Viên Mãn

Chương 47: Của hồi môn của em




Lục Hạo từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một chiếc hộp lụa, chiếc hộp vuông vuông vắn vắn bày ở trước mắt của Lương Ngữ Hinh, cô không hiểu.

“Tiểu Ngữ, mở ra xem đi.” Lục Hạo tràn đầy dịu dàng thúc giục.

Lương Ngữ Hinh gật đầu, vừa rồi nói chuyện quá nhanh chẳng kịp suy nghĩ cân nhắc, bây giờ sau mấy giây nghĩ ngẫm, vừa rồi mình đã nói cái gì? Vừa rồi mình nói mình thích anh ấy à! ! !

Tay run run, mở chiếc hộp lụa ra, bên trong là một bộ trang sức vàng và một chiếc vòng ngọc.

Lương Ngữ Hinh trợn tròn mắt lên, cặp mắt muốn khóc đau nhức, nhưng lại cố kìm nén.

“Tìm thấy rồi, bây giờ trả cho em.” Lục Hạo nói.

Những thứ này, là đồ năm đó Lương Ngữ Hinh bán đi, chiếc vòng ngọc kia, cô cởi nó ra từ trên tay mất rất nhiều sức lực, trên đường từ trong tiệm cầm đồ đi ra, cả quãng đường cô nắm lấy cổ tay đỏ ửng, trong lòng đang nói: Con yêu, mẹ chỉ có con thôi.

Ngón tay của Lục Hạo lướt qua chỗ trang sức kia, “Lương Tiểu Ngữ, đây là một chút của hồi môn cuối cùng của em.”

Lương Ngữ Hinh chỉ có thể vùi đầu vào thật sâu, đúng vậy, đây đều là của hồi môn, bắt đầu từ khi cô thành niên, mẹ đã lo liệu, những thứ này là thứ cuối cùng không bị thu đi.

“Không sao cả, em mới là của hồi môn tốt nhất.” Lục Hạo tiếp tục nói.

Lại nghe thấy Lục Hạo nhắc đến chuyện này trong lòng Lương Ngữ Hinh hoảng hốt bất an, vừa rồi em là đang nói cho anh biết em hại chết bố mẹ em như thế nào, Lục Hạo vì sao anh lại chẳng hề bận tâm chút nào vậy?

Lục Hạo dựa gần vào khẽ hôn lên góc trán của cô, “Tiểu Ngữ, sự việc không phải là đơn giản như em nghĩ đâu, anh đều đã biết rồi, em yên tâm, sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào.”

Lương Ngữ Hinh từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua những điều này, sự việc trên thương trường cô không hiểu, cô chỉ là nghe bố cô nói là thay một người bạn làm đảm bảo mới liên lụy đến bản thân mình, nếu như sự việc không phải như thế này, vậy thì là như thế nào? Nhưng mà bất luận như thế này, cái chết của bố mẹ, đều là do mình gây ra.

“Lương Ngữ Hinh.” Khẩu khí của Lục Hạo rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo chút căng thẳng không dễ phát giác ra.

“Hử?”

“Con trai cũng có rồi, của hồi môn cũng quay lại rồi, tiếp theo đây phải thế nào?”

“Hử?” Lương Ngữ Hinh trực cảm nắm chặt tay lại, cô biết, tiếp theo đó sẽ rất quan trọng.

Cặp mắt nhỏ dài của Lục Hạo lóe sáng, anh nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve nói, “Lương Ngữ Hinh, tiếp theo đây phải như thế nào?”

Hỏi lại một lần nữa, hỏi lại vô số lần nữa đều được, cho đến khi em chịu mở miệng.

“Em… em không thể…” Vào lúc này, trong lòng của Lương Ngữ Hinh đều là cảm giác tự trách và tự ti, em không xứng, em không xứng.

“Có thể.” Lục Hạo vô cùng trịnh trọng, “đương nhiên có thể.”

“Lục Hạo…”

Tất cả mọi việc em đã trải qua, anh đều sẽ đền lại cho em, yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoan ở bên cạnh anh là được.

Lục Hạo lúc này, Lương Ngữ Hinh thấy không quen thuộc, cương nghị, kèm theo sự quyết đoán, còn có cả sát khí.

“Tất cả những lo lắng của em anh đều biết, nhưng mà Lương Ngữ Hinh, em cảm thấy anh sẽ để ý sao?”

Bình tâm mà nghĩ, Lương Ngữ Hinh biết là sẽ không, nếu như sẽ để ý, vậy thì lúc này anh ấy sẽ không ở bên cạnh mình.

“Em cũng không cần bận tâm,” Lục Hạo khẽ vuốt gò má của cô, “Sự việc có nhân có quả, em không phải là nhân, cũng không phải là quả.”

Lương Ngữ Hinh thấy không hiểu rõ lắm, cô hỏi rồi, nhưng Lục Hạo không nói, anh chỉ là nói: “Không cần biết, giao cho anh.”

Đã từ lâu rồi đều là em một mình chống đỡ, không có ai nói với em câu nói này, “giao cho anh”, em yên tâm giao cho anh, Lục Hạo, bây giờ anh là cái cây lớn ở trong lòng em, em muốn dựa dẫm vào anh, không lênh đênh nữa.

****************************************

“Những thứ này anh làm thế nào tìm thấy được vậy?” Lương Ngữ Hinh thấy Lục Hạo không muốn nói nhiều, liền hỏi một chút chuyện về trang sức.

Ai biết được Lục Hạo cười, “Thiếu Quản Tiểu Nhị một món nợ nhân tình, sau này phải trả, Lương Ngữ Hinh em đem bản thân mình bán cho anh sau này anh tiện trả nợ.”

Thứ đồ 6 năm trước bị bán đi, phải qua tay của bao nhiêu người? Thứ đồ không có đánh dấu thân phận như thế này, phải làm thế nào mới có thể tìm lại được? Lương Ngữ Hinh không biết, cô gật gật đầu, đúng vậy, thiếu một món nợ nhân tình lớn rồi!

Cậu nhóc của hộp đêm ngầm trong bóng tối cuối cùng có một ngày đã đem nhân tình của bản thân mình bán giá cao cho Lục Hạo, người mà từ nhỏ đến lớn anh ta đều chưa từng thắng được, trong lòng đắc ý vô hạn, nhìn xem, chẳng cần biết cậu làm quan lớn thế nào, có lúc, con đường đen tối cậu cũng phải nhờ vả đến bản đại gia đây!

Lục Hạo hồi tưởng lại nụ cười điên cuồng của Quản Tử khi đó, lại nhìn nhìn Lương Ngữ Hinh bây giờ đang cẩn thận sờ vào những món đồ trong sức đó ở trước mặt anh, cảm thấy, đáng! Rất đáng! !

Dắt tay của cô, cầm chiếc vòng ngọc đeo lên, nhưng bị kẹt lại, Lương Ngữ Hinh hơi đỏ mặt, Lục Hạo đau lòng vô hạn, mấy năm nay, để em phải chịu khổ rồi.

Bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn ban đầu, hàng ngày phải làm cơm, giặt quần áo, dọn dẹp, tỉa hoa, những vất vả trong cuộc sống, em đều thích ứng rất tốt với từng thứ từng thứ, Lương Ngữ Hinh, anh cảm thấy rất kiêu ngạo.

“Bỏ đi, cái này để lại cho con trai lấy vợ.” Lục Hạo nói đùa, đem chiếc hộp lụa đặt sang một bên, lại bắt đầu bức vấn: “Lương Ngữ Hinh, khi nào?”

Trong đêm hôm nay, Lục Hạo đã hỏi vô số lần khi nào rồi, Lương Ngữ Hinh vô cùng bất lực, lấp liếm nói: “Khi Hạo Tử còn nhỏ vừa mới biết gọi mẹ, em đi ra hai bước con không nhìn thấy em liền cứ luôn lẩm bẩm giống như anh thế này.”

Lục Hạo đương nhiên biết cô gái này đang chê anh phiền phức đang chê bai anh giống như là con trai, nhưng mà, cuộc đời này, có một người có thể muốn dính vào như thế này, há chẳng phải là hạnh phúc sao?

Lục Hạo nằm ở bên cạng Lương Ngữ Hinh, ngừng hô gọi, xa xăm nói: “Ngôi nhà trước đây của em, bây giờ vẫn là của em, tùy em ở đâu cũng được, nếu không mua một căn hộ ở thành phố L cũng được.”

Ngôi nhà trước đây của em, rất lớn, rất ấm áp, có bố và mẹ. Lương Ngữ Hinh quay người, vừa khéo rơi vào trong lòng Lục Hạo, Lục Hạo nhân cơ hội thu tay, vây chặt cô lại, Lương Ngữ Hinh hơi hơi ngẩng đầu, ấn một nụ hôn lên gò má anh, dịu dàng nói: “Lục Hạo, cảm ơn anh.”

*****************************************

Vốn dĩ chiếc vòng ngọc đó không thể đeo, đồng chí Lâm Tịch là người đầu tiên nhận được tin tức này, dắt tay của cháu ngoan đi ra khỏi đại viện.

Trước tủ kính mở đèn sáng chỉ vào một cái rất đẹp hỏi Hạo Tử: “Cậu bé, có thích cái này không?”

Cậu bé đâu có hiểu những thứ này, ngơ ngơ ngác ngác nhìn sang bà nội.

Lâm Tịch gật gật đầu, cảm thấy không tồi, khua tay nói với người đợi ở bên cạnh: “Lấy cái này đi.”

Thế là, khi hôn lễ của Lục Ninh kết thúc Lục Hạo đưa con trai và người phụ nữ của mình chuẩn bị về thành phố L, trên tay Lương Ngữ Hinh nhiều thêm ra một chiếc vòng ngọc.

Lời của Lâm Tịch nói là như thế này: “Không có chuyện gì không vượt qua được, Tiểu Hinh Hinh con nói xem có phải không?”

Lương Ngữ Hinh khe khẽ gật đầu, vòng ngọc bích ấm áp trên tay, kích thước vừa vặn, cô mang vào cách qua khăn lụa, cô biết, là sẽ phải đeo lên cả cuộc đời.

Lục Hạo ôm con trai tạm biệt mẫu hậu bệ hạ, Lâm Tịch nhìn nhìn khuôn mặt trắng trẻo béo múp của cháu ngoan, véo véo, “Phải nhớ bà nội đó!”

Lục Quang Vinh lo lắng bà xã sẽ rơi nước mắt phá hỏng không khí đặc biệt cúi người nhìn xuống, bị Lâm Tịch ngườm một cái, hai người liền ngầm giao hẹn cười.

Những điều này Lương Ngữ Hinh đều quan sát thấy.

Đợi đến sau khi cuối cùng quay về đến thành phố L, tin tức bà chủ tiệm hoa Ngữ Hinh có thể cất tiếng nói chuyện đã nhanh chóng truyền khắp của tiểu khu rồi.

Có người đến xem náo nhiệt, có người chỉ đến để làm ăn, Lương Ngữ Hinh nói hoan nghênh lần sau lại đến với khách hàng, mọi người đều lần lượt lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.

Lục Hạo nhướn mày suy nghĩ một hồi, cảm thấy, cô gái của anh vì sao có thể khiến người ta nhìn giống như xem khỉ biểu diễn trên phố vậy chứ? Các người những người này ăn no rồi không có việc gì làm cảm thấy cô gái của anh thú vị lắm sao? !

Ôm Lương Ngữ Hinh vào trong lòng đưa về nhà, rất là ghen tuông nói một câu: “Không được cười ở trong tiệm.”

Lương Ngữ Hinh ngơ ngác chẳng hiểu gì, “Em không cười lẽ nào lại khóc với khách hàng sao?”