Thấy ba ba đã đi vào phòng, vẻ mặt hai thằng bé vô cùng căng thẳng, rất tự giác xoay người, cởi quần, nằm sấp xuống giường.
Cố Khê đi đến trước giường, không chút lưu tình hung hăng đánh vào mông con trai mấy phát. Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc cắn miệng, nén khóc, ngoan ngoãn chịu đòn. Tiếng bàn tay vỗ mạnh tới nỗi xuyên qua tường, truyền ra bên ngoài nghe rõ mồn một, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc cảm thấy dường như chính mông mình cũng bỏng rát. Triển Tô Nam nhịn không được, đang định gõ cửa phòng, thì lúc này bên trong lại vang lên tiếng dạy dỗ nghiêm khắc của Cố Khê: “Ba có nên đánh các con không?”
“Nên ạ……” Hai cậu nhóc mặc quần vào, xoay người, cúi đầu nhận sai: “Ba, bọn con không dám nữa.”
“Nói, sai ở đâu!”
Cố Triêu Dương sụt sịt mũi, mang theo tiếng nức nở, nói: “Chúng con không nên đứng ngoài cửa nghe lén.”
Khóe miệng Cố Triêu Nhạc run rẩy: “Ba, bọn con sau này không dám đứng ngoài nghe lén nữa.”
“Tính cả lần này nữa thì ba đã bắt gặp hai đứa mấy lần rồi! Lần trước là vì thúc thúc xin tha, mặc dù ba ba không đánh đòn nhưng cũng đã cho các con cơ hội sửa sai, vậy mà hai đứa vẫn còn dám đứng bên ngoài nghe lén ba ba và thúc thúc nói chuyện! Các con đã lớn, ba cũng không muốn đánh mắng các con nữa, nhưng hành vi của các con ngày hôm nay khiến ba không thể không đánh các con!”
“Ba…… Chúng con sai rồi…… Chúng con không dám nữa ……” Dương Dương và Nhạc Nhạc níu chặt tay Cố Khê, khóc lóc cam đoan.
“Lần sau còn dám không!”
“Không dám nữa ạ……”
Vừa lúc nãy còn trải qua bữa tiệc sinh nhật vui vẻ, chỉ mới qua hai tiếng sau, hai vị thọ tinh này đã bị ba ba mình hung hăng đánh đòn vào mông, tuy đã qua 12 giờ đêm, nhưng cũng thật tương phản nhau.
Không dỗ dành hai con trai, Cố Khê cứ đứng đó nhìn lũ nhỏ thút thít, thẳng đến khi tiếng khóc dần nhỏ đi, cậu mới nâng tay lau nước mắt cho chúng, chậm rãi nói: “Có gì thắc mắc, các con có thể trực tiếp tới hỏi ba, nhưng đứng trộm ở cửa nghe người khác nói chuyện là rất vô lễ, cũng là hành vi rất không tôn trọng người khác. Các con ngẫm lại xem, nếu các con đang nói chuyện trong phòng mà ba lại đứng ngoài nghe lén, các con có thích không?”
Hai đứa khóc thút thít lắc đầu.
Ôm hai con trai vào lòng, cơn tức giận của Cố Khê cũng tiêu tán hơn phân nửa: “Không được có lần thứ ba.”
“Ba, hai bọn con sau này không bao giờ nghe lén nữa, chúng con sai rồi.” Hai đứa trẻ thật thà nhận khuyết điểm, nhưng nằm trong lòng ba ba, nước mắt cố nén từ nãy lại bắt đầu trào ra.
“Đừng khóc.” Lúc này, Cố Khê mới nhẹ giọng an ủi, “Tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình. Ba hy vọng các con khi trưởng thành sẽ là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chứ không phải là bọn phường trộm cướp chuyên ẩn nấp nghe lỏm người khác. Chuyện lần này, các con có lỗi, ba ba cũng có lỗi. Không dạy dỗ các con cẩn thận chính là thất trách của ba.”
“Ba…… Chúng con sai rồi……” Hai cậu bé ngẩng mặt lên, có sự hối hận, sự tự trách… ba ba không có lỗi, tất cả là do bọn chúng….
Lau nước mắt cho hai con trai, còn có một việc Cố Khế cần phải giải quyết ngay. “Các con đứng bên ngoài nghe được bao lâu rồi?”
Hai cậu bé không dám giấu diếm, Dương Dương bất an nói: “Chúng con nghe từ lúc ba ba bắt thúc thúc buông tay mình ra.”
Thì phải là nghe được toàn bộ…… Khớp hàm của Cố Khê nghiến chặt lại.
Khóe miệng của Nhạc Nhạc run run, nước mắt lại chảy dài: “Ba…… Trước kia thúc thúc… có phải đã từng đối xử không tốt…với ba không?”
Tuy chưa thể lý giải tất cả những lời ba ba cùng thúc thúc nói chuyện nhưng Dương Dương và Nhạc Nhạc có thể khẳng định được một điều, chính là thúc thúc đã từng làm ba thương tổn rất nặng, rất nặng.
Dương Dương bật khóc, Nhạc Nhạc cũng khóc lên thành tiếng, trong lòng chúng cực loạn. Trước kia thúc thúc hình như đã đối với ba không tốt, nhưng thúc thúc lại đối xử với bọn chúng rất tốt, chúng nên làm sao đây?
“Các con tự mình đoán?” Cố Khê vừa nói xong, tiếng khóc của hai đứa lập tức ngừng.
“Lần trước lúc đánh vào mông các con, ba ba không phải đã nói rồi sao?”
Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc đồng thời vô thức xoa xoa cái mông nhỏ của mình, Cố Triêu Dương quệt quệt mũi, nhận sai: “Ba……con sai rồi……” Cố Triêu Nhạc hỏi thẳng: “Ba, trước kia thúc thúc có phải đã từng nghi oan cho ba đúng không? Đối xử với ba không tốt?”
“Không phải.” Sắc mặt Cố Khê đặc biệt trầm tĩnh, ngay tức khắc trả lời, không chút ngập ngừng. Lau khô hai mắt đẫm lệ cho con trai, Cố Khê nói: “Hai thúc thúc đối với ba rất tốt, về chuyện kia, hai người ấy cũng là bị hại, không thể nói rõ là ai đúng ai sai được. Mỗi người có một lập trường riêng nên lời giải thích sẽ bất đồng. Ba ba cũng vậy mà thúc thúc cũng vậy, đều có cách nhìn nhận khác biệt, cũng giống như các con chỉ hay làm nũng với ba ba, chứ tuyệt đối sẽ không mè nheo với bác cả hay với bác hai vậy. Cho nên các con không thể cứ đơn giản chỉ dựa vào lời nói của ba ba hoặc của thúc thúc để kết luận vấn đề.”
Hai đứa nhỏ cái hiểu cái không gật đầu.
Cố Khê xoa đầu hai con trai, nói: “Dương Dương Nhạc Nhạc, cho dù giữa ba ba và thúc thúc đã từng phát sinh chuyện gì thì đó cũng là chuyện riêng của ba người bọn ba. Ba không muốn cũng không tình nguyện nhìn thấy tâm tình các con bị ảnh hưởng chỉ vì một sự việc đã quá lâu trước kia. Các con thích thúc thúc, thúc thúc cũng thích các con, còn ba ba cũng rất vui vẻ khi thấy bốn người các con yêu quý lẫn nhau, vậy hai con vì cái gì lại cứ luôn bị mâu thuẫn bởi chuyện của ba và thúc thúc?”
Hai cậu nhóc ôm chặt ba mình, trong ánh mắt là sự phức tạp sâu sắc. Chúng công nhận có thích thúc thúc, nhưng chúng càng yêu ba mình hơn, nếu trước kia hai vị ấy từng đối với ba ba không tốt thì bọn chúng…bọn chúng sẽ rất khó chịu, rất khó chịu.
“Dương Dương, Nhạc Nhạc, nếu khi các con lớn lên có cãi nhau thì các con sẽ nói cho các con của mình biết sao?” Hai cậu nhóc lắc đầu.
“Cho nên ba ba không muốn các con hỏi đến chuyện này. Ba đặt tên các con là Triêu Dương và Triêu Nhạc chính là hy vọng các con có thể giống như vầng mặt trời buổi sớm, vĩnh viễn tràn đầy sức sống, vĩnh viễn đối với cuộc sống tràn ngập niềm lạc quan. Ba hy vọng các con có thể như vậy.”
“Ba……” Mũi của hai đứa sụt sịt.
“Giờ, ba muốn yêu cầu các con một điều.”
“Được ạ!” Hai đứa bé liên tục gật đầu đáp ứng.
“Vĩnh viễn không được hỏi giữa ba ba và thúc thúc đã từng xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn không nghĩ ngợi đến chuyện này, coi như giữa ba ba và hai thúc chưa từng phát sinh bất cứ việc gì.” Cậu hy vọng con trai mình cả đời không phải nếm trải đau khổ, bi thương. Huống hồ, chuyện giữa cậu và hai người kia không hề liên quan tới lũ trẻ: “Hãy coi hai thúc thúc như người cha thứ hai của mình. Nếu có một ngày ba ba mất, hai vị thúc thúc chính là người thân của các con, là người các con có thể dựa dẫm.”
“BA……” Nước mắt hai đứa nhỏ lăn dài.
“Đáp ứng ba ba nhé.”
“Ô… ô…” Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc cố gạt nước mắt, nhưng dù vậy, chúng vẫn cắn môi, vẫn không nén được cảm xúc, nằm trong lòng ba ba khóc thật to: “BA…..Ba đừng đi, đừng đi mà……Chúng con có thể không có hai thúc thúc, nhưng không thể không có ba…..Ba ơi…..”
Cố Khê vỗ nhẹ hai con trai: “Ba sẽ không đi, ba ba vẫn sẽ ở bên các con, ba chỉ đang nói giả dụ thôi.”
“Không giả dụ, không giả dụ…… Ba ba sẽ vĩnh viễn ở bên bọn con…..Ba ba không được đi……”
“Ba ba không đi, ba ba nói sai rồi, ba ba xin lỗi các con.”
“Ô….ô..”
Hai đứa nhỏ gào khóc trong phòng, còn hai người đàn ông đang đứng ngoài thì gạt nước mắt…
Không hề hay biết có hai người đang đứng ngoài nghe lén, Cố Khê ngửa đầu lên, hít thật sâu mấy hơi, làm chính mình bình tĩnh trở lại.
Vỗ về hai cậu nhóc đang khóc không ngừng, Cố Khê dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, sinh nhật vừa qua mà các con cứ khóc lóc thế này thì lời ước nguyện sẽ không còn linh nghiệm đâu.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc nhanh tay che miệng lại, không dám khóc nữa.
Cố Khê lại nói: “Ba ba vừa rồi nói sai rồi, sau này ba tuyệt đối sẽ không nói những lời làm các con sợ hãi nữa, vậy hai con cũng phải đáp ứng ba ba nhé, không được quan tâm tới những chuyện đã xảy ra giữa ba và hai thúc nữa.”
“Vâng, chúng con sẽ mặc kệ, chúng con không hỏi nữa. Sau này, chúng con cũng sẽ hiếu thuận với thúc thúc, nghe lời hai thúc.” Mắt của hai cậu nhóc cùng sưng đỏ, dùng sức gật đầu thật mạnh.
Trong lòng Cố Khê thở phào nhẹ nhõm, cậu buông hai con trai: “Ba đi lấy khăn để lau mặt mèo cho hai con rồi cùng đi ngủ.”
“Vâng ạ.”
Ngoài cửa, hai người đàn ông lấy tốc độ tên lửa lén phóng ngay đến cửa phòng mình, mở cửa đi vào; hai người vừa khép cửa lại thì cửa phòng Cố Khê mở ra.
Nín thở dõi theo tiếng bước chân của Cố Khê đi ngang qua cửa phòng, hai người mới buông lỏng bàn tay đang gắt gao bịt miệng mình, thở hắt ra từng hơi, trái tim quặn đau thống khổ….
***
Lau mặt cho con trai, Cố Khê bảo hai đứa ngủ trước, còn mình thì đi rửa mặt. Ngồi yên lặng trong phòng vệ sinh hơn một tiếng đồng hồ, Cố Khê mới trở về phòng, hai thằng bé khóc mệt đã say giấc, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt. Đèn ở phòng cách vách đã tắt, Cố Khê ngồi dựa vào đầu giường, không hề buồn ngủ. Nâng tay lên che cổ, Cố Khê nhắm mắt lại, tâm trí vẫn không thể thật sự bình tĩnh nổi, nơi đó…có một dấu hôn Kiều Thiệu Bắc lưu lại, dị thường bắt mắt….
Ngay phòng bên cạnh, trong bóng đêm, Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam trợn tròn mắt, vô thần nhìn trần nhà…
***
Kim đồng hồ chậm rãi chuyển động, lúc này chỉ đúng bốn giờ sáng, Kiều Thiệu Bắc với tay lấy di động, gọi đường dài đến Seatle.
“Angela…… thân thể Tiểu Hà…… hình như …… khác biệt với nam giới bình thường….”
“Angela, chúng tôi cần cậu giúp…..Em ấy là tất cả đối với chúng tôi…..Chúng tôi không thể không có em ấy, bọn tôi……”
“Hôm nay, em ấy nói với bọn tôi rằng, em ấy đã già rồi, không còn đáng để chúng tôi yêu nữa; em ấy nói không còn cách nào để có thể ở bên bọn tôi nữa…..Angela…… Tôi và Tô Nam rất thống khổ, rất khó chịu…… Cậu có thể cho chúng tôi biết, hai bọn tôi nên làm thế nào để chuộc lại tội lỗi không……”
※
Cố Khê một đêm không ngủ, nụ hôn của hai người Kiều Thiệu Bắc đã khiến cậu chấn động vượt xa cả cái đêm cách đây mười hai năm trước. Một đêm kia, cậu có thể tự lừa dối với bản thân rằng do rượu vào loạn tính, nhưng còn đêm qua, ba người bọn cậu đều rất tỉnh táo. Huống hồ, mười hai năm trước, tình cảm của bọn cậu vẫn còn rất mông lung mơ hồ, còn đêm qua, hai người kia đã trực tiếp đâm thủng cái ranh giới ngăn cách đó. Chỉ là…… Cậu nên làm sao đây….cự tuyệt… là không có khả năng rồi, tiếp nhận chăng…. Cậu thật sự đã già rồi, cậu…không còn xứng với hai người nọ nữa.
Năm rưỡi, trời còn chưa sáng, Cố Khê đã đứng dậy. Mở cửa phòng, bên ngoài gió lạnh gào thét khiến Cố Khế không khỏi rùng mình. Áo khoác vẫn để lại trong phòng của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc từ tối qua, áo khoác cũ thì lại ở dưới nhà.
Cố Khê chậm rãi đi xuống nhà bếp, vừa bật đèn, cậu liền sững sờ. Chiếc áo khoác lông mới tinh hai người kia mua cho cậu đang được đặt ngay ngắn trên mặt trạm bếp, phía dưới được lót một tờ báo.
Đi tới, cầm lấy áo lông, thật ấm áp, Cố Khê đứng ngây người trong chốc lát, rồi mới khoác áo vào người, cơ thể phút chốc dần được sưởi ấm. Mở tủ bếp, cậu lấy rau vào rổ, bắt đầu nhặt rau, sáng nay sẽ làm bánh bột nhân rau. *
Cố Khê bận rộn một mình trong phòng bếp, trời sáng rõ hơn, cửa phòng lầu hai mở, hai người nọ đi ra ngoài thấy đèn trong phòng bếp sáng, cũng thấy được bóng dáng một người đang nhào bột. Hai người không đi xuống quầy rầy người nọ mà đi thẳng tới phòng bên cạnh.
Trên giường, hai cậu bé con vẫn đang ngủ say, hai mắt vẫn rõ dấu vết đã khóc, hai mí mắt thường ngày xinh đẹp giờ lại sưng thũng thành một mí. Hai bọn hắn đau lòng không thôi, lại tự trách mình. Bọc chăn, hai người trực tiếp bế hai con trai đang ngủ say về phòng mình. Kiều Thiệu Bắc ôm Cố Triêu Dương, Triển Tô Nam ôm Cố Triêu Nhạc, hai đứa bé ngủ say không hề hay biết mình đang cùng thúc thúc ngủ trong cùng một ổ chăn, chỉ cảm thấy bên trong chăn đặc biệt ấm áp…
***
Trong sân nhà, chú gà trống lại một lần nữa gáy to, thật vang, Dương Dương và Nhạc Nhạc hôm qua cũng ngủ không được an ổn cho lắm, đang có dấu hiệu tỉnh giấc.
Có người xoa nhẹ mí mắt, cảm giác thô ráp rất giống ba ba, nhưng lại không giống lắm. Theo bản năng, Dương Dương vẫn nhắm tịt mắt, nhẹ giọng gọi: “Ba……” Tiếng gọi vẫn còn mang theo sự thương tâm từ đêm qua.
“Dương Dương.”
Một nụ hôn ấm áp lập tức dừng ở trên trán Dương Dương, bị giọng nói của thúc thúc bừng tỉnh, Dương Dương phút chốc mở to hai mắt thao láo nhìn: “Thúc thúc?”
Cố nén đau lòng, lộ ra nụ cười đầy dịu dàng, Kiều Thiệu Bắc lại hôn Dương Dương một cái, nói: “Thúc thúc nhớ hai con nên bế các con sang đây.”
Sững sờ nhìn thúc thúc, qua hơn một phút đồng hồ, khóe miệng của Dương Dương mới khẽ cong, ôm chặt lấy thúc thúc, hốc mắt lại ửng đỏ.
Ôm Dương Dương vào trong lòng, cuốn chặt chăn, Kiều Thiệu Bắc yêu thương hôn liên tục xuống đỉnh đầu Dương Dương: “Không khóc không khóc, tối hôm qua ba ba đánh đòn vào chỗ nào? Thúc thúc xoa cho con.”
Dương Dương lắc đầu, cái gì cũng không nói, chỉ một mực ôm chặt lấy thúc thúc.
“Thúc thúc……” Cũng đã tỉnh giấc, Cố Triêu Nhạc cũng bị Triển Tô Nam ôm vào lòng, nhịn không được thút thít khóc, đổi lấy những nụ hôn áy náy của Triển Tô Nam.
“Thúc thúc…… Cháu và Nhạc Nhạc sau này không bao giờ đứng ngoài nghe lén ba ba và hai thúc nói chuyện nữa.”
Kiều Thiệu Bắc trong chăn nhẹ nhàng xoa xoa cái mông của Cố Triêu Dương, nói: “Các con vì lo lắng cho ba ba và thúc thúc nên mới hành động như vậy, thúc không tức giận. Tối hôm qua, hai thúc chọc ba ba con thương tâm, khiến các con phiền hà, nên là thúc thúc nói lời xin lỗi, thật xin lỗi các con, hãy tha thứ cho hai thúc.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc lắc đầu, nghe theo yêu cầu của ba ba, cái gì cũng không hỏi.
Triển Tô Nam xoa nhẹ mắt của Cố Triêu Nhạc, nói: “Dương Dương Nhạc Nhạc, hôm nay, thúc muốn nói cho các con nghe một việc, chuyện này các con cũng nên biết.”
Hai đứa bé chợt ngẩng đầu: “Thúc thúc, chúng cháu không muốn biết trước kia giữa các thúc và ba ba đã từng phát sinh cái gì.”
“Không phải việc đó.” Vì việc này, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc vô cùng cảm kích Cố Khê, cũng càng thêm áy náy với dụng tâm của cậu.
Trầm mặc trong chốc lát, Triển Tô Nam cúi đầu nói: “Dương Dương Nhạc Nhạc, thúc thúc….thích ba ba của các con, rất yêu…ba ba của các con. Giống như, giống như anh Hoài Chí thích chị dâu Hiểu Mẫn của các con vậy.”
Chỉ mới hơn 11 tuổi, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc dù cho thông minh thế nào thì đối với chuyện tình cảm nam nữ cũng chưa thể lý giải cặn kẽ nổi. Nhạc Nhạc nhíu mày nghĩ ngợi, hỏi: “Thúc thúc, hai thúc muốn làm đối tượng của ba ba sao?”
Nó vừa hỏi xong, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng lắp bắp kinh hãi, Kiều Thiệu Bắc nói: “Cũng không khác biệt lắm với cách hiểu này.” Rồi hắn nhăn mặt hỏi: “Sao các con lại biết từ này?” Nhạc Nhạc lập tức nói: “Dì hai từng mấy lần giới thiệu đối tượng cho ba ba.”
Trong lòng Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc lộp bộp một tiếng, Triển Tô Nam nôn nóng hỏi: “Thế, dì hai của các con giới thiệu cho ba ba mấy lần rồi?”
Dương Dương trả lời: “Giới thiệu hơn ba lần rồi ạ, trước khi hai thúc thúc tới đây còn giới thiệu thêm một lần nữa, nhưng dì hai giới thiệu đối tượng cho ba ba chẳng được gì cả, chúng cháu không thích. Cũng có mấy thím từng giới thiệu cho ba ba mấy người.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cười không nổi, Kiều Thiệu Bắc khẩn trương hỏi: “Ba các con từng đi gặp mặt rồi sao?”
Dương Dương và Nhạc Nhạc đồng thời lắc đầu: “Ba ba mỗi lần đều chỉ bâng quơ nghe chút thôi, cho tới giờ cũng chưa từng đi xem mắt, ba nói ba sẽ không kết hôn.”
Thiếu chút nữa bị hù chết, trái tim của hai người nọ cuối cùng cũng trở về đúng vị trí. Thấy thúc thúc rõ ràng thở phào nhẹ nhàng, Nhạc Nhạc khó hiểu hỏi: “Thúc thúc, các thúc có thể làm đối tượng của ba ba sao? Hai thúc là đàn ông mà.”
Kiều Thiệu Bắc sửa lại cách nói của bọn trẻ: “Thúc thúc thích ba các con, muốn cùng em ấy yêu đương, muốn ở bên em ấy, muốn cùng sống bên em ấy và các con. Dương Dương Nhạc Nhạc, có rất nhiều người bởi vì thấy hai thúc là đàn ông nên nghĩ rằng không thể cùng ba các con yêu nhau, ý nghĩ đó của bọn họ là không đúng. Trên thực tế, tình yêu đâu phân biệt giới tính, thúc không để ý, thúc chỉ yêu một mình ba các con. Chỉ cần các con đồng ý, thúc càng có thêm động lực và niềm tin để theo đuổi ba các con.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cậu nhóc nhất thời nhăn nhó, hai người nọ khẩn trương: “Các con, không muốn sao?”
Chậm rãi lắc đầu, Cố Triêu Dương nói: “Thúc thúc, cháu không hiểu.”
“Cháu cũng không hiểu.” Nhạc Nhạc thuận theo nói. Vấn đề về đồng tính luyến ái đối với hai đứa bé còn quá sớm, quá sớm rồi.
Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Vậy các con có nguyện ý để hai thúc ở cùng ba ba con một chỗ không, năm người chúng ta cùng sống nhau? Năm người chúng ta sẽ tạo dựng nên một gia đình, chẳng qua là trong gia đình ta, các con có ba người cha, không có mẹ, các con có nguyện ý không? Ba ba sẽ không kết hôn cùng người phụ nữ nào khác, thúc thúc cũng sẽ không kết hôn với ai, chỉ có năm người chúng ta, sống hạnh phúc cùng nhau, các con đồng ý chứ?”
Dương Dương và Nhạc Nhạc không lập tức trả lời, mà lâm vào trầm tư, Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam bề ngoài rất kiên nhẫn chờ con trai suy nghĩ cẩn thận, nhưng thực chất trong lòng đã bấn loạn khẩn trương không thôi.
Qua hơn mười phút, Dương Dương mở miệng: “Thúc thúc, hai thúc có thể cùng ba ba kết hôn sao?”
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nở nụ cười, lập tức gật đầu xác nhận: “Đương nhiên là có thể. Thúc thúc có quốc tịch Mĩ, ở Mĩ, thúc thúc có thể kết hôn với ba các con.” Dù không được thì bọn hắn cũng sẽ bắt pháp luật phải thừa nhận cuộc hôn nhân này!
“Vậy……” Dương Dương hỏi ra điều mà nó quan tâm nhất: “Sau này, thúc thúc sẽ nghe lời ba ba nói, không để ba ba phải thương tâm, không làm ba phải tức giận nữa, được chứ?”
“CÓ THỂ!” Hai người giơ tay lên thề thốt, Triển Tô Nam lập tức nói: “Thúc thúc sẽ nghe lời ba các con nói, em ấy bắt bọn thúc đi hướng đông, chúng ta tuyệt sẽ không đi hướng tây; em ấy muốn hai thúc đi hướng tây, bọn thúc tuyệt sẽ không đi hướng đông.”
Kiều Thiệu Bắc tiếp lời: “Nếu thúc thúc còn chọc giận ba các con thương tâm, thì nguyền rủa thúc thúc bị sét đánh……” Hai bàn tay nhỏ nhắn đồng thời bịt kín cái miệng của hắn.
“Thúc thúc, ba ba nói không thể tùy tiện thề độc.”
Kiều Thiệu Bắc nắm chặt tay của hai con trai, gằn từng tiếng: “Vậy phạt thúc thúc cả đời này cũng sẽ không có được trái tim của ba các con.”
Hai đứa trẻ thút thít, gật gật đầu: “Thúc thúc, chỉ cần ba ba nguyện ý, chúng cháu sẽ nguyện ý.” Cố Triêu Dương khẩn cầu nói: “Thúc thúc, hai thúc nhất định phải cùng ba ba kết hôn, như vậy dì hai sẽ không dám bắt nạt ba nữa, ba ba cũng sẽ không phải vất vả nữa.”
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam chua xót hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cậu nhóc, cam đoan: “Thúc thúc nhất định sẽ cùng ba các con kết hôn, nhất định sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt em ấy nữa, nhất định sẽ không để em ấy phải vất vả như vậy nữa.”
Dương Dương vô cùng hâm mộ nói: “Thúc thúc, trên TV cháu thấy người ta kết hôn sẽ được chụp ảnh cưới, ba ba chưa từng chụp ảnh bao giờ cả.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bật cười thành tiếng: “Thúc thúc sẽ cùng ba ba chụp rất nhiều ảnh, sẽ đưa ba các con đến những cảnh sắc đẹp nhất trên thế giới.”
Nhạc Nhạc bổ sung: “Trên TV còn có cả một đoàn xe cơ, toàn những loại xe chưa thấy bao giờ, còn được trang trí rất nhiều hoa đẹp, chị Mạn Mạn nói đó là hoa hồng ạ.”
“Ha ha…… Đến lúc đó các con sẽ cùng thúc thúc đi chọn xe, trang trí hoa được chứ? Thúc thúc cam đoan sẽ có rất rất nhiều xe, sẽ có cả biển hoa hồng.”
“Vâng. Còn phải có phù rể nữa ạ, trong TV đều thế cả.” Không có cô dâu nên không cần có phù dâu.
“Không thành vấn đề. Đến lúc đó các con chính là hoa đồng.”
“Chúng cháu quá lớn rồi, liệu được không? Trên TV, hoa đồng đều là những em bé mà.” Háo hức.
“Đương nhiên có thể rồi, các con là thích hợp nhất.”
“Cám ơn thúc thúc!”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hôn một cái thật kêu lên khuôn mặt tràn đầy mong chờ của hai con trai, họ chân thành hứa hẹn với lũ trẻ.