Viên Mãn

Chương 19: Ở lại nơi này




Cho nên buổi tiệc để chúc mừng ngày hôm nay, nhất định phải tổ chức ở McDonald lớn nhất thành phố L, bởi vì Lục Ninh nói rằng : “ Sao lại không thể ăn ở McDonald? Ăn ở McDonald thì làm sao chứ? Không phải lúc còn nhỏ các người cũng từng ăn à? Tiểu hồ ly nhà chúng ta không thể đáng thương như thế được! McDonald nào cũng có đùi gà chiên a! Các người mà cứ lừa gạt người bạn nhỏ như vậy thật sự là cầm thú ! ! ! ! !”

Sau đó, cô nàng ngồi xổm người xuống, dịu dàng nháy đôi mắt có gắn lông mi giả được khen là xinh đẹp giống như cô dâu, nói : “ Hạo Tử à, McDonald ăn rất là ngon, cô nhỏ cũng rất thích ăn, chúng ta cùng đi ăn a, mấy cái chân gà gì đó thật ra là cánh gà chiên a ~!”

Bạn nhỏ Hạo Tử thật sự là một đứa bé ngoan, dưới lực hấp dẫn cực lớn ở trước mặt nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn mẹ liếc mắt một cái, hai quả nho kia mở thật to như ẩn chứ khát vọng ở bên trong, khiến cho Lương Ngữ Hinh không thể cự tuyệt, quan trọng hơn chính là, đôi mắt to của Lục Ninh cũng lóe sáng lên như vậy.

Lương Ngữ Hinh dịu dàng cười, nhẹ nhàng gật đầu.

“ A a tuyệt quá!” Lục Hinh đứng dậy hét to lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạo Tử, nhảy lên phía trước dẫn đầu đội hình.

Đại Pháo nắn nắn bắp tay của mình, khẽ càu nhàu: “McDonald gì gì đó đáng ghét nhất! Nó sẽ làm hỏng cơ bắp của anh đây!!”

Lương Ngữ Hinh lấy khăn ướt trong túi ra, muốn đuổi theo con nhưng vào lúc này đây sức quyến rũ của McDonald còn lớn hơn cả trời, cô mới đi nhanh bước chân còn chưa chậm lại, suýt nữa thì ngã nhưng lại được một cánh tay đỡ lấy.

“ Cẩn thận một chút.” Lục Hạo nói.

Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, động tác cứng ngắc đem khăn ướt ở trong tay đưa tới.

Lúc này Lục Hạo mới cảm thấy nóng, bụng thầm nghĩ hoạt động cha con của nhà trẻ đúng thật là việc dùng đến thể lực mà!

Anh đưa tay nhận lấy khăn ướt, thời điểm khi chạm vào đầu ngón tay của Lương Ngữ Hinh cũng là lúc anh cười đẹp trai nhất : “ Ừ, vậy đi ăn McDonald, ngày đầu tiên Ninh Tử làm cô có chút kích động, hi vọng em có thể hiểu được.”

Lương Ngữ Hinh đỏ mặt gật đầu liên tục, nghĩ thầm trong lòng em có thể không hiểu sao? Các người đều ức hiếp em!

Những câu lên án như vậy cô cũng không nói ra miệng, bởi vì Lục Hạo cười nắm nhẹ tóc của cô, “ Lương Ngữ Hinh, anh không đi nữa, sẽ ở lại nơi này.”

Anh không đi nữa, sẽ ở lại nơi này.

Lời giống như vậy, đây là lần thứ hai cô được nghe, Lương Ngữ Hinh không thể tin được, mình phải lý giải ý tứ kia như thế nào?

Vì thế, khi thị trưởng Tiểu Tông mở cửa quán McDonald náo nhiệt nhất thành phố L bộ dáng đích thân đi gọi món và tự phục vụ giống như người dân bình thường, đồng thời nhìn vẻ mặt tràn đầy vui mừng của người phụ nữa bên cạnh mình đang vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé tỏ ý muốn ăn thêm một phần khoai tây chiên nữa, khi nghe Lục Hạo nói ra những câu này anh ta cho rằng rất chính xác.

Vợ con mình đang ở đây, sao còn phải đi đâu nữa? ! !

Quản lý của cửa hàng xoay người khom lưng đi đến ý nói sao thị trưởng đại nhân lại tự mình phục vụ như vậy chứ? Tông Chính Hạo Thần chỉ chỉ về phía mọi người đang ồn ào nói : “ Đi ăn với bạn bè thôi, à, bà xã của tôi rất thích khoai tây chiên của cửa hàng a, không tệ không tệ.”

Có bao nhiêu là trang nghiêm a! Đồng Tiểu Điệp che miệng cười trộm, ai có thể biết được thị trưởng đại nhân của bọn họ lúc ở nhà chỉ vì không được ăn kẹo mà trở thành một người đàn ông thích làm nũng chứ.

“ Còn có chân gà nướng nữa! !” Đồng Tiểu Điệp giơ tay lên bổ sung, nếu như có thể, cô ấy thật ra muốn nói là, lần sau đến ăn có được giảm giá hay không.

Quản lý của cửa hàng cảm thấy cực kỳ vinh hạnh ( ý là vinh quang và may mắn), sau khi bắt tay cùng với thị trưởng đại nhân, tự giác đi khỏi, cũng chúc thị trưởng đại nhân và bạn của anh ăn ngon miệng.

Hạo Tử ngồi trên đùi nho nhỏ của Lục Ninh, trong lòng cô nàng rối tinh rối mù, lôi kéo tay của Lương Ngữ Hinh nói liên tục : “ Chị dâu chị dâu, chị thật sự là quá vĩ đại a! !”

Lương Ngữ Hinh cực kỳ xấu hổ, học đại học bởi vì có thai sau đó liền nghỉ học, một mình sinh con khiến cho các người không được gặp mặt năm năm trời, thật sự vĩ đại sao?

Cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô cảm giác được Lục Hạo đang nhìn mình chằm chằm.

Hạo Tử ngước cái đầu nhỏ của mình lên nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay của Tông Chính Hạo Thần, nước miếng đều đã chảy ra hết, nhưng vẫn rất hiểu chuyện để ý hỏi mẹ một câu : “ Mẹ ơi, sao mặt của mẹ lại hồng lên như vậy? Hạo Tử thổi vù vù cho mẹ được không? Mẹ đang bị sốt sao?”

Có lúc, lời nói của các bạn nhỏ luôn khiến cho người lớn xấu hổ đến đỏ mặt, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, cô xấu hổ thật rồi, hồng cái gì mà hồng! ! Lương Ngữ Hinh mày hãy mau tỉnh táo lại đi! ! !

Lục Hạo đoạt lấy con trai từ trên đùi của Lục Ninh, véo hai má núc ních ở trên mặt của tiểu tử kia gằn từng chữ nói : “ Hạo Tử, sau này chú sẽ chơi với con, có được không?”

“ Lục Hạo không cần đi làm sao? Mẹ cháu mỗi ngày đều đến cửa hàng hoa làm việc a! Mẹ nói kiếm được nhiều tiền mới có thể mua đồ chơi cho Hạo Tử a ~!”

“ Ừ, đương nhiên phải đi làm rồi, nếu không sẽ không có tiền để ăn cơm.” Lục Hạo gật đầu, “ Sau khi tan làm chú đến chơi với cháu được không?”

“ A! ! !” Âm lượng cực lớn, biểu thị sự vui vẻ, Hạo Tử dang cả tay chân đứng lên trên đùi của Lục Hạo, rất cẩn thận hôn anh một cái, “ Lục Hạo Lục Hạo! !”

Hai con mắt của Đại Pháo nhìn chăm chú đến nỗi sắp rơi cả ra ngoài, đây là tình huống gì vậy? Chuyện tình của Lục Tử ở Bắc Kinh đây sao?

Lục Ninh tru lên một tiếng, “ Anh trai! Em thật sự rất sùng bái anh đó nha! !”

“ Trước đây em không sùng bái anh sao?” Lục Hạo hỏi ngược lại, đồng thời lông mày hẹp dài khẽ nhướng lên.

“… …” Lục Ninh cự tuyệt trả lời, trước nay chỉ biết anh trai rất thích dùng bạo lực cưỡng chế người khác, tại sao cô nàng phải sùng bái chứ? Hơn nữa em đây từ nhỏ do một tay anh Tiểu Minh nuôi lớn mắc mớ gì đến chuyện của anh? ! !

Đại Pháo cười gian, chỉ chỉ Lục Ninh hướng về phía Lục Hạo nói : “ Trước đây Ninh Tử có nói xấu anh với em a ~~! Anh có muốn nghe hay không? ~”

Anh em nhà họ Lục, đối với chính sách đối ngoại đều rất đồng lòng, cho nên, Đại Pháo người hay ăn nói khoác loác thật sự tìm không đúng mục tiêu, cứ ngốc nghếch tự đưa mình vào đường cùng như thế.

Lục Ninh hung ác cười ha hả, cũng không sợ sẽ dọa đến người bạn nhỏ, đem một bao khoai tây chiên lớn nhét hết vào trong miệng của Đại Pháo, ra lệnh : “ Ăn hết đi, nếu không chị đây nói với anh Tiểu Minh đến xử lý cậu! !”

Đương nhiên, xin quên đi cái miệng tự động phối hợp mở to của Đại Pháo, còn không biết xấu hổ mà nói : “ Carbohydrate sẽ khiến cơ bắp của tôi biến mất, à, Ninh Tử, lấy cho tôi một phần gà nữa, hai gói tương cà, món cánh gà cay này cay quá tôi không ăn được.”

Một người tình nguyện đánh một người tình nguyện chịu đựng, trò chơi này từ nhỏ hai người đã chơi rất vui vẻ cho đến bây giờ vẫn còn rất thích thú.

Người bạn nhỏ Hạo Tử mở to hai mắt di chuyển tới lui, nhìn những người lớn nói chuyện, cậu nhóc cảm thấy thật là vui vẻ, quay người lại nói với Lục Hạo : “ Lục Hạo Lục Hạo, cô nhỏ với chú Đại Pháo thật là kỳ lạ a, hai người nói chuyện mà cháu nghe không hiểu gì cả?”

Lục Ninh há miệng muốn nói gì đó nhưng bị cái lườm của Lục Hạo làm cho im bặt, cô giơ tay tranh chân gà nướng với Đồng Tiểu Điệp.

Lục Hạo đẩy gọng kính nói với Tông Chính Hạo Thân : “ Còn đứng đấy làm gì nữa, nhanh đem cánh gà cay đến cho bạn nhỏ giành giải nhất của chúng ta đi.”

Đường đường là thị trưởng của một thành phố, lưu lạc đến mức phải bưng đồ ăn cho củ cải nhỏ này.

Nhưng Hạo Tử rất hiểu phép tắc, cậu nhóc nói : “ Cháu cám ơn chú.”

Tông Chính Hạo Thần gật đầu, xoay người đi săn sóc cho người phụ nữ của mình.

Liên Dịch và Quản Tử từ lúc ở trên đường đến giờ vẫn không nói câu nào, đây là một việc rất không bình thường, vì thế, Lục Hạo liền chú ý đến bọn họ.

Vẻ mặt tái nhợt suy yếu của Quản Tử cùng với dáng vẻ ngã nhào vào trong lòng vợ mình rồi nói : “ Thế giới này thật sự quá điên cuồng, Tiểu Dịch anh cảm thấy sợ hãi a.”

Vì vậy Lục Hạo cảm thấy, không cần phải lo lắng cho Quản Tử là chính xác.

Liên Dịch giơ ngón tay cái lên với Lục Hạo, tỏ ý người đàn ông này rất biết thưởng thức.

Vì vậy Lục Hạo cảm thấy, mua cho em gái một chiếc Halley cũng không thành vấn đề.

************************************

Buổi tối hôm đó, mọi người đứng ở cửa ra vào của ‘Tảo Biển’ chờ Lục Hạo đưa hai mẹ con về nhà ở ngõ sau rồi tiếp tục vui chơi đến điên cuồng.

Lục Hạo bước xuống xe nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạo Tử, Lương Ngữ Hinh yên lặng đứng ở kế bên, anh cảm thấy, anh nhất định phải mau chóng đi xuống dưới, bọn họ vẫn chưa kết hôn, bị những tên cầm thú kia cười nhạo thật sự không tốt chút nào, anh thì không sao cả, chỉ là, đối với Lương Ngữ Hinh mà nói, không tốt cho lắm.

Thật ra ở trong lòng Lục Hạo, vẫn là người đàn ông có tư tưởng bảo thủ, đàn ông ở trên bàn đàm phán vẫn nên khống chế lời nói của mình.

Xuyên qua con hẻm nhỏ, đi lên lầu, lầu nhỏ cũ kĩ buổi tối không có lấy một cái đèn đường, một tay anh ôm con trai, một tay nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh.

“ Đừng nhúc nhích!” Anh nói, sau đó Lương Ngữ Hinh cũng không dám động đậy nữa.

Hiển nhiên Lục Hạo rất hài lòng, nở nụ cười ở trong bóng tối.

Cái đầu nhỏ của Hạo Tử xoay tới xoay lui một chút, có vẻ rất mệt, lại còn dụi mắt.

Đến trước cửa nhà, Lục Hạo buông tay Lương Ngữ Hinh ra, khẽ nói : “ Em mở cửa đi.”

Anh không có chìa khóa căn nhà này, nhưng anh đã hạ quyết tâm, sớm muộm cũng phải có bằng được!

Giọng nói của anh mang theo một chút mờ ám, trong lòng Lương Ngữ Hinh có một loại xúc động, tim bỗng dưng đập thình thịch.

Lương Ngữ Hinh hoảng hốt tìm trong túi, may mà trong lối cầu thang rất tối vì thế Lục Hạo không nhìn thấy khuôn mặt cô, đó là khuôn mặt vừa xấu hổ vừa bất an sau khi bị anh nắm tay.

Mở cửa, bật đèn, anh bế Hạo Tử vào trong phòng ngủ, Lục Hạo cẩn thận vuốt nhẹ tóc mái ở trước trán của Hạo Tử, “ Hạo Tử hôm nay rất tuyệt, ngủ ngon nhé.”

Anh đang bắt chước cách giáo dục khen ngợi con của Tông Chính Hạo Thần, hiện giờ có thể dùng đến rồi.

Tiểu gia hỏa dù đã rất mệt nhưng vẫn cố mở mắt ra, bắt lấy tay của Lục Hạo không cho anh đi.

“ Ngày mai chú lại đến thăm cháu.” Trong lòng Lục Hạo chưa bao giờ mềm mại như lúc này.

“ Chú ngủ cùng với Hạo Tử nha!” Tiểu gia hỏa làm nũng không buông tay.

Lục Hạo cảm thấy, đối với yêu cầu này nhất định phải hoàn thành, tâm nguyện của con trai rất là quan trọng đấy!

Anh hôn nhẹ lên phía sau ót của Hạo Tử, sau đó hôn nhẹ lên mắt, Lục Hạo quay người đi ra ngoài.

Lương Ngữ Hinh vẫn đợi ở phòng khách, cô cảm thấy không nên ảnh hưởng tới chuyện lén lút giữa hai bố con, tuy cô hơi …… với hành vi hoàn toàn không cần mẹ mà chỉ thích bố trong thời gian này của con trai, nhưng quả thực chỉ …… ghen một chút chút thôi.

Lục Hạo rời khỏi phòng khách nhỏ, đứng ở cửa lớn, Lương Ngữ Hinh gật đầu với anh, đem cửa nhẹ nhàng đóng lại.

“ Lương Ngữ Hinh.” Lục Hạo giữ tay cô, đưa tay ngăn cánh cửa đang từ từ khép lại.

Lương Ngữ Hinh buông tay đang giữ cửa ra chỉ còn một khe hở, lộ ra hai con mắt thật to, sau lưng là ánh sáng của chiếc đèn nhỏ, chiếu ánh sáng lay lắt, khiến cho hành lang có một vệt sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lục Hạo.

“ Thủ tục của đã làm xong rồi, mấy ngày này sẽ chính thức nhậm chức.” Lúc Lục Hạo nói chuyện, hai tay đút trong túi quần, cặp kính hơi phản xạ ánh sáng.

Anh nói với cô những điều này có ý gì? Tay Lương Ngữ Hinh xuôi theo cánh cửa có chút cứng ngắc.

“ Về sau anh sẽ ở trên lầu hai của ‘Tảo Biển’, chỗ đó cách nhà em tương đối gần.” Lục Hạo xin thề, cả đời này của anh chưa từng nói qua câu nào buồn nôn như vậy.

Anh đây nói rất đúng em không phải là những người khác, em nên biết rằng người anh đây quan tâm nhất chính là em a? ! !

“ Em đã nuôi dạy con trai vô cùng tốt, cám ơn em.” Lục Hạo xin thề, cả đời này của anh đây là lần đầu tiên thật lòng nói cám ơn với một người phụ nữ.

Sau đó, Lục Hạo nói : “ Nếu anh đã biết rồi, có một số việc sẽ không giống như trước nữa.”

… …

Cái gì mà nói là có một số việc sẽ không giống như trước? ! ! ! !

Lương Ngữ Hinh chờ cho đến khi Lục Hạo đi khỏi, không biết tại sao lại tức giận, chẳng lẽ em ngược đãi con trai anh sao? Chẳng lẽ em làm sai cái gì sao? Chẳng lẽ em không nói cho anh biết anh có con trai nên bây giờ muốn trừng phạt em sao? Chẳng lẽ thời điểm đó em phải ôm đùi của anh khóc lóc sao? Lúc ấy là do anh đi ra nước ngoài em biết phải làm sao chứ! ! ! Anh dựa vào đâu mà nói với em như vậy! ! ! ! Vậy anh muốn làm như thế nào? Cắn em à! ! !

Đương nhiên, những lời này, cô cũng chỉ có thể gào thét ở trong lòng, sau đó bắt đầu giận dỗi, Lương Ngữ Hinh tắm rửa xong rồi đi ngủ.

Nhưng mà, khi phụ nữ đã nổi giận thì không thể xem nhẹ được, ít nhất, Lục Hạo cảm nhận được.

Chính là như kiểu, hổ con cũng sẽ cắn người, phụ nữ …đều có tố chất cọp cái ……