Viễn Khê

Chương 118




Tan học, Dương Dương và Nhạc Nhạc bước ra cổng trường, hai đứa theo thói quen nhìn xem ở ven đường có ngừng chiếc xe hơi mà bọn nó quen thuộc hay không.

“Dương Dương, Nhạc Nhạc.”

Có một chiếc xe hạ cửa kính xuống, có người hướng bọn nó ngoắc ngoắc tay. Dương Dương và Nhạc Nhạc nở nụ cười, chạy về phía đó. Đối phương mở cửa xe ra, Dương Dương và Nhạc Nhạc không hề chần chờ mà leo lên xe. Vì là xe limousine, nên phía sau rất rộng, Dương Dương và Nhạc Nhạc đem cặp sách ném tới ghế phụ lái, thực thân mật mà ngồi cùng một chỗ với hai cụ ông.

Dương Dương nói: “Ông nội Khôn, ông nội Hành, hôm nay con và Nhạc Nhạc muốn tới quán sủi cảo.”

Mấy ngày gần đây, hầu như mỗi ngày ông Triển và ông Kiều đều tới, vừa nghe cháu nội nói thế, lập tức phân phó lái xe tới quán sủi cảo. Kiều Tác Hành nắm tay Nhạc Nhạc, Triển Khôn nắm tay Dương Dương, hai ông cụ như thường mà hỏi thăm tình huống ở trường học ngày hôm nay của bọn nhỏ. Nghe bọn nó kể chuyện ăn mì tương chiên ở căn tin lúc buổi trưa, hai ông cụ thật vui, cũng thật đau lòng. Cháu nội không muốn ăn cơm ở căn tin, ngại mắc, ngẫu nhiên đi ăn một lần cũng là kiếm món nào rẻ nhất. Nếu không phải thân phận còn chưa thích hợp, ông cụ đều muốn mỗi ngày đưa cơm tới cho cháu nội.

Tay phải của Dương Dương đã gỡ thạch cao, bất quá vì tránh để nhóc dùng lực mà tạo thành trật khớp mãn tính, La Kiệt vẫn treo cánh tay của nhóc lên, phải qua một tháng nữa mới có thể gở xuống. Từ sau khi ông cụ tìm đến Dương Dương và Nhạc Nhạc, số lần Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đón con trai về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ông cụ không phải lần đầu tiên đưa Dương Dương và Nhạc Nhạc tới quán sủi cảo, khi hai đứa nhỏ dẫn theo hai cụ ông xuất hiện, vẻ mặt của nhân viên trong quán sủi cảo đều rất bình thường.

Phiến Tề mời hai ông cụ ngồi, còn Đại Thuận đưa thức uống nóng tới cho hai ông cụ, còn về lai lịch của hai ông cụ thần bí này, thì ngay lần đầu tiên bọn họ gặp hai người tới quán sủi cảo đã gọi điện thoại báo cho ông chủ. Sau khi biết được một trong hai ông cụ này là người được Dương Dương và Nhạc Nhạc cứu giúp, và cũng đã được ông chủ cho phép, nên bọn họ cũng yên tâm. Nhìn thấy hai ông cụ, tất cả mọi người rất quen thuộc mà chào hỏi bọn họ.

Cố Khê không tới được quán sủi cảo, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không có tâm tư để đi trông nom, nên toàn bộ đều do bọn Đại Thuận tự mình quản lý. Sau khi Dương Dương và Nhạc Nhạc khai giảng, mỗi tuần bọn nó sẽ đến quán sủi cảo hai lần, vận dụng tri thức kinh doanh đã học từ ba Triển và ba Kiều, còn có từ hai cụ ông, bọn nó kết hợp với mấy chú Đại Thuận cùng nhau kinh doanh quán sủi cảo.

Hai ông cụ ngồi ở chỗ kia, trong mắt tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo mà nhìn Dương Dương và Nhạc Nhạc đang ngồi họp với vài cô chú trong quán, bọn họ đang thảo luận vấn đề kinh doanh kế tiếp của quán sủi cảo. Hai đứa nhỏ rất có thiên phú trong việc kinh doanh, bọn nó thừa kế gien này từ ông và cha, hơn nữa từ nhỏ đã đi theo ba ba bán hàng quán, đó cũng là một nhân tố bồi dưỡng ra khả năng kinh doanh của bọn nhỏ. Hai đứa dùng thuật ngữ chuyên nghiệp nói đến rõ ràng, một chút cũng nhìn không ra bọn nó chỉ mới 12 tuổi. Cố Khê cũng hiểu được đây là cơ hội tốt để rèn luyện cho bọn nhỏ, nên cậu rất sẵn lòng để cho Dương Dương và Nhạc Nhạc tham dự vào việc kinh doanh của quán sủi cảo, dù sao hai đứa cũng là cổ đông của quán.

Họp xong, Dương Dương và Nhạc Nhạc còn muốn xem sổ sách, đơn thuế và giấy tờ nhập hàng của tháng trước. Nhóm nhân viên đều đã tan, hai ông cụ kêu hai đứa nhỏ lại đây, cùng bọn nó xem sổ sách. Đại Thuận và Phiến Tề thông qua cửa sổ nhìn vào bốn người đang kiểm tra sổ sách, trong lòng không khỏi có một loại ảo giác, bốn người kia nhìn qua thật giống như là ông cháu ruột thịt.

Dương Dương và Nhạc Nhạc vốn rất cởi mở, mà hai ông cụ cũng thật tâm đối tốt với bọn nó, nên chỉ ngắn ngủi hơn một tháng, giữa Dương Dương và Nhạc Nhạc với hai cụ ông đã dựng lên một mối quan hệ cực kỳ thân thiết. Nhất là hai cụ ông hiểu biết rất rộng, hai đứa ở cùng cụ ông đều học được rất nhiều tri thức mà trên sách giáo khoa không có. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng thật tâm yêu thích hai cụ ông.

Hôm nay bận rộn chuyện ở quán sủi cảo nên thời gian cũng không còn sớm, Dương Dương gọi điện thoại báo cho ba ba biết tối nay bọn nó không về nhà ăn cơm, ba ba cũng không phản đối, chỉ nói không được về nhà quá muộn. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không đi ra ngoài ăn với cụ ông, mà là mời hai cụ ông ở lại quán sủi cảo dùng cơm. Hai cụ ông đã mời bọn nó ăn cơm rất nhiều lần, mà bọn nó còn chưa mời hai cụ ông lần nào.

Tự mình bưng sủi cảo tới cho hai cụ ông, 7 món rau dưa cùng canh, còn có mấy món ăn nhẹ, Nhạc Nhạc nói: “Ông nội Khôn, ông nội Kiều, các ông ăn được không.”

Triển Khôn và Kiều Tác Hành cười ‘ha hả’ mà gắp lấy sủi cảo, cắn một cái, tiếp theo hai người cùng gật đầu: “Ăn ngon, ăn ngon.” Tuy hương vị so với Cố Khê làm còn thiếu một chút, nhưng cũng tính là rất ngon .

Dương Dương ăn một cái sủi cảo, nói: “Ba con làm sủi cảo ăn ngon lắm.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc lập tức có chút ảm đạm: “Gần đây thân thể của ba con không tốt, không làm được nhân bánh, trước kia quán sủi cảo có bán sủi cảo do ba ba con làm, mỗi ngày đều cung không đủ cầu.”

Động tác nhai nuốt của ông Triển chậm lại, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất ít khi kể với bọn họ về tính huống trong nhà, này có thể xem là lần đầu tiên. Ông Kiều chột dạ hỏi: “Thân thể của ba ba các con rất kém sao?”

Dương Dương và Nhạc Nhạc gật gật đầu, trong lòng ông Kiều và ông Triển như bị ai đấm cho một phát. Ông Triển để đũa xuống: “Thân thể của ba con bị làm sao?”

Dương Dương nói đầy khổ sở: “Ba ba con vẫn sinh bệnh từ hồi tết đến giờ. Hồi ba con còn trẻ đã chịu nhiều đắng cay, nên thân thể bị tàn phá, trời đông lạnh lẻo, ba con rất dễ sinh bệnh.”

Thấy hai cụ ông không ăn nữa, Nhạc Nhạc lập tức nói: “Bất quá mấy ngày nay ba con đã tốt hơn một chút, bác sĩ nói ba con không thể mệt nhọc. Trước tết phải khai trương quán sủi cảo, nên ba con có thể là quá mệt mà dẫn tới sinh bệnh.”

Dương Dương nói tiếp: “Sau này con và Nhạc Nhạc sẽ giúp ba con quản lý quán sủi cảo, ba con sẽ không mệt nhọc như vậy nữa.”

Miễn bàn trong lòng ông Triển và ông Kiều có bao nhiêu khó chịu cùng tự trách. Ông Triển lấy thân phận của một người ngoài cuộc, hỏi: “Các con là mồ cô mẹ sao? Ông nội Khôn chỉ nghe các con nhắc tới ba ba, chưa từng nghe các con nhắc tới mẹ.”

Trên mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc hiện lên một loại tươi cười khiến cho ông Triển và ông Kiều không hiểu rõ, Nhạc Nhạc nói một cách mập mờ: “Ba ba chính là mẹ. Trước kia, tụi con đúng là mồ côi mẹ, bất quá hiện tại không phải. Tụi con có ba ba, còn có ba Triển và ba Kiều, tụi con có ba người ba ba.”

Thấy bọn nhỏ vô cùng tự hào khi nhắc đến “ba Triển” và “ba Kiều”, ông Kiều làm bộ thắc mắc, hỏi: “Sao các con lại có ba người ba ba?”

Dương Dương nói một cách đầy đương nhiên: “Tụi con vốn có ba người ba ba a. Chỉ là trước đây ba Triển và ba Kiều không biết có tụi con. Sau đó ba Triển và ba Kiều tìm được tụi con và ba ba, thế là một nhà tụi con được đoàn tụ.”

Đứa nhỏ đã 12 tuổi, lại sinh sống ở Doanh Hải gần một năm, hai đứa tất nhiên cũng biết gia đình bọn nó có cái gì khác so với các gia đình kia, hơn nữa ngay cả mối quan hệ lại có tới ba người, tuy nói trẻ con còn mơ hồ trong nhận thức, nhưng bọn nó cũng biết một gia đình sẽ có một ba và một mẹ, chứ không phải là một ‘mẹ’ và ‘hai’ ba ba, bất quá như thế thì đã sao?

Hai cụ ông đều không nói gì, nụ cười trên mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc liền biến mất, Nhạc Nhạc hỏi rất thật thà: “Ba Triển và ba Kiều nói nhà của tụi con ở trong mắt người khác không giống một gia đình ‘bình thường’. Ông nội Khôn, ông nội Hành, các ông cũng sẽ cảm thấy nhà của tụi con không bình thường sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương rất nghiêm túc, nhóc nói: “Con và Nhạc Nhạc không cần mẹ, tụi con chỉ cần ba ba, ba Triển và ba Kiều.”

Ông Kiều áp chế chua xót trong lòng, nghẹn ngào nói: “Không, không có, ông nội Hành tuyệt đối không cảm thấy các con có cái gì không bình thường. Các con không ngại, ba ba các con cũng không ngại, đó là đủ rồi.”

Lời nói của Ông Triển mang đầy hối hận: “Chỉ cần người trong cuộc cảm thấy như vậy là hạnh phúc, thì người khác cần gì phải nhúng tay vào chứ. Kết quả, ngươi tự cho đó là hành động tốt, nhưng sự thực có thể là thống khổ cùng tiếc nuối cả đời. Chuyện tình cảm, như người đang uống nước, ấm lạnh tự biết, người ngoài chung quy cũng chỉ là người ngoài. Nhìn thấy bọn con, ông và ông nội Hành cũng biết các con đang rất hạnh phúc, gia đình của các con rất hoà thuận, đây là bầu không khí mà gia đình bình thường sẽ có. Còn các con có mấy người ba ba, ông nội Khôn và ông nội Hành cũng không quan tâm, hơn nữa có thêm một người ba ba thì các con sẽ có nhiều thêm vài phần tình yêu thương của cha a.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc nở nụ cười, nụ cười phát ra từ tận trái tim. Bọn nó không hy vọng hai cụ ông cảm thấy gia đình bọn nó khác thường, cực kỳ không hy vọng. Bọn họ hy vọng hai cụ ông không chỉ nguyện ý làm bạn với bọn nó, mà còn có thể chấp nhận sự khác biệt của bọn nó. Kỳ thật bọn nó không hề cảm thấy gia đình của mình có cái gì khác thường, tựa như ông nội Khôn đã nói, bọn họ so với bọn nhỏ khác có nhiều hơn một phần tình yêu thương của cha, cũng so với bọn nhỏ khác có hơn một phần hạnh phúc.

Đề tài chuyển đến gia đình, Nhạc Nhạc nhịn không được tò mò hỏi: “Ông nội Khôn, Ông nội Hành, con của các ông đâu?” Đã quen nhau lâu như thế, nhưng bọn nó chưa từng nghe hai cụ ông nhắc tới con của mình, chẳng lẽ hai cụ ông không có con sao? Nghĩ như thế, Nhạc Nhạc thực buồn khổ thay cho hai cụ ông.

Mặt ông Triển và ông Kiều nhất thời cứng ngắc, Nhạc Nhạc cảm thấy tựa hồ mình đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, bé lập tức nói: “Ông nội Khôn, ông nội Hành, ăn sủi cảo, để nguội ăn sẽ đau bụng.”

Triển Khôn cầm lấy đôi đũa, nhưng không sao gắp xuống được, Kiều Tác Hành nhẫn nhịn không được nữa, ông nói lời đầy thâm ý: “Trước kia, con ông quen một người bạn gái, nhưng ông lại có thành kiến với cô ta, nên không cho phép bọn họ quen nhau, sau đó bọn họ bị ông gây áp lực mà phải chia tay. Mãi về sau con ông vẫn không tìm được ai khác, rồi có một ngày bọn họ gặp lại nhau, phát hiện vẫn còn yêu nhau tha thiết, thế là tái hợp lại. Nhưng cũng vì chuyện đó, con ông hận ông, cho nên rất ít về nhà. Ông cũng biết lúc đấy mình đã làm sai, nhưng không biết phải làm sao để con dâu có thể tha thứ. Hiện tại bọn họ đã có con nhỏ, ông đây làm ông nội mà chưa từng ôm qua đứa nhỏ đó. Bước sai một bước, kéo theo những bước khác, mặc dù con dâu đã bỏ qua, nhưng ông không có mặt mũi nào để đi gặp bọn họ, đi gặp cháu nội.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc ngây ngẩn cả người, bọn nó kinh ngạc vì chuyện trong nhà của cụ ông lại như vậy, càng kinh ngạc hơn chuyện này rất giống với gia đình bọn nó. Trong lúc nhất thời, hai đứa nhỏ không biết nên khuyên giải an ủi ông nội Hành thế nào. Nhai từ từ một cái sủi cảo, Dương Dương hỏi: “Ông nội Hành, vậy ông đã xin lỗi con dâu của ông sao?”

Ông Kiều nhanh chóng gật đầu: “Ông đã xin lỗi, con dâu cũng đã tha thứ cho ông, nhưng mà… nhưng mà cháu nội không tha thứ cho ông.” Ông Kiều nói đầy áy náy: “Ông chưa từng có ngày nào ôm qua cháu nội, trước kia còn đối xử tệ với mẹ của nó, cháu nội không tha thứ cho ông cũng chuyện hiển nhiên. Ngay chính ông cũng không có mặt mũi để cầu cháu nội tha thứ.”

Tại sao tình huống này lại có chút giống bọn nó? Đồng dạng không chịu tha thứ cho ông nội đã từng ức hiếp ba ba, Dương Dương và Nhạc Nhạc không có lập trường để nói về chuyện này. Hai đứa nhỏ im lặng, cúi đầu ăn canh, trái tim của ông Triển và ông Kiều co rút từng trận đau đớn, im lặng của hai đứa nhỏ khiến cho hy vọng dâng lên trong khoảng thời gian này nháy mắt lại hóa thành bọt nước.

Qua thật lâu, Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, trên mặt là khó xử, là không biết nên xử lý thế nào. “Ông nội Hành, kỳ thật, nhà con cũng như vậy.”

Sắc mặt của hai ông cụ nhất thời biến đổi, ông Kiều ngừng thở: “Sao, sao lại nói vậy?”

Nhạc Nhạc nhăn mặt nhíu mày, nói: “Trước kia, ba ba của ba Triển và ba Kiều đã làm chuyện xấu với ba ba con, cũng vì bọn họ, mà thân thể hiện tại của ba ba con mới yếu kém như thế. Con và anh không muốn nhận bọn họ, bọn họ ức hiếp ba ba, hơn nữa con và anh đã có ông bà, không cần có thêm ông bà nữa.”

Trái tim của hai ông cụ nháy mắt rớt xuống vực thẩm, đôi đũa trong tay ông Triển thiếu chút nữa đã rớt lên bàn. Hai đứa nhỏ nhìn chăm chú vào sủi cảo trong chén, vẻ mặt buồn rầu, nên không hề phát hiện thần sắc của hai cụ ông ngồi đối diện đã biến hóa.

Dương Dương thở hắt ra, nói một cách yểu xìu: “Trước đây, con và Nhạc Nhạc đã thề tuyệt đối không nhận bọn họ, nhưng tết năm nay, tụi con lại cảm thấy hình như mình đã sai .”

Hai ông cụ đang khó chịu đến mức thiếu chút nữa chết đi, lập tức như vớ được cọc gỗ, liền đồng thanh hỏi: “Tại sao lại cảm thấy mình đã sai?” trong thanh âm của hai người ức chế không được run rẩy.

Dương Dương nói đầy buồn rầu: “Ba Triển và ba Kiều không muốn tụi con khó xử, nên chưa bao giờ nói chuyện muốn tụi con nhận thức ông nội. Nên tết năm nay, ba Triển và ba Kiều phải chạy tới chạy lui hai bên, trước tiên là phải ăn cơm tất niên với ông nội, rồi mới trở về ăn cơm tất niên với tụi con. Ba ba nói xét trên phần yêu thương của ba Triển và ba Kiều đối với tụi con, tụi con nên đi nhận thức ông nội. Tụi con không muốn lễ tết sau này ba Triển và ba Kiều cứ phải chạy qua chạy lại, tụi con muốn ăn cơm tất niên với ba Triển và ba Kiều.”

Nhạc Nhạc gật gật đầu: “Tụi con không muốn làm cho ba Triển và ba Kiều vất vả như vậy. Nhưng mà vừa nghĩ tới ông nội đã từng ức hiếp ba ba, tụi con lại không muốn nhận thức. Hơn nữa ông nội chưa từng nói muốn gặp tụi con, nhất định cũng không thích tụi con.”

“Sao có thể không thích!” Một tiếng gầm nhẹ đầy kích động dẫn tới sự chú ý của mọi người, Kiều Tác Hành vội vàng áp chế cảm xúc đang bốc lên, nói với hai đứa nhỏ vì giật mình mà ngẩng đầu lên: “Nhất định thích, nhất định đích! Các con vừa thông minh vừa đáng yêu như thế, có ai lại không thích. Các con cũng đã nói, ông nội của các con đã từng ức hiếp ba ba các con, nên bọn họ không còn  mặt mũi nào để đến gặp các con.”

“Nhất định là vậy!” Ông Triển rốt cuộc cũng có thể nói nên lời, liền ở một bên phụ họa, hơn nữa còn chứng thực: “Các ông là người từng trải, nên rất thấu hiểu. Người đã già đều hy vọng có con cháu ở bên cạnh, ai lại đem cháu nội đẩy ra ngoài? Nếu không phải sợ làm cho cháu nội càng thêm phản cảm, chúng ta, ách, ông nội Hành đã sớm đi gặp cháu nội.” Ông Triển quá kích động thiếu chút nữa đã lòi đuôi.

Vẻ mặt của Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn còn rất do dự và khó xử. Dương Dương nói: “Nhưng vừa nghĩ tới bọn họ đã từng ức hiếp ba ba, tụi con lại không muốn đi gặp bọn họ.”

Ông Triển và ông Kiều nuốt xuống chua xót, hai người cũng không dám khuyên nhiều, sợ khiến bọn nhỏ hoài nghi. Thấy hai cụ ông rất buồn khổ, Dương Dương lại nhịn không được nói: “Ba ba hy vọng tụi con có thể đi gặp ông nội, con và Nhạc Nhạc đã suy tính kỹ rồi, nếu ba ba nhắc lại thì tụi con sẽ đi.”

“Thật sự?!” Hôm nay, trái tim của hai ông cụ giống như đang ngồi tàu lượn vậy, chợt cao chợt thấp, quá là kích thích.

Dương Dương gật gật đầu, Nhạc Nhạc cũng gật gật đầu, Nhạc Nhạc không quá vui, nói: “Tụi con không muốn ba Triển và ba Kiều khó xử. Bất quá sau khi gặp ông bà, tụi con nên làm gì thì tụi con còn chưa nghĩ ra. Ông nội Hành, nếu cháu nội của ông tới gặp ông, ông sẽ làm gì?”

“Ông?”

Bệnh tim của Ông Kiều như muốn phát tác, ông uống một ngụm trà để thông cổ họng, rồi nói: “Hiển nhiên là ông muốn cố gắng bù đắp lại a. Ước muốn hiện tại của ông chỉ là hy vọng cháu nội sẽ nguyện ý cho ông một cơ hội.”

Bất quá câu trả lời của ông cũng không làm cho Dương Dương và Nhạc Nhạc yên tâm, hai đứa nhỏ vẫn bày ra gương mặt hết sức nghiêm túc. Kiều Tác Hành bất an hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Không phải cháu nội đã phát hiện ra cái gì chứ?

Dương Dương nói không xác định: “Tụi con không biết có phải ‘bọn họ’ nghĩ như thế không. Ba Triển và ba Kiều không có nói bọn họ muốn gặp tụi con.”

Cái gì?! Hai tên khốn nạn kia chưa từng đề cập với cháu nội sao?! Ông Triển và ông Kiều suýt chút là tắt thở.

Nhạc Nhạc hỏi: “Ông nội Khôn, ông nội Hành, ông nói xem có phải tụi con nên chủ động đi gặp bọn họ? Mặc kệ thế nào, bọn họ đều là bề trên, tụi con hẳn là nên chủ động. Hay là tụi con cứ chờ đến lúc ba ba nhắc lại rồi mới đi?”

Hai đứa nhỏ vì chuyện này mà buồn rầu không ít, hiện tại gặp được một người bạn cách tuổi lại có tình huống tương tự bọn nó, hơn nữa dưới bầu không khí u buồn này, bọn nó hy vọng hai cụ ông có thể chỉ điểm cho bọn nó.

Trái tim của ông Triển và ông Kiều lại nhảy lên, bất quá bọn họ cũng không dám bảo cháu nội chủ động đi gặp bọn họ. Ông Triển kiềm chế hỗn loạn trong lòng, nói: “Mọi chuyện là do ông nội các con làm sai, đương nhiên các con không nên chủ động ra mặt. Các con nên trở về nói với ba ba các con một tiếng, nghe xem ý tứ của ba ba con thế nào. Nếu ông nội các con là thật tâm hối cải, thì các con hãy tha thứ cho bọn họ đi.” Với tình huống hiện tại, bọn họ chỉ có thể ký thác mọi hy vọng lên trên người Cố Khê.

Khóe mắt ông Kiều đã ươn ướt: “Nói tới nói lui thì tất cả đều là do lỗi của ông, chỉ cần cháu nội chịu gặp mặt ông một lần, muốn ông làm gì cũng được.”

“Đúng vậy a.” Giọng nói của Ông Triển cũng đã nghẹn ngào.

“Oh… Vậy ba ba của ba Triển và ba Kiều cũng sẽ nghĩ như thế sao?” Dù sao cũng chưa từng gặp mặt, nên Dương Dương và Nhạc Nhạc không dám khẳng định.

“Nhất định nhất định.” Ông Triển và ông Kiều thiếu chút nữa đã nói ra bọn họ chính là ông nội của bọn nhỏ, nhưng lời nói đã đến bên miệng, hai người lại cưỡng chế nuốt trở về. Nói tới nói lui, bọn họ vẫn là sợ. Sau khi bọn họ càng ngày càng thân mật với Dương Dương và Nhạc Nhạc, bọn họ càng sợ .

Hơn 8 giờ rưỡi, Dương Dương và Nhạc Nhạc mới về đến nhà. So với dĩ vãng hai đứa trở về đều rất vui sướng, thì hôm nay tâm trạng của hai đứa có vẻ nặng nề. Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều ở phòng khách, Cố Khê nằm mãi ở trên giường đến phát sợ, nên xuống dưới nhà hít thở không khí.

“Ba, hôm nay thế nào?” Tuy trong lòng có tâm sự, nhưng điều Dương Dương và Nhạc Nhạc quan tâm trước nhất vẫn là thân thể của ba ba.

Cố Khê cười cười, nói: “Tốt hơn nhiều. Sao hôm nay về trễ vậy?”

“A.” Hai đứa nhỏ cắn cắn môi, không nghĩ tới hôm nay ba ba sẽ hỏi.

Cố Khê nhìn nhìn Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, rồi đứng lên, dắt tay con trai, nói: “Trong khoảng thời gian này, ba ba quan tâm tới các con quá ít, hôm nay phát hiện tựa hồ đã rất lâu rồi không có trò chuyện cùng các con, đêm nay có rãnh không?”

“Ba…” Trong mắt Dương Dương và Nhạc Nhạc đầy mê man.

“Có thể nói chuyện cùng ba ba không? Nói về chuyện tại sao gần đây các con thường xuyên về nhà rất muộn? Nói về chuyện bạn mới của các con?”

Hai đứa nhỏ nhìn về phía ba Triển và ba Kiều, dưới ánh mắt cổ vũ của hai người, bọn nó gật gật đầu với ba ba. Cố Khê dẫn hai đứa nhỏ lên lầu, trước khi đi, hai đứa nhỏ lại quay đầu lại nhìn nhìn ba Triển và ba Kiều. Đêm nay sau khi nói chuyện với hai cụ ông xong, trong lòng bọn nó luôn có cảm giác rất là lạ. Bọn nó không nói rõ ràng được – có khó chịu, có mê man, có phức tạp đối với chuyện kia không biết nên giải quyết thế nào, còn có đau lòng cho hai cụ ông.

Cố Khê dẫn con trai lên lầu, bất quá mới đi tới lầu 1, cậu đã bắt đầu thở hổn hển. Nhưng vì sợ con trai lo lắng, nên cậu cố không biểu hiện ra ngoài. Dưới nhà, trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lộ ra sắc thái khẩn trương.

Nhìn ra trong nhà lại có chuyện đang xảy ra, ông Từ vỗ vỗ vai hai người như đối với con trai của mình, rồi nói: “Cứ giao cho Tiểu Hà xử lý đi.”

Hai người im lặng gật gật đầu, trái tim như muốn ngừng đập.

Trong phòng Dương Dương và Nhạc Nhạc, Cố Khê ngồi ở trên ghế sofa đơn, kiên nhẫn chờ đợi con trai mở miệng với mình, không hề thúc giục. Cậu không hề có kế hoạch sẽ nói rõ chân tướng với con trai vào ngày hôm nay, nhưng sau khi ông cụ gọi điện thoại cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, ở trong điện thoại đầy nghẹn ngào mà kể lại chuyện – bọn nhỏ đã kể chuyện trong nhà cho bọn họ nghe, thì cậu mới quyết định. Con trai đem phiền não nói cho hai ông cụ, đã đủ chứng minh con trai thực tin tưởng bọn họ. Con trai không phải là loại người dễ dàng đem chuyện trong nhà kể với người khác, cho dù con trai còn chưa chủ động nói cho cậu biết về chuyện hai cụ ông, nhưng Cố Khê cảm thấy đã đúng lúc.

“Ba…” Làm anh hai, Dương Dương là người mở miệng trước.