Viên Mãn - Vị Ương

Chương 3




8.

“Phi! Chỉ là một đám phế vật có hai chức quan rỗng! Ta xem các ngươi còn đắc ý được bao lâu?”

Trước khi tiệc bắt đầu, vị phu nhân Hộ bộ thượng thư kia ngồi ở vị trí cách mẹ ta hai ba chỗ ngồi, khạc nhổ nói.

Thân phận của bà ta vốn không thể ngồi ở đây.

Vì quan hệ với Bạch Tâm Nhu nên Sở Oánh đã điều chỉnh vị trí của bà ta.

“Con chó nào đang sủa ở đâu vậy?”

Mẹ ta tùy tiện nói.

Thậm chí còn không ngoảnh đầu lại nhưng lại khiến vị phu nhân Hộ bộ thượng thư kia tức đến nỗi suýt lật cả bàn.

Ta thấy vậy mới hoàn toàn yên tâm ngồi xuống bên cạnh mẹ ta xem cung nữ dọn thức ăn, trong lòng giơ ngón tay cái với bà.

Là ta nông cạn rồi.

Đã đánh giá thấp sức chiến đấu của mẹ ta.

Rất nhanh tiếng nhạc vang lên, tiệc bắt đầu.

Những người xung quanh đều đang nịnh nọt Sở Oánh và mẹ của nàng ta, khen đại ca và nhị ca của nàng ta có bản lĩnh, trong lời nói bóng gió hạ thấp nhà ta để nâng cao nhà họ Sở.

Nói đến mức Sở Oánh và mẹ của nàng ta vui đến nỗi sắp không tìm thấy phương hướng.

Ta và mẹ hai tai không nghe chuyện bên ngoài, một lòng ăn những món ăn trước mặt.

“Mẹ, tôm này không ngon bằng tôm do cha con làm.”

“Mẹ cũng thấy vậy.”

Mẹ gật đầu đồng ý với ta.

Khi ta và mẹ đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang.

“Vân Khanh, cha và đại ca ngươi sao mười mấy ngày không ra khỏi cửa? Có phải không ổn rồi không?”

“Ngậm miệng cho sạch!”

Ta quay lại liếc nhìn người lên tiếng, là biểu muội của Sở Oánh, Bạch Dung.

“Sao vậy? Có miệng còn không cho nói à? Mẹ ngươi không phải cũng chỉ dựa vào cái miệng mà vênh váo tự đắc hay sao?”

“Kinh thành đều đồn hết rồi, cha ngươi bệnh nặng tái phát, không còn sống được bao lâu nữa, còn đại ca ngươi, mới mấy ngày trước kinh thành vừa xảy ra vụ án quỷ dữ giết người, hắn ta liền đóng cửa ở nhà, có mấy người ở Đại lý tự lỡ miệng truyền ra tin tức, nói đại ca ngươi bị quỷ dữ dọa cho ngốc rồi, mới tìm cớ về nhà, giờ không biết hồn vía đang ở đâu nữa?”

Bạch Dung càng nói càng lớn tiếng, đến cuối cùng còn cười hả hê.

Lời nói của nàng ta khiến những người xung quanh chú ý, nhiều người vốn không ưa nhà ta cũng hùa theo chế giễu vài câu, đặc biệt là phu nhân nhà Hộ bộ thượng thư cười hả hê nhất.

Bạch Dung nói xong liền đi đến bên cạnh Sở Oánh, rót cho nàng ta một chén rượu rồi đưa lên.

“Đại ca của nương nương là Binh kỵ đại tướng quân, ở ngoài bảo vệ đất nước, thực sự là đại anh hùng, nhị ca của nương nương là Đô đốc Đại lý tự, lại dũng cảm đảm đương, vì dân phá án quỷ dữ, đáng kính đáng ngưỡng mộ, không biết tốt hơn cái ổ già yếu bệnh tật ngu ngốc nhà họ Vân biết bao nhiêu lần.”

“Dung nhi, đừng nói nặng lời quá.”

Sở Oánh trách móc Bạch Dung.

Nhưng ánh mắt và chén rượu trong tay nàng ta lại không phải ý này.

Những gia quyến đại thần hiểu ý bên cạnh đều bắt đầu chỉ trích nhà ta.

Mẹ ta im lặng lắng nghe, không nói gì, trong lòng ghi nhớ tất cả những người đã nói xấu cha và đại ca ta.

“Được rồi, được rồi, mọi người về chỗ của mình đi.”

Bạch Tâm Nhu đúng lúc đứng ra, đi đến bên cạnh mẹ ta.

Bà ta thường giả vờ làm người tốt trước mặt người ngoài, lúc này lại có lý do để bà ta giả vờ.

“La tỷ tỷ, chúng ta đấu đá nhau nhiều năm như vậy, ta từng nghĩ đến chuyện thắng nhưng không ngờ nhà các ngươi lại sa sút đến mức thảm hại như vậy, thật đáng thương đáng tiếc, ta đã sớm thương xót cho tỷ, thật hận không thể thay tỷ chịu khổ.”

Bạch Tâm Nhu cầm khăn tay lau nước mắt không tồn tại trên khóe mắt, an ủi mẹ ta.

“Ngươi thật sự muốn thay ta chịu khổ sao?”

Mẹ ta nói đầy ẩn ý.

“Ta muốn nhưng ông trời không cho phép, ông ấy có mắt, biết ai tốt ai xấu, kẻ xấu cuối cùng cũng phải chịu báo ứng, phu quân không còn sống được bao lâu nữa, con trai lại ngốc, ngươi nói xem đây có phải là báo ứng không? Hả? La tỷ tỷ?”

Bạch Tâm Nhu dùng khăn che đi khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, nhìn mẹ ta nói.

Mẹ ta cũng cười: “Ta cũng tin rằng ông trời có mắt, tối nay về ta sẽ bái ông ấy thật tốt.”

Nụ cười trên khóe miệng Bạch Tâm Nhu cứng đờ, bà ta không thể tin được nhìn mẹ ta.

“Ngươi không phải điên rồi chứ?”

Lời này vừa nói ra, lập tức có rất nhiều gia quyến đại thần vây quanh.

“Không, là ngươi sẽ điên.”

Khóe miệng mẹ ta hơi cong lên.

Lời của mẹ ta vừa dứt, bên ngoài có một thái giám vội vàng chạy vào, thở không ra hơi mà hét.

“Nương nương, mau! Truyền thái y! Đại tướng quân Sở Phong không biết sống chết thế nào đã ngã gục ở ngoài thành, vừa được lính canh ở cổng thành khiêng vào cung.”

Lời vừa dứt, phía sau lại có một tên sai vặt chạy vào.

“Phu nhân, người mau về nhà xem đi! Thiếu gia Sở Kiệt lúc phá án thì ngất xỉu, tỉnh lại thấy ai cũng gọi là cha, tức chết lão gia rồi!”

9.

“Các ngươi nói cái gì?”

Bạch Tâm Nhu không dám tin đi về phía họ.

“Tướng quân Sở Phong bị thương nặng vừa được khiêng đến cửa cung, cần thái y gấp, nếu không e rằng không giữ được mạng.”

Thái giám thở hổn hển, lại vội vàng nói.

“Phu nhân, nhị thiếu gia hình như bị dọa ngốc rồi, người…”

“Câm miệng!”

Gã sai vặt còn chưa nói hết câu, đã bị Bạch Tâm Nhu tát một cái.

Lực không nhẹ, mặt gã sai vặt đã đỏ bừng một mảng lớn.

“Đồn bậy truyền bạ, chút giáo dưỡng của nhà họ Sở cũng không có!”

Bạch Tâm Nhu chỉ vào gã sai vặt mà mắng.

Gã sai vặt ôm mặt vội vàng quỳ xuống nhận lỗi: “Tiểu nhân không biết nói, tiểu nhân đáng chết, phu nhân người mau về nhà xem đi, thiếu gia ngất xỉu, dọa lão gia sợ chết khiếp.”

Bạch Tâm Nhu nghe vậy sắc mặt mới khá hơn một chút.

Bà ta quay sang nhìn Sở Oánh đang vội vã đi về phía mình: “Oánh nhi…”

“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, đại ca con sẽ lo, huynh ấy nhất định sẽ không sao, nếu không con sẽ để cả Thái y viện chôn cùng huynh ấy!”

Sở Oánh nắm tay Bạch Tâm Nhu nói.

Bạch Tâm Nhu yên tâm, mắt đẫm lệ vỗ vai Sở Oánh, quay người chuẩn bị đi theo gã sai vặt rời đi.

Nhưng khi nhìn thấy ta và mẹ thản nhiên ăn uống thì dừng lại.

“La Vân Cẩm!”

Bà ta nghiến răng nghiến lợi nhìn mẹ ta.

“Ai? Ai gọi ta?”

Mẹ ta nhìn quanh, nhìn một hồi mới quay đầu nhìn Bạch Tâm Nhu, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao ngươi còn chưa đi? Con trai ngươi không phải ngất xỉu rồi sao? Còn không mau về nhà xem đi? Gọi ta làm gì?”

“Ngươi!” Bạch Tâm Nhu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, mới mở miệng lần nữa: “Con trai ta vì nước xông pha, ngã gục ở ngoài thành vừa được đưa về cung không biết sống chết, ngươi dù sao cũng là trưởng bối, lại là tướng quân phu nhân, sao lại không có chút lương tâm nào? Đối với đứa con bảo vệ đất nước của ta không có chút quan tâm nào, còn mặt mũi ngồi đây ăn cơm?”

Bạch Tâm Nhu nói một hơi, tức đến mức suýt ngất đi.

Hộ bộ thượng thư phu nhân cùng một số người thường ngày giao hảo với Bạch Tâm Nhu cũng nhân cơ hội này nói xấu mẹ ta, mặt mày nịnh nọt Bạch Tâm Nhu giúp bà ta thuận khí.

“Ồ? Ngươi chắc chắn người ngã gục ở ngoài thành được đưa vào cung chính là con trai ngươi Sở Phong? Hắn không phải được bệ hạ phái đến biên quan rồi sao? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm? Không có chiếu lệnh của bệ hạ, tự ý hồi kinh, đó chính là tội đào ngũ phải chết!”

Mẹ ta nhìn chằm chằm Bạch Tâm Nhu, giọng điệu hờ hững nhưng lại đâm thẳng vào tim.

Bạch Tâm Nhu đột nhiên mở to mắt.

Bà ta nghiêng người túm lấy cổ áo thái giám truyền lời: “Ngươi xem rõ chưa, người được đưa vào cung đúng là con trai ta Sở Phong?”

“Không thể nhầm được, thủ lĩnh ở cổng thành là bạn thân của tướng quân Sở Phong, chính hắn là người đầu tiên nhận ra Sở tướng quân.”

Bạch Tâm Nhu run rẩy, khoảnh khắc sau lại ngất đi…

Sở Oánh vội vàng đi đỡ mẹ mình dậy, ra lệnh cho ma ma bên cạnh nhanh chóng đi mời thái y.

Tiệc rượu cũng vì thế mà tan.

Ra khỏi ngự hoa viên, ta cảm thấy sau lưng luôn có một ánh mắt nhìn ta chằm chằm.

Quay đầu lại, ta liếc thấy ánh mắt oán độc của Sở Oánh.

10.

Ta và mẹ về đến nhà thì đã là giờ Mùi.

Ta vốn tưởng cha và đại ca đã ăn cơm xong, mỗi người về phòng nghỉ trưa, không ngờ đến đại sảnh thì thấy hai người họ đang ngồi nghiêm chỉnh, trên bàn còn bày đầy những món ăn nóng hổi, nhìn là biết do chính tay cha ta làm.

“Ta bảo Mặc nhi ước chừng thời gian hai mẹ con về, không ngờ nó đoán chuẩn thật, ta vừa chuẩn bị xong thức ăn bày lên bàn thì hai mẹ con đã về.”

Cha cười đứng dậy, một tay kéo mẹ, một tay kéo ta đi đến bên bàn ngồi xuống.

“Những thứ trong tiệc rượu đó đâu phải đồ ăn cho người! Không lạnh ngắt thì cứng ngắc, có thể ngon bằng cơm nhà sao? Hai mẹ con chắc chắn chưa ăn no rồi?”

Nhìn ánh mắt đau lòng của cha, ta xoa xoa cái bụng hơi căng, lặng lẽ nhận lấy đôi đũa trong tay ông.

“Cha, cha và đại ca đến giờ này vẫn chưa ăn cơm trưa sao?”

Ta liếc nhìn bát đũa sạch sẽ trước mặt hai người họ rồi hỏi.

“Không sao, con trai lớn như vậy, nhịn một bữa không chết được.”

Cha tùy tiện nói.

Đại ca liếc nhìn cha, ta lại thấy trong ánh mắt đó có một tia bất lực.

Nhưng khi ánh mắt chạm vào ta, đại ca lại trở về vẻ nghiêm nghị thường ngày, gật đầu với ta, tỏ ý cha nói đúng.

Ta… ta cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Đại ca hơn ta tám tuổi, hồi nhỏ việc học hành của ta đều do huynh ấy dạy dỗ trông nom, mỗi lần ta học hành không nghiêm túc đều bị đánh vào lòng bàn tay.

Hằng ngày đại ca lúc nào cũng lạnh lùng, ta vẫn hơi sợ huynh ấy.

Cha đối với ta là nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ rơi, ngay cả một sợi tóc cũng không nỡ để ta rụng, mẹ thì thường dọa ta, nhưng cũng không dám thật sự đánh ta, bà ấy cũng đau lòng.

Chỉ có đại ca, huynh ấy thật sự đánh ta!

Còn đánh thật đau!

Dù cho cha nấu ăn có ngon đến đâu, ta cũng chỉ ăn được mười mấy miếng là không nuốt nổi nữa.

Mẹ cũng giống ta, bà đã hạ đũa, trong mắt có chút không cam lòng nhìn đầy bàn thức ăn: “Sớm biết vậy thì đã không vì tức giận Bạch Tâm Nhu mà ăn nhiều thức ăn như vậy.”

Câu nói này lại chọc cho cha ta cười.

“Không ăn được thì không ăn, nếu nương tử thích, sau này không chỉ cơm trưa, một ngày cả ba bữa cơm ta đều lo hết.”

Mẹ bị lời trêu chọc của ông làm cho đỏ mặt.

Nhưng ánh mắt bà liếc đến ta và đại ca, lập tức nghiêm lại, lén véo cha ta một cái, bắt đầu chuyển chủ đề nói chuyện chính.