác nữa.”

Giọng hắn rất lạnh nhạt, khiến lòng Đàm U xao động, bật thốt: “Em đã hết hy vọng với Bạch Thất Mộng?”

Lưu Quang lặng đi một lát, đưa mắt nhìn nơi khác, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Cả đời này, tôi chỉ yêu mình y.”

Chỉ là không còn cuồng dại nữa rồi.

Chỉ là đã tỉnh táo ra rồi, cầu không được, thì buông tay đi.

Yêu thích một người, cũng không nhất thiết phải là cùng người ta nắm tay đến cuối đời, chỉ yên lặng mà nhớ cũng đã đủ rồi.

Đàm U rất thích bộ dạng này của Lưu Quang, đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh kỳ lạ, lập tức nói: “Trước khi Bạch Thất Mộng trở về, em cứ ở Huyễn Hư đảo dưỡng thương đi.”

Dừng một chút lại bổ sung: “Ta chỉ lo lắng cho thân thể của em, không có ý uy hiếp đâu.”

“Tôi hiểu, nếu điện hạ muốn làm chuyện xấu, hẳn nhất định sẽ khua chiêng gõ trống, khiến mọi người đều biết mới cao hứng.”

Những lời này của Lưu Quang rất không khách khí, rõ ràng là đang trào phúng, nhưng Đàm U không hề bực tức, ngược lại còn cười ha hả, ánh mắt càng dịu dàng, “Lưu Quang, không ngờ em hiểu ta đến thế.”

Lưu Quang không phản bác được, chỉ khẽ hừ một tiếng quay đầu bước đi.

Đàm U tất nhiên sải bước theo, sai người quét dọn một gian phòng cho Lưu Quang ở lại, còn đích thân tìm vài nhánh Chu Tiên Thảo, sắc thành thuốc cho hắn trừ hàn.

Lưu Quang biết thân thể không tốt, nên rất phối hợp, nằm trên giường ngủ một giấc. Tỉnh lại không biết đã là lúc nào, chỉ cảm thấy tinh thần đã khôi phục hơn nhiều, trong phòng tranh tối tranh sáng, Đàm U đang bưng một cái bát ngồi bên giường.

Trong chén là nước thuốc đen sì, còn bốc khói, đương nhiên không phải vừa mới sắc mà là Đàm U cố ý sử dụng pháp thuật giữ ấm.

Tuy không phải việc gì ghê gớm, nhưng nếu là do vị Nhị điện hạ vô cùng kiêu ngạo làm, khó có thể cảm thấy không kỳ lạ.

Thế nên, Lưu Quang không khỏi nhíu mày.

Đàm U vội vươn tay xoa điểm giữa lông mày hắn, nói: “Uống thuốc.”

Lưu Quang nói tạ, ngồi dậy, tự mình uống một hơi cạn sạch bát thuốc.

Đàm U hiếm khi thấy cậu nghe lời như thế, không khỏi híp mắt lại: “Sau này sẽ không tìm chết nữa chứ?”

“Chết một lần đã quá khốn khổ, chẳng lẽ còn cần nhiều lần?” Thanh âm Lưu Quang như nước lạnh, thẩm thấu mà lạnh buốt xương.

“Đúng vậy,” Đàm U cười, đưa ngón tay quấy lấy tóc Lưu Quang, “Địa phủ âm khí quá nặng, nếu em thật sự trở thành hồn phách, ta lại phải nghĩ cách đưa về. Đến đến đi đi rất hại thân thể.”

Lời hắn nói ngụ ý rõ ràng, dù Lưu Quang sinh tử thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay hắn.

Trong lòng Lưu Quang rất rõ, nên liếc mắt qua rồi không hề để ý người kia nữa.

Đàm U cũng không dây dưa, chỉ lấy viên ngọc kia ra vuốt ve, ngón tay thanh thoát mơn trớn một hồi, đột nhiên nổi hứng lấy dải lụa ngũ sắc chăng vào viên trân châu, cúi đầu buộc ở hông mình.

Hắn một thân áo tím đã đầy quý khí, giờ lại thêm viên ngọc rực rỡ như vậy, lại càng đẹp mắt.

Đàm U nhìn một lát, thấy thỏa mãn, còn cười hỏi Lưu Quang: “Thế nào? Đẹp chứ?”

Lưu Quang không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ co khóe miệng, coi như nở nụ cười: “Điện hạ không cần tốn tâm tư. Từ nay về sau tôi không phải đồ trong tay người khác, tôi chỉ là của chính mình.”

Giọng điệu nghiêm túc như thế, diện mạo tuy bình thường nhưng lại có khí chất khiến người ta động lòng.

Đàm U cũng nghiêm túc nhìn, đầu ngón tay mơn trớn viên ngọc, nghiêng đầu cười. Hắn bình thường đã quen bá đạo, dù đôi lúc dùng lời ngon tiếng ngọt, cũng rất kiêu ngạo, tuyệt không như hiện tại, môi mỏng mỉm cười, ánh mắt tràn nhu tình như nước, ngắm Lưu Quang thật lâu.

“Ai nói em là đồ vật?” Hắn nghiêng người tới, nhẫn nại đã lâu, cuối cùng cũng hôn lên môi Lưu Quang, khàn giọng nói, “”Em là Lưu Quang, là người yêu của ta… Đàm U.”