Hơn năm giờ chiều, ngủ không được an ổn, Cố Khê tỉnh giấc. Nằm trên giường đến hừng đông, cậu chậm rãi từ trên giường đứng lên. Ngủ một đêm, thân thể càng trở nên đau đớn. Thở hổn hển, từng bước từng bước cố gắng lết tới nhà vệ sinh để rửa mặt, đánh răng…
Cố Khê lấy ra ba lô, xếp hai cuốn sách về y học, một bì thư lớn cùng di ảnh của bà nội bỏ vào. Nhìn quanh một vòng căn phòng mà cậu đã gắn bó suốt một năm, Cố Khê bỗng nhiên phát hiện cậu chỉ có thể mang theo rất ít đồ đạc.
Lấy ví ra, bên trong còn hơn 500 đồng cùng chứng minh nhân dân của bản thân… Cố Khê lại ngồi đợi trong chốc lát… Đã đến lúc, cậu trên vai đeo ba lô, bước đi khó khăn ra tới cửa, mở cửa. Khóa cửa, đem chìa khóa bỏ vào bên trong bì thư, Cố Khê đầu tựa vào cửa, nói lời từ biệt với cuộc sống ba năm của chính mình. Lấy hết tất cả can đảm, hít thở thật sâu rồi cậu bước đi.
Toàn thân đều bị thương tổn, hành động lại không tiện nên suốt dọc đường đi, những người qua đường đều quay lại nhìn Cố Khê. Nhưng đối cậu bây giờ mà nói, những ánh mắt đó căn bản không có nghĩa lý gì cả. Cuối cùng cũng tới cửa công ty, đem bì thư gửi đi, xong cậu đã gọi một chiếc taxi dù biết nó sẽ rất tốn tiền. Vừa lên xe, tài xế hỏi: “Đi đâu?”
Đi đâu… Cố Khê suy nghĩ thất thần, nên đi đâu….
“Đi đâu?” Lái xe lại hỏi, càng không ngừng lén nhìn Cố Khê từ kính hậu.
“Đến…” Mở miệng, thanh âm khàn khan khiến chính cậu cũng giật mình. Nuốt nuốt cổ họng, Cố Khê nắm chặt ba lô “Đến, nhà ga.”
Xe taxi hướng nhà ga chạy tới, Cố Khê nhìn ra ngoài xe, rời khỏi thành phố nơi cậu được sinh ra, trưởng thành…., cậu phải ra đi, kiếp này chỉ sợ sẽ không bao giờ….còn cơ hội trở lại… Nơi đây cậu đã trải qua biết bao hỉ nộ ái ố, đã gắn bó với biết bao tình cảm… Hai tay kề sát bụng, Cố Khê cắn chặt răng. Tương lai phía trước rồi sẽ có rất nhiều khó khăn, rất nhiều cay đắng…nhưng cũng sẽ tràn đầy hy vọng…
Tìm một nơi, cách thành phố này thật xa… Một nơi có thể làm cho cậu quên đi nơi này, và một lần nữa bắt đầu lại…
※
Một khu biệt thự chiếm cứ cả một ngọn núi, nơi ở riêng tư thế này đều là niềm ước ao không thể thành của vô số người. Để người phía sau cánh cửa nhìn rõ mình rồi đi thông báo cho chủ, Ngụy Hải Trung chờ đối phương mở cửa.. Đôi mày nhíu chặt cho thấy lúc này tâm trạng của hắn không hề tốt, thậm chí có thể dùng từ trầm trọng để hình dung. Không phải đợi lâu, cửa mở, Ngụy Hải Trung quành tay lái, đem xe chậm rãi đi vào.
“Hải Trung, đến tìm đại thiếu gia sao?” Người gác cổng hỏi.
“Ân, thiếu gia có trong không?”
“Đại thiếu gia cùng Kiều thiếu gia ở hoa viên phía sau.”
“Được.”
Chạy xe tới bãi đỗ, Ngụy Hải Trung nhìn thoáng qua chỗ này đã đậu hơn mấy chục chiếc xe. Từ khi lão gia hai nhà Triển, Kiều bị cảnh sát mời đi ‘uống trà’, thì người lên núi cũng nhiều hơn. Triển lão gia lập nghiệp từ hắc đạo, về sau tuy đã ‘tẩy trắng’để làm ăn trong sạch, nhưng có người nào không biết Triển gia có thế lực ngầm lớn nhất phương Bắc. Mà Kiều lão gia xuất thân là quân nhân, có uy tín rất lớn trong quân đội…
Doanh Hải là trái tim của cả nước, thế lực hai nhà Triển Kiều tại Doanh Hải trực tiếp ảnh hưởng đến địa vị của bọn họ trong nước. Có thể tưởng tượng thấy rằng, lần này lão gia hai nhà bị ‘thỉnh’ đi ‘uống trà’ đã gây ra chấn động tới nhường nào.
Triển lão gia Triển Khôn cùng Kiều lão gia Kiều Tác Hành là huynh đệ sinh tử, từ trên chiến trường sống sót… Hai vị huynh đệ này một đen một trắng, mấy chục năm đều vẫn giúp đỡ lẫn nhau, mối quan hệ trong đó rất sâu xa, thật có thể xứng với câu nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn *.
(* Nguyên tác 一荣俱荣, 一损俱损 –nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nghĩa là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu)
Chỉ đơn thuần nhìn đến tên của Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc thì cũng biết được hai người được sinh ra cùng tháng cùng năm, một nam một bắc, ‘Nam’ ‘Bắc’ tung hoành, hắc bạch lần lượt thay phiên. Tuy rằng, sự tình lần này nhìn qua thực khó giải quyết, nhưng hai vị lão gia nhiều năm sất trá phong vân *, giải quyết sự việc khó khăn này cũng chỉ là việc nhỏ. Chỉ chưa đến ba ngày, hai vị lão gia đã được cục trưởng cục cảnh sát ‘kính cẩn’ hộ tống về, Lí cảnh quan phụ trách điều tra hai vị kia cũng bị giáng chức điều đi nơi khác…
(* Nguyên tác 叱咤风云 – sất trá phong vân: ý nói quát, gầm lên thì khiến mây gió nổi lên; nghĩa chỉ uy lực cực lớn, khí thế ngất trời, khí phách vang dội, khí thế hào hung, oai phong một cõi có thể làm rung chuyển trời đất, mạnh mẽ vô cùng)
Xuống xe, Ngụy Hải Trung trong óc thỉnh thoảng lại lóe lên những điểm đáng ngờ, mà hai ngày nay hắn tỉnh táo suy nghĩ lại phát hiện được, nhất là sáng nay lá thư được đưa đến càng làm tăng nghi hoặc của hắn…
Cố Khê vì cái gì phải làm thế? Việc này đối với cậu ta có lợi ích gì? Cố Khê rất rõ thế lực hai nhà Triển Kiều, vì cái gì lại làm ra cái việc lấy trứng chọi đá chứ? Còn có ‘người khác’ mà Cố Khê nói đến là ai?
Ngụy Hải Trung có điểm hối hận vì hắn lúc ấy bị nộ khí xung thiên *, không cùng Cố Khê nói chuyện thêm gì cả. Nghĩ đến đây, hắn lại trong lòng lắc đầu, chính hai vị lão gia đã tra ra Cố Khê là người đi mật báo hẳn là không nhầm lẫn được. Cố Khê vu cáo bọn họ chẳng khác nào là con kiến vu cáo voi… Một Cố Khê nhỏ bé không thể gây ra uy hiếp gì, thì hai vị lão gia không lí nào đổ oan cho cậu ta…
(* Nguyên tác 怒氣衝天– nộ khí xung thiên: giận dữ bừng bừng xông lên tới trời, ý nói rất tức giận không còn quản tới việc gì khác)
Mang theo rất nhiều nghi vấn, Ngụy Hải Trung cầm cặp tài liệu của mình, cùng tâm tình trầm trọng đi vào hoa viên phía sau tìm Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc… Với tâm tư riêng, hắn vẫn hy vọng chuyện này chỉ là một hiểu lầm, mặc dù hắn cảm thấy hy vọng đó thực xa vời. Dù sao chuyện này cũng liên lụy đến hai vị lão gia, bọn họ tra ra là Cố Khê làm, thì nhất định là cậu ta làm.
Từ xa, Ngụy Hải Trung thấy Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam đang nằm dưới dù che nắng. Người hầu đứng ở phía sau hai người, cách đó không xa nhìn thấy Ngụy Hải Trung, liền tiến đến khom người, tại bên tai hai người nói gì đó, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại đây.
“Tô Nam, Thiệu Bắc.”
Cất tiếng chào, Ngụy Hải Trung bước nhanh tới. Triển Tô Nam không có tinh thần, liền cúi đầu tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, Kiều Thiệu Bắc chỉ chỉ chỗ trống bên người. Ngụy Hải Trung đi đến ngồi xuống.
Người hầu mang trà tới, Kiều Thiệu Bắc phất tay, người phụ trách phục vụ liền lui xuống. Tuy rằng nơi này là nhà của Triển Tô Nam, nhưng Kiều Thiệu Bắc một chút cũng không câu nệ, coi đây như chính nhà mình. Đương nhiên, Triển Tô Nam ở Kiều gia cũng là như thế. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cơ hồ không có phân biệt, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc so chính em ruột là Triển Tô Phàm còn thân thiết hơn. Cũng bởi vậy, sau một đêm kia hai người chia sẻ không có chút xấu hổ, cùng chiếm giữ được Cố Khê đối bọn họ mà nói tựa hồ là điều đương nhiên.
Nhìn mắt Triển Tô Nam rầu rĩ không vui, còn bên cạnh Kiều Thiệu Bắc thì ngẩn người, Ngụy Hải Trung trầm mặc trong chốc lát, rồi mới mở miệng nói “Tiểu Hà, đi rồi, vào ngày hôm qua.”
Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc thân thể rõ ràng chấn động, sắc mặt thay đổi. Triển Tô Nam mở mắt, quai hàm nghiến chặt, không nói được lời nào. Kiều Thiệu Bắc từ trên ghế nằm ngồi bật dậy, tay nắm chặt thành quyền. Thật lâu sau khi, hắn khàn khàn mở miệng “Đi, nơi nào?”
“Không biết.”
Ngụy Hải Trung từ cặp mình lấy ra một bì thư lớn, đưa cho Kiều Thiệu Bắc “Anh sáng nay nhận được thứ này cậu ấy gửi, cậu ấy đem trả lại tiền mà cậu cho, còn có……” Ngụy Hải Trung từ phong thư lấy ra một tấm chi phiếu, số tiết kiệm Cố Khê để lại, cùng một lá thư.
Vừa nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm cùng tờ chi phiếu, Kiều Thiệu Bắc hô hấp trở nên vô cùng dồn dập, Triển Tô Nam cũng ngồi bật dậy…. Ngụy Hải Trung đem lá thư đưa qua “Các cậu đọc đi.”
Trừng mắt nhìn lá thư, trong ánh mắt Kiều Thiệu Bắc né tránh, đủ loại cảm xúc phức tạp. Cuối cùng, hắn quay đầu, lạnh lùng nói “Cậu ấy muốn đi thì cũng đã đi rồi. anh cầm lại đi, em không cần. Thư này, nếu là cậu ta gửi cho anh thì anh cứ giữ lấy.”
Nhìn Kiều Thiệu Bắc, người luôn luôn bình tĩnh, cơ trí thế nhưng cũng sẽ có lúc hờn dỗi, Ngụy Hải Trung ngược lại càng bình tĩnh. Hắn bỏ thư vào tay Kiều Thiệu Bắc, nói “Các cậu vẫn nên xem đi, mặc kệ cậu ta đã làm gì, nhưng trong lòng các cậu vẫn là để ý tới cậu ấy, không phải sao?”
“Ai nói chúng em vẫn còn quan tâm tới cậu ta!”
Triển Tô Nam nháy mắt tức giận, thân thủ đoạt lấy lá thư. Kiều Thiệu Bắc cản lại hắn, rồi mới cười tự giễu, ngữ điệu mang theo oán thán nói.
“Anh Hải Trung, anh luôn thẳng thắn như vậy.”
Ngụy Hải Trung vỗ vỗ vai Kiều Thiệu Bắc “Xem đi, cậu ấy tuy không viết nhiều lắm, nhưng anh cảm thấy tốt nhất các cậu nên tận mắt đọc. Sau khi đọc xong, muốn xé bỏ hay thiêu hủy nó thì tùy ý…”
Kiều Thiệu Bắc thở hắt ra một hơi để áp chế ngực mình đang khó chịu, hắn mở lá thư.
Vài giây sau, ánh mắt hắn trừng lớn, tay rung rẩy. Tâm đau nhức, đột nhiên Kiều Thiệu Bắc gập bức thư lại, cúi đầu, không muốn Ngụy Hải Trung nhìn thấy thần sắc hắn. Triển Tô Nam lấy đi lá thư, sau khi xem xong, hắn nâng tay che hai mắt, đồng dạng không muốn biểu lộ cảm xúc của chính mình lúc này.
“Đây là chìa khóa ký túc xá của Tiểu Hà.”
Ngụy Hải Trung đem chìa khóa nhét vào trong tay Kiều Thiệu Bắc, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói ra nghi hoặc của mình.
“Anh rốt cục vẫn không hiểu, Tiểu Hà vì cái gì mà làm thế. Nếu cậu ấy cố ý tiếp cận các cậu, thời gian ba năm không phải là quá dài sao? Hơn nữa…..Cậu ta là cô nhi, làm vậy thì có lợi gì chứ? Cậu ấy nói còn có người khác, nhưng vì cái gì tên họ Lý kia lại chỉ nhắc tới Tiểu Hà?”
Kiều Thiệu Bắc thân mình nhũn xuống, Triển Tô Nam buông hai che mắt, chân mày hai người đều nhăn lại. Ngụy Hải Trung lập tức nói “Tất nhiên, đây chỉ là nghi vấn của riêng anh.”
Chỉ là Cố Khê đã đi rồi, bọn họ cũng vô pháp có thể tìm được đáp án…
Triển Tô Nam lại một lần nhìn lá thư trong tay, Kiều Thiệu Bắc vẻ mặt trầm tư nhìn về phía trước. Âm thầm trách cứ mình đã tạo thêm phiền não cho hai người vốn đã khó chịu,, Ngụy Hải Trung đứng lên, vỗ vỗ hai người “Cả ngày nhàm chán ở nhà thì dù tâm tình có tốt cũng sẽ biến thành tồi tệ. Dù sao, bây giờ cũng không có việc gì, mà các cậu rồi sẽ rất nhanh phải đi Mĩ, sau này, muốn một năm nhìn thấy các cậu một lần cũng khó. Đi nào, hôm nay anh làm chủ, đi ra ngoài thư giãn chút nào.”
“Cậu ấy vì sao lại ra đi vội vàng như vậy?” Kiều Thiệu Bắc chợt cất tiếng, khi nghe thấy người nọ bỏ đi, hắn cũng không hề kinh ngạc, như thế muốn nóng lòng rời khỏi bọn họ, cực kỳ giống kiểu có tật giật mình.
Ngụy Hải Trung không biết làm sao để nói cho hai người biết việc Triển Tô Phàm đánh Cố Khê, hắn mơ hồ nói “Có lẽ cậu ta cảm thấy cuối cùng vẫn phải rời đi không bằng ra đi sớm.”
“Ba em đâu?” Triển Tô Nam đem lá thư nhét vào túi quần, không xé bỏ, cũng không có có ý vứt đi.
Ngụy Hải Trung trả lời “Anh trực tiếp qua đây tìm các cậu, không qua chào hỏi bác trai. Bãi đỗ xe có rất nhiều xe, chắc hẳn là đang bàn bạc vụ việc của Tiểu Hà”
Ngụy Hải Trung so vơi hai người kia lớn hơn ba tuổi, phụ thân hắn là đội trưởng cảnh vệ của Kiều lão gia, khi vừa xuất ngũ liền làm việc cho Kiều gia. Ngụy Hải Trung cũng tốt nghiệp từ trường quân đội, sau thuận lợi tiến vào quân đội, hiện giờ hắn là thư kí riêng của Kiều lão gia, bí mật thay Kiều lão gia quản lý sản nghiệp cá nhân, bằng không nếu chỉ với thu nhập từ quân đội của Kiều lão gia, căn bản không thể giống như Triển gia, có thể xây dựng một tòa nhà nằm trên một ngọn núi.
“Đi thôi, đừng ủ rũ như thế, cũng không phải trời sụp.” Một trái một phải ôm lấy Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc, Ngụy Hải Trung kéo hai người tới bãi đỗ xe. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không có tâm tình đi thư giãn, nhưng ở nhà cũng sẽ chỉ càng phiền muộn, hai người liền không cự tuyệt, mặc cho Ngụy Hải Trung kéo ngồi vào xe.
Triển Tô Nam một tay đặt trong túi quần, đầu ngón tay nhẹ sờ vào Cố lá thư Khê lưu lại, một tay kia chống cằm nhìn ra ngoài của sổ xe, trong đầu không ngừng lóe lên một câu “ba năm qua,em không hề giả dối… Một đêm kia, cũng không phải là giả….”
Mà ngồi bên cạnh, Kiều Thiệu Bắc cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu đồng dạng không ngừng lặp lại câu nói ấy.
Trái tim, không phải không đau, bởi vì yêu, cho nên mới đặc biệt đau. Đêm hôm đó bọn họ không phải đơn thuần chỉ do rượu vào loạn tính, mà đó là khát vọng bọn họ luôn đặt ở trong đáy lòng bị rượu làm bức ra mà thôi.
Nếu không phải là Cố Khê mà đổi lại một người khác, thì một đêm ấy căn bản cái gì cũng sẽ không phát sinh. Bọn họ từng lén lút thương lượng cuộc sống sau này cùng Cố Khê nên thế nào, thậm chí bọn họ còn đã chuẩn bị một kế hoạch tương lai thật tốt, kết quả lại bị một cú điện thoại đập nát hết. Phụ thân bị cảnh sát mời đi thẩm vấn, mà người bọn họ tin tưởng nhất thì lại bán đứng họ… Khi thấy ảnh chụp Triển Tô Phàm mang đến, nhìn thấy Cố Khê cùng một nam nhân xa lạ tiếp xúc, hơn nữa lại ở nhiều nơi khác nhau, bọn họ không đơn giản chỉ tức giận bởi vì Cố Khê đã phản bội mà còn vì cậu ấy đã giấu diếm.
Vì cái gì Cố Khê một chữ đều không nhắc tới…Trong khoảng thời gian này, tuy bọn họ đều bề bộn công việc, nhưng vẫn có cơ hội cùng nhau ăn cơm, không phải sao? Vì cái gì Cố Khê không nói với bọn họ về người nam nhân này? Về sau đáp án đều sáng tỏ… Hết thảy đều xảy ra quá đột ngột, bọn họ căn bản không thể bình tĩnh nổi…Bọn họ chỉ biết là đã bị phản bội, bị chính người mình yêu phản bội, bọn họ bị tổn thương….
Nhưng…… khi nghe thấy tin người kia đã rời đi, nghe xong nghi hoặc của anh Hải Trung, đáy lòng lại có thanh âm chất vấn, bọn họ tựa hồ đã quá hấp tấp. Cẩn thận hồi tưởng, từ đầu đến cuối, bọn họ giống như đều không có cho Cố Khê cơ hội giải thích. Chẳng lẽ sự việc này còn có nguyên nhân khác? Nhưng chính cục trưởng cảnh sát đã xác nhận là Cố Khê đã tố giác bọn họ với vị cảnh quan kia, cũng đã cung cấp rất nhiều chứng cứ nội bộ, hơn nữa cái người họ Lý kia, thái độ đối Cố Khê cũng đã chứng minh giữa hắn và Cố Khê quả thật tồn tại một mối quan hệ nào đó….
“Anh Hải Trung, cái người họ Lý kia đâu?” Kiều Thiệu Bắc lên tiếng hỏi.
Ngụy Hải Trung khinh thường trả lời “Nghe nói là đã bị điều đi nơi khác, cụ thể là đến đâu thì anh không hỏi, anh nghĩ hai cậu không muốn nghe tin tức về hắn ta.”
Kiều Thiệu Bắc nhăn mày, Triển Tô Nam siết chặt lá thư trong túi, lạnh lùng nói “Tìm hắn ta.”
Ngụy Hải Trung gật gật đầu, hắn hiểu được, chuyện này không chấm dứt dễ dàng như vậy.
Theo kính hậu nhìn hai người, Ngụy Hải Trung do dự trong chốc lát rồi hỏi “Vậy Tiểu Hà thì sao?”
Hai người lập tức mím chặt miệng, lúc Ngụy Hải Trung nghĩ hắn sẽ không có được đáp án thì hắn nghe thấy hai người trăm miệng một lời “Tra xem cậu ấy đi nơi nào.”
Kiều Thiệu Bắc tiếp tục nói “Nguyên nhân bên trong của sự việc này, em sẽ điều tra rõ. Trước mắt, tạm thời trông chừng cậu ấy, đừng cho cậu ấy biết.” Người nọ đem tiền trả lại bọn họ thì rồi cậu ấy sẽ sinh sống thế nào?
Ngụy Hải Trung nghe thấy những điều mình muốn nghe, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn nói “Các cậu cứ an tâm đi Mĩ, anh sẽ tìm được cậu ta.” Hắn tin tưởng bằng vào thế lực hai nhà Kiều, Triển muốn tìm kiếm Cố Khê sẽ thực dễ dàng.
Đồng thời phát ra tiếng thở dài, Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam lại ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ“Ba năm qua,em không hề giả dối… Một đêm kia, cũng không phải là giả….”– bọn họ muốn biết rõ ràng nguyên nhân Tiểu Hà phản bội bọn họ.