Viên Mãn

Chương 52: Trái đào đỏ tươi




Trong cuộc đời này từ trước đến nay Lương Ngữ Hinh chưa từng uống rượu đã bị đám cầm thú của đại viện lừa rồi, cocktail loại đồ này thực sự là khi uống thì nghìn chén không đổ, sau đó sự việc lớn rồi!

Lục Hạo nghĩ trong lòng, anh thật sự là chẳng dễ dàng gì rồi, cùng với cô gái của mình làm một lần mà còn phải sắp xếp bày đặt tốn công như thế này, không được, hôm nay anh nhất định phải thành công! Ngày mai sẽ rút tiền từ trong màn cá cược nhỏ kia!

… Màn cá cược nhỏ… Liên Dịch bởi vì bản thân mình không thể uống rượu không thể hút thuốc mà buồn bã đã đặt cược vào đó một căn hộ! !

Khi Lục Hạo ép đến gần, trong đầu óc Lương Ngữ Hinh chỉ có một suy nghĩ, dựa vào đó.

Sự căng thẳng lúng túng của mấy ngày trước đó chầm chậm trào lên trong lòng, Lục Hạo, lúc đó anh vẫn luôn ở bên cạnh em, thật tốt.

Cánh tay tê liệt ở hai bên chầm chậm hướng lên trên, vòng lấy cổ của Lục Hạo, cơ thể mềm nhũn bởi vì tác dụng của men rượu càng thêm quyến rũ, quấn lên trên, trong miệng có hương rượu thơm ngọt trào ra, Lục Hạo híp mắt lại, khóe miệng toét ra nở nụ cười, mút hôn chiếc miệng nhỏ ngọt ngào này.

Buổi tối hôm nay, trong lòng Lục Hạo lại lần nữa trào lên một loại cảm động mất đi tìm lại được, kế hoạch lớn nhất của anh bây giờ chính là để cô gái nay nhanh chóng vào trong cuốn sổ hộ khẩu nhà anh.

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình cần phải cảm ơn anh, anh tốt nhất, anh lợi hại nhất, con trai quay về rồi, mình chẳng còn có ước mong gì nữa.

Thế là, chủ động đưa lưỡi ra thăm dò, liếm bờ môi mỏng của Lục Hạo, môi của Lục Hạo rất đẹp, cô liếm qua từng chút từng chút một, trong đầu óc hỗn hỗn loạn loạn có một chút nghi hoặc: Vì sao mùi vị trong miệng của anh ấy lại ngon như vậy?

Đương nhiên, để lừa cô gái của mình lên giường, Lục Hạo nỗ lực giả vờ làm sâu rượu nhưng mà lại chưa hề động đến qua một giọt rượu nào, uống rượu hỏng việc, anh không cho phép bản thân có sai sót nhỏ làm hỏng việc.

Cảm thấy được sự chủ động của cô gái trong lòng, Lục Hạo rất đón nhận cổ vũ, đêm nay tư thế không phải là quan trọng nhất, mà phải nói là, tư thế là quan trọng nhất nhất.

Đầu tiên, phương pháp sinh con bí mật của thị trưởng tiểu tông không thể không thử một chút, gối đầu nhỏ gì đó Lục Hạo đã sớm chuẩn bị rồi.

Tiếp đó, con trai của anh 7 năm trước làm thế nào mà có bản thân anh cũng chẳng biết anh bắt buộc phải thể nghiệm một lần nữa thật tốt.

Cuối cùng, anh là thành viên của hiệp hội yêu vợ anh yêu cô gái Lương Ngữ Hinh em đây nhất!

******************************************

Đệm dưới mông Lương Ngữ Hinh ôm lên trên, hai chiếc chân dài của cô treo lên thắt lưng mình, Lục Hạo vận hành một bên tay còn lại tốc độ lột chiếc váy ngắn trên người của cô gái ra, lại đem cô gái áp lên tường, sau khi xác định đảm bảo cô không thể rơi xuống, hai tay nhanh như bay cởi bỏ khuy trên áo của cô.

Lương Ngữ Hinh lúc này cảm thấy mình rất nhẹ, lại sợ sẽ rơi xuống dưới, hai chân quắp lại thật chặt, cuốn lấy eo của Lục Hạo hai người dính chặt lại với nhau, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, sau đó, đầu càng say hơn, giống như còn để chứng minh đầu mình say rồi, sờ qua đó cũng cởi bỏ khuy áo của Lục Hạo.

Lục Hạo cười, bao nhiêu lần như vậy rồi, cuối cùng đã biết chủ động! Thật sự là chẳng dễ dàng gì mà! Vỗ vỗ vào mông của cô gái giống như khen thưởng.

Sau đó, lặng lẽ thu nụ cười lại, bắt đầu cảm thấy, Lương Ngữ Hinh bộ quần áo này của em rốt cuộc cởi thế nào? ! ! !

Lương Ngữ Hinh cảm thấy chẳng biết làm thế nào, hôm nay lần đầu tiên em đến Broom đó! Trước đây ngày ngày nhìn thấy chỗ đó người qua kẻ lại, các cô gái trẻ ăn mặc xinh đẹp, tất đen gì đó em sớm đã muốn thử một chút rồi, hôm nay lúc em trang điểm xinh xinh đẹp đẹp ra ngoài chẳng phải anh cũng rất vui mừng sao? ! !

Khi đó Lục Hạo cảm thấy, cô gái của anh xinh đẹp như thế này anh thật là mát mặt, bây giờ Lục Hạo cảm thấy, trang phục anh không xử lý được rồi, tất đen này vì sao cũng khó giải quyết như thế này chứ? ! !

Con người đáng thương ơi, cuộc đời này chỉ có một cô gái là Lương Ngữ Hinh đây, hơn thế nữa Lương Ngữ Hinh lại từ đầu chí cuối đều là dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn, cô gái lúc nào cũng là váy dài thướt tha, hôm nay trang điểm một hồi, lại cũng moi ra được một đôi tất mới và một chiếc váy ngắn từ trong tủ quần áo ra.

Thế là, Lục Hạo vất vả rồi, lông mày bắt đầu nhíu lại, rất buồn bực, bản thân mình khó chịu muốn chết rồi, giống như là bị con mèo nhỏ cào cấu vậy, hung mãnh, dùng sức một tay xé hỏng đôi tất duy nhất được cất tận đấy hòm của Lương Ngữ Hinh.

Lương Ngữ Hinh buồn bã, đây dù gì cũng là đồ do được chủ một tiệm trong chợ giới thiệu sản phẩm tặng khi cô mua tất cho Hạo Tử năm ngoái đó! Lần đầu tiên mặc đã hỏng rồi! !

Nhìn đôi tất hỏng, Lục Hạo cười, sau đó huyết khí cuộn trào.

Đôi chân trắng trắng, một đôi tất đen rách rất có cảm giác nghệ thuật, có cảm giác thị giác biết bao! Trông kích thích biết bao! ! Nhưng mà, đôi chân này bây giờ treo ở trên eo anh! !

***********************************************

Lục Hạo gắng kìm nén sự đắc ý, ôm người từ trên tường đặt xuống giường, nhìn ra sự đau lòng của cô gái, thấp giọng nói một câu: “Ngày mai mua đền cho em.”

Sau đó, “Chỉ có thể mặc ở trong nhà!”

Lương Ngữ Hinh bây giờ cũng chẳng băn khoăn gì đến vấn đề đôi tất, cô đang chuyên tâm nỗ lực cởi khuy áo trước ngực Lục Hạo, một đôi tay hơi lạnh, thỉnh thoảng chạm đến lồng ngực của Lục Hạo, giống như là trêu ghẹo, giống như là vẫy gọi.

Lục Hạo cảm thấy hôm nay anh cần phải tăng vọt rồi, nhấc cơ thể lên giúp đỡ một chút, được rồi, cúc áo bật đứt, lạch cạch lạch cạch rơi xuống sàn nhà hoặc là lăn vào chân giường, anh nóng rừng rực phủ lên trên, dính vào, nhấc hai chân của Lương Ngữ Hinh lên gác lên trên cánh tay, nói với cô: “Tiểu Ngữ, tự mình cởi quần áo ra.”

Lương Ngữ Hinh đột nhiên cảm thấy quần áo của mình cũng rất vướng víu, cô rất muốn dính lên lồng ngực của Lục Hạo, không có một chút cách trở nào.

Đương nhiên, sự việc loại này nghĩ một chút trong lòng đã đỏ mặt rồi, trên miệng không nói, nhờ rượu cũng to gan một lần, được Lục Hạo giúp đỡ, tự mình cởi chiếc áo rắc rối kia ra.

Đang cân nhắc xem nội y làm thế nào? Có cần cởi không? Lục Hạo liền dính đến, cách qua lớp nội y hôn lên trái đào hình dáng đẹp đẽ của cô, từng chút từng chút, Lương Ngữ Hinh cảm thấy mình bị tan chảy rồi.

Lục Hạo biết cô gái này say rồi, tuy cô chưa từng say rượu, nhưng dáng vẻ của cô gái nhỏ này, không phải là say thì còn là gì?

Thế là, Lục Hạo quyết định, những người vừa rồi rót rượu thêm rượu cho Lương Ngữ Hinh kia, tất cả đều có thưởng!

Lương Ngữ Hinh nằm ngửa ở trên giường, mái tóc dài xõa ra giường, màu trắng trên người lại mang theo chút hồng, khiến cho Lục Hạo muốn ấn xuống dấu vết của mình trên tấm cơ thể này.

Lấy trái đào trắng nõn kia từ trong nội y ra ngoài, bời vì có sự bó buộc của nội y, tuy là đang nằm nhưng mà vẫn cuộn trào mãnh liệt, cùng với miệng của anh khơi lên trừng trận sóng lớn, anh hơi hơi kéo nội y xuống một chút, nhìn thấy càng rõ ràng hơn, điểm nhỏ đỏ đỏ đứng thẳng, mang theo sự sáng bóng vừa rồi anh mới hôn qua, choáng ngợp mắt người.

Đây là bảo bối của anh, không ai có thể động vào được!

*********************************************

Lương Ngữ Hinh cảm thấy nóng, bàn tay ban đầu hơi lạnh lẽo biến thành nóng hổi, cô cảm thấy mình cần phủ lên cơ thể của Lục Hạo mới có thể làm giảm nhiệt được.

Cảm giác uống say rất kì diệu, mơ mơ hồ hồ, nhưng lại biết rất rõ ràng bản thân mình muốn điều gì, hơn nữa gan cũng lớn hơn bình thường rất nhiều, dám duỗi tay ra đùa nghịch một chút chiếc xương quai xanh của Lục Hạo mà từ trước đến nay cô vẫn luôn mong muốn được chạm vào.

Ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua, khơi lên một cơn run rẩy, Lục Hạo cảm thấy có một luồng điện lưu từ phần đuôi xuyên lên trên, sau khi toàn thân nổi da gà còn mong muốn càng nhiều hơn.

Kéo tay của cô gái hướng xuống dưới, đặt ở cạp quần của mình, Lục Hạo nói: “Em xoa xoa cho anh đi, em biết làm mà.”

Lương Ngữ Hinh liền lớn gan hơn nghe lời cởi cạp quần của người đàn ông ra, Lục Hạo ở bên trên mang theo nụ cười nghĩ đến một chuyện: Lương Tiểu Ngữ ngày mai em tỉnh dậy sẽ chẳng còn mặt mũi nào nhìn anh nữa!

Cô gái của mình bản thân mình hiểu rõ nhất, Lục Hạo biết rất rõ ràng, thậm chí anh có thể dự đoán trước được sẽ nhìn thấy bức tranh như thế này: “Lương Ngữ Hinh mở mắt ra vào sáng sớm, chớp hai cái, hồi tưởng một chút xem buổi tối hôm trước đã xảy ra chuyện gì, sau đó mặt đỏ ửng lên biểu thị mình hoàn toàn không nhớ gì.

Đương Nhiên, nếu như cô biết nói chuyện, nhất định là nói: “Lục Hạo không cho phép anh nói! !”

Thế là, vào lúc cô không thể mở miệng nói chuyện trước mắt, cô sẽ giả ngốc, dù gì em không nói chuyện với anh! !

Lục Hạo nghĩ ngẫm rồi liền bật cười, nhưng nghe vào trong tai của Lương Ngữ Hinh, lại cảm thấy Lục Hạo đang cười cô đến quần cũng cởi không nổi.

Điều này khiến Lương Ngữ Hinh cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục rồi, cô là một người mẹ đủ tiêu chuẩn trong thời gian 7 năm, làm sao mà đến quần của đàn ông cũng cởi không nổi chứ? ! ! !

Quần của con trai em em đã cởi rất thuận tay đó! Cô ngước mắt lên u oán ngườm Lục Hạo một cái.

Lục Hạo càng cảm thấy buồn cười hơn quả nhiên là say rồi, còn dám ngườm anh nữa.

Lương Ngữ Hinh không phục thu ánh mắt lại, trên tay roạt một cái, được rồi, cạp quần cuối cùng đã xử lý xong, cô vặn eo đem chân của mình từ trên cánh tay của Lục Hạo gỡ ra đặt lên chỗ cạp quần của anh, bàn chân ngọc trắng từng chút từng chút, đạp đẩy chiếc quần âu của Lục Hạo, cuối cùng đã rơi xuống.

Phù! Cô thở phào một cái đồng thời cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Hạo, ý nghĩa là: Xem đi, em biết cách đó!

Trong lòng Lục Hạo căng đầy một loại thỏa mãn, còn có cả sự thương xót.

Hôn lên môi của Lương Ngữ Hinh, tiến vào cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô chơi đùa, còn không quên đem tay của cô gái đưa lên chỗ kho đạn dược của mình, thì thầm: “Tiểu Ngữ, giao lương.”

Lương Ngữ Hinh bị hôn đến mức thở dốc phù phù, đôi tay cũng vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ, Lục Hạo cảm thấy mình vui vẻ chết đi được, phối hợp rất tốt cũng xoa lên cấm địa của cô.

Thăm dò vào trong bên dưới lớp tất đen, ngón tay cũng không cần đặt lên trên, Lục Hạo đã nhìn thấy một khối vết tích màu sắc không giống nhau, trong lòng thấy rất đắc ý, trái tim ngập tràn cảm giác dịu dàng, miệng ngậm lấy điểm đỏ của trái đào mập mút hút, khiến cho Lương Ngữ Hinh bị một trận chấn động và bàn tay không còn biết nặng nhẹ.

“Ái! Nhẹ chút! Hỏng rồi thì làm thế nào!” Lục Hạo răng vẫn đang cắn ở chỗ đỏ tươi kia, hàm hồ không rõ chọc cười.

Nếu như là lúc Lương Ngữ Hinh tỉnh táo… không, lúc cô tỉnh táo căn bản là sẽ không làm như thế này! Bây giờ cô say rồi, say rất ghê gớm, nhướn mắt lên nhìn bàn tay ngoan ngoãn buông lỏng hơn một chút.

Lục Hạo cảm thấy, cô gái này uống say rồi thật sự là ngoan! Quá biết nghe lời! !