Viên Mãn - Vị Ương

Chương 11




29.

Một tuần sau, Đại lý tự và Hình bộ hợp tác điều tra vụ án, tìm ra được nguồn gốc của dịch bệnh lần này ở kinh thành.

Là thuộc hạ cũ của Cung thân vương cố ý để trả thù cho ông ta, cố tình rải rác quần áo, đồ dùng của những người mắc bệnh dịch ở thành nhỏ phía nam ở kinh thành và một vài thành phố xung quanh.

Một tháng sau, dịch bệnh ở kinh thành được khống chế hoàn toàn.

Lại qua hơn một tháng, các thành phố xung quanh kinh thành cũng được khống chế, ca ca ta, Tiểu Tiểu và Tần Dật chuẩn bị trở về kinh thành.

Rạng sáng, mẹ mơ mơ màng màng gọi ta dậy.

Mẹ bịt miệng ta, bảo ta đừng lên tiếng, dẫn ta đến cửa sau.

Ta kinh ngạc phát hiện ra tất cả nha hoàn, bà tử, gã sai vặt trong phủ chúng ta đều đang đợi ở cửa.

Ca ca ta cũng đã trở về, huynh ấy và Tiểu Tiểu ngồi trên lưng ngựa.

Tần Dật cũng ở đó.

Hắn cùng phụ thân ta đứng bên cạnh xe ngựa ở cửa.

“Phu nhân, nàng dẫn theo Khanh nhi đến trang viên ở, rất nhanh sẽ không sao nữa, đừng lo lắng.”

Cha ta nắm tay mẹ nói.

Cùng lúc đó Tần Dật đi đến bên cạnh ta.

Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn lúc này lại có thêm chút cảm xúc khác thường.

“Đừng sợ.”

Hắn mở miệng nói.

Giọng nói cũng ôn hòa hơn bình thường rất nhiều.

Ta ngái ngủ nhìn hắn.

Hắn nhìn ta, đột nhiên giơ tay lên đặt lên đầu ta.

Ta theo bản năng tránh đi.

Tay hắn ở giữa không trung nắm lại, từ từ hạ xuống, thò vào trong ngực.

Không lâu sau hắn lấy ra một con dao găm nhỏ nhắn tinh xảo đưa cho ta: “Phòng thân.”

Ta do dự một chút, vẫn nhận lấy.

Xe ngựa nhanh chóng chuyển động, bóng dáng của cha, ca ca và Tần Dật ngày càng nhỏ, rất nhanh đã biến mất.

Ta thu hồi ánh mắt nhìn Tiểu Tiểu đang ngất trên xe ngựa.

Nàng ấy vốn định đi cùng ca ca, kết quả là bị ca ca đánh ngất trước khi lên đường.

Ta lại một lần nữa cảm thán con đường theo đuổi vợ của ca ca có lẽ lại dài thêm một đoạn.

Khoảng một canh giờ sau, chúng ta đến trang viên.

Nhìn quãng đường này, hẳn là đã ra khỏi thành.

Gia nhân nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ trong trang viên, mẹ bảo ta đừng nghĩ nhiều, đuổi ta về phòng ngủ.

Nhưng đến phòng nằm xuống, ta vốn rất buồn ngủ trên đường, đột nhiên lại không ngủ được.

Trong đầu không ngừng nhớ lại bóng dáng của cha và ca ca ngày càng nhỏ cho đến khi biến mất, trong lòng vô cùng lo lắng.

Ta vô thức nắm chặt con dao găm Tần Dật tặng ta trong ngực.

Mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

Ta sờ con dao găm, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, trên đó hình như khắc thứ gì đó.

Ta mượn ánh nến nhìn xem, vậy mà là một đám mây.

Trông giống như do con người khắc lên, hình dáng rất giống với trên khăn tay của ta.

Ta dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt theo vết khắc, mắt vẫn nhìn chằm chằm.

Nhìn mãi nhìn mãi không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi ta tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời đã sáng.

Ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Mẹ đang ngồi ở giữa sân, vẫn nhìn về phía cửa, không biết đã ngồi bao lâu rồi.

Tiểu Tiểu cũng ở đó, nàng ấy đứng bên cạnh mẹ, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm về phía cửa.

Ta đi đến bên cạnh họ.

Vừa đứng được một lúc, đột nhiên có tiếng người gõ cửa lớn bên ngoài.

Mẹ giữ chặt ta và Tiểu Tiểu đang định đi mở cửa, bà tự mình đến.

Cửa mở ra, là thuộc hạ của Tần Dật.

Mẹ lập tức thở phào nhẹ nhõm, ta cũng có cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn.

30.

Thuộc hạ của Tần Dật đưa chúng ta vào hoàng cung.

Mẹ được đưa đi tìm cha, Tiểu Tiểu bảo người dẫn nàng ta đi tìm ca ca, còn ta thì được thuộc hạ của Tần Dật đưa đến Tuyên Chính điện.

Trên đường đến Tuyên Chính điện, ta đã hiểu được phần nào tình hình.

Dịch bệnh ở một vài thành trì xung quanh kinh thành vốn cũng phải kết thúc cùng với kinh thành vào tháng trước.

Nhưng Tần Bách thấy Tần Dật được lòng dân quá nhiều, vậy mà lại phái người đầu độc lần nữa, gây ra một đợt dịch mới, muốn trị tội Tần Dật.

Hành động bất chấp bách tính, chỉ vì lợi ích của bản thân như vậy đã chọc giận ca ca và Tần Dật.

Hai người họ bàn bạc với nhau, đều cảm thấy thời cơ đã đến, nhất trí quyết định tạo phản.

Còn cha ta hoàn toàn là bị ép buộc.

Nhưng trước đó ông chắc chắn cũng đã chuẩn bị, nếu không sẽ không nhanh chóng tiến vào hoàng cung như vậy.

Ta được thuộc hạ của Tần Dật đưa vào Tuyên Chính điện nhưng khi nhìn thấy tình hình bên trong thì ngây người.

Giữa đại điện, Tần Dật đứng thẳng.

Dưới chân hắn có một người phụ nữ đang quỳ lạy, là Sở Oánh.

“Trấn Bắc Vương, Oánh Oánh đã ngưỡng mộ chàng từ lâu, chàng đừng giết Oánh Oánh, chàng muốn Oánh Oánh làm gì, Oánh Oánh sẽ làm.”

Sở Oánh vừa khóc vừa nói, đưa tay định túm lấy áo Tần Dật nhưng bị hắn tránh đi.

“Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm?”

Tần Dật nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lạnh như băng.

“Vâng, vâng, vâng.”

Sở Oánh nói như nắm được sợi cỏ cứu mạng cuối cùng.

“Được, vậy ngươi đi giết Tần Bách đi, ta sẽ không động đến ngươi.”

“Giết… giết Bệ hạ?”

“Một mạng đổi một mạng, ngươi muốn sống, tự nhiên phải giúp ta giết một người chứ?”

Tần Dật lạnh lùng nói.

Sở Oánh nhìn đôi mắt lạnh lùng của hắn, một lúc sau, như đưa ra quyết định thì thầm nói một chữ: “Được.”

“Nhưng Oánh Oánh đã giúp Vương gia làm một chuyện lớn như vậy, sau khi thành công, Vương gia đăng cơ, có thể cho Oánh Oánh một vị trí trong hậu cung không?”

Tần Dật cúi đầu nhìn nàng ta, đột nhiên cười.

“Người bên cạnh Tần Bách này, đúng là đều giống hệt hắn!”

Nói xong hắn vỗ tay, cánh cửa bên cạnh lập tức mở ra, Tần Bách bị hai người mặc trang phục cấm vệ quân áp giải vào.

Miệng hắn bị nhét giẻ, ánh mắt nhìn về phía Sở Oánh đỏ ngầu, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.

Sở Oánh thấy hắn như vậy, toàn thân run rẩy.

Tần Dật vẫy tay, cấm vệ quân thả Tần Bách ra.

Hắn lập tức lao về phía Sở Oánh.

Sở Oánh sợ hãi liên tục lùi về sau, muốn trốn ra sau Tần Dật.

Nhưng Tần Dật đã sớm tránh ra, đứng bên cạnh long ỷ của đại điện.

“Bệ… Bệ…”

Sở Oánh vừa khóc vừa run rẩy mở miệng.

Nhưng chưa kịp nói hết lời, Tần Bách đã đi đến, ấn đầu nàng ta xuống đất đập: “Con tiện nhân! Ta đối xử với ngươi tốt như vậy, người lại phản bội ta? Con tiện nhân!”

Chỉ một lát sau, Sở Oánh đã tắt thở.

Phát tiết xong cảm xúc, Tần Bách như kiệt sức ngồi phịch xuống đất.

Có lẽ biết rằng hôm nay hắn phải bỏ mạng ở đây, mặt mày xám xịt.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn vô tình quét đến ta đang đứng ở cửa, lập tức sáng lên.

“Khanh nhi! Khanh nhi! Nàng đến rồi! Nàng đến cứu ta phải không? Ta biết mà! Nàng đối với ta tốt nhất, đều tại ta, lúc trước ta không nên nghe lời xúi giục của Sở Oánh.”

“Nếu ta không cưới ả, cưới nàng, có cha nàng, ngoại tổ nàng, ta nhất định sẽ không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.”

Tần Bách nhìn thấy ta, mặt mày điên cuồng.

Hắn đột nhiên đứng dậy muốn đến bắt ta.

“Chặn hắn lại!”

Tần Dật quát lớn, Tần Bách bị hai tên cấm vệ quân đè đầu xuống đất.