Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 48: 48: Cô Gái Đáng Thương






Thư Viễn ngồi cạnh Từ Dịch Phong, bàn tay thành thạo xoa nắn các khớp tay, chân để máu có thể lưu thông đến.

Xong việc, cô nhẹ nhàng đứng dậy để đổi chỗ cho quản gia Uân.

- Hôm nay cô ở đây đi.

- Dạ?
Thư Viễn dừng bước chân, miệng cố nở nụ cười tự nhiên.

- Quản gia đã vất vả vì phải trực đêm cạnh tôi một tháng nay rồi, hôm nay cô làm để ông ấy nghỉ ngơi.

- Vâng.

Cô chỉnh đèn ngủ phòng mức thấp để anh có thể ngủ một cách thoải mái, bản thân mang số liệu và danh sách tới bàn ở góc phòng ngồi.

Từ Dịch Phong vốn không quan tâm nhưng sau ba tiếng trôi qua mà Thư Viễn vẫn không có ý định nghỉ ngơi.

- Cô còn làm đến khi nào?
Cái đèn trong góc tuy không ảnh hưởng đến anh nhưng sức khỏe của người đang làm việc thì lại khác.

- Em làm ảnh hưởng đến anh sao? Anh chờ em một chút nữa thôi nhé.

Câu hỏi của Dịch Phong càng làm Thư Viễn gấp gáp, một tờ giấy đầy những con số cùng ghi nhớ chằng chịt khiến người ta đau đầu.


- Lại đây đi.

Thư Viễn ngoan ngoãn lại gần giường anh, Từ Dịch Phong nói:
- Đỡ tôi dậy, tôi sẽ giúp cô.

Thư Viễn dựng anh ngồi dậy rồi mang theo bảng số liệu mình vừa vắt óc suy nghĩ.

- Đây là hoá đơn xuất của Từ thị mà?
Anh sau khi nhìn có chút ngỡ ngàng nhưng liền bắt đầu giải thích
- Nếu bên Khuân thị nhập 30% số hàng và bảo lưu 70% thì số sản phẩm này sẽ được chúng ta giữ lại rồi sau đó chiết khấu thêm 10% nữa....!
Từ Dịch Phong thấy Thư Viễn thật lòng lắng nghe, ánh mắt luôn hướng về các con số, lúc này anh mới biết rằng cô ấy lại có đôi mắt đẹp và long lanh đến thế, và giờ đây anh cũng thấm thía câu nói "tài sắc vẹn toàn".

- Bắt đầu từ mai, tối nào tôi cũng sẽ chỉ cô những thứ này, nhớ sắp xếp thời gian.

Từ Dịch Phong quyết định sẽ dạy cho Thư Viễn thêm những kiến thức cô cần biết, coi như hậu phương cho người phải lên gánh trách nhiệm thay mình.

Cô nghe anh nói thế lòng có chút vui sướng vì vừa được ở bên anh vừa được học cách làm việc.

- Dạo này em gầy quá Tiểu Viễn à!.

truyện kiếm hiệp hay
Han tặc lưỡi nhìn thân hình mảnh khảnh có phần yếu ớt của Thư Viễn.

- Tuy cân nặng giảm nhưng tinh thần xem ra rất tốt.


Kia ôm chặt lấy Thư Viễn ngồi trong phòng ăn trò chuyện.

- Lâu lắm rồi chúng ta mới được nói chuyện với nhau thế này, dạo này tụi chị gặp em khó khăn quá!
Lục bĩu môi nói.

Không khí trong phòng ăn lâu lâu lại nhộn nhịp, tràn ngập tiếng nói cười của những chàng trai cô gái.

- Bên trong có vẻ huyên náo.

Từ Dịch Phong ngồi ở ban công rộng lớn, bên cạnh là quản gia Uân.

Âm thanh từ phòng ăn truyền đến ngoài, không khỏi lọt vào tai anh.

- Dạ đúng vậy thưa ngài.

- Bình thường giờ này không phải rất im lặng sao?
- Mọi khi do ngài đi nghỉ khá sớm và phòng ngủ có cách âm tốt nên chưa biết ạ.

- Nhưng cả tháng nay ta cũng không thấy không khí lại thay đổi như vậy.

Quản gia Uân hiền từ nở nụ cười, ông trả lời từng câu hỏi của Từ Dịch Phong.

- Vì nó nhờ có thiếu phu nhân thưa ngài.

Anh im lặng không nói gì nữa mà ngồi trầm ngâm đón những cơn gió mùa thu mát mẻ.

Chẳng ai biết Từ Dịch Phong đang nghĩ gì, dưới đáy mắt anh có vẻ gì đó không nỡ.

Tối hôm sau, trước khi Thư Viễn đi vào phòng thì có một người đàn ông làm việc cho Từ Dịch Phong bước ra, anh ta lướt qua cô rồi bỗng nhìn người con gái ấy với ánh mắt thương hại.

"Cô thật đáng thương, tôi mong sau này cô sẽ gặp được người thực sự yêu thương mình"..