Viễn Cổ Hành

Chương 59: Tai họa mãng xà khổng lồ ở xã hội nguyên thủy lên sàn




Edit: Gà

“Sột soạt sột soạt, ầm ầm bịch bịch”

Lam Nguyệt và Hoắc Lí còn chưa thoát đi được, từ trong hang đã chui ra một con rắn khổng lồ. Con rắn này rất cao, trườn ra rồi dựng đứng lên, chiều dài đến mấy chục mét, bụng có hai cái chân hình móng vuốt, chân và đuôi cùng chống đỡ thân mình, toàn thân màu đen. Đầu con rắn rất to, đầu lưỡi có hình xúc tu giống như loài rắn bình thường, mà có dạng tròn dẹp giống như lưỡi loài hổ và loài người, nhưng rất dài, thè ra từ miệng rắn rồi quét qua quét lại. Mắt nó có hình tam giác, thoạt nhìn rất lạnh lẽo. Khi di chuyển thì cũng giống như loài rắn là bò trườn về phía trước, lúc dừng lại thì dùng chân và đuôi cố định thân thể, trên chân và thân đều có một lớp vảy rất dày.

Đại xà xuất hiện ở cửa hang thì dừng lại, đầu nó lắc qua lắc lại, giống như đang tìm kiếm cái gì. Lam Nguyệt và Hoắc Lí đứng cách con rắn khoảng vài mét. Hoắc Lí kéo Lam Nguyệt, ý bảo cô chạy đi.

“Đừng động, đứng im đó.” Lam Nguyệt khẽ cảnh cáo Hoắc Lí. Khi thấy đại xà đi ra ngoài mà không đánh về phía bọn cô thì Lam Nguyệt đã nghi ngờ, đại xà này không dựa vào ánh mắt để xác định phương hướng con mồi, mà giống như loài rắn tiến hóa sau này, là những kẻ cận thị trời sinh. Chỉ là không biết nó có giống với loài rắn ở hiện đại, dùng đầu lưỡi để xác định vị trí con mồi không.

Con rắn động đậy, hướng về phía Lam Nguyệt, đột nhiên phóng chiếc lưỡi về phía bên phải rừng Lạc Vụ, cuốn lấy một con mồi mà Lam Nguyệt còn chưa kịp nhìn rõ, một phát nuốt xuống.

Mẹ ơi, quả nhiên là giống với loài rắn, đều dựa vào cảm giác của đầu lưỡi, ngay cả cách thức nuốt chửng con mồi cũng giống. Mẹ nó, đại xà này trườn đến đây nhất định là vì đã cảm nhận được cô và Hoắc Lí.

Trong lúc Lam Nguyệt còn đang suy nghĩ cách đối phó, Hoắc Lí đã động. Cậu cho rằng con rắn đang săn mồi, có cơ hội chạy đi, liền kéo Lam Nguyệt xoay người bỏ chạy.

“Mẹ nó, tránh mau.” Lam Nguyệt gào lên.

Hoắc Lí vừa động đại xà liền đánh tới. Lam Nguyệt vẫn luôn chú ý đến nó, lập tức đẩy Hoắc Lí không ngừng tránh ra. Hoắc Lí biết mình đã bị phát hiện, dù sao cũng xuất thân là thợ săn, động tác tránh né rất nhanh. Đại xà thấy hai người tách ra rồi mau chóng tránh né, nó ngẩn ra, lắc lư cái lưỡi to trong không khí, rồi quay đầu đuổi theo Lam Nguyệt.

Mẹ nó chứ, sao mình lại có duyên với động vật đến thế? Trước là hổ răng kiếm, giờ là cự mãng (loài trăn to), mi được lắm, hết “Kỷ Băng Hà” lại tới “Tai họa mãng xà”, ta treo rồi nhất định sẽ đến tìm mi tính sổ. Lam Nguyệt bi phẫn bị đại xà đuổi theo, cũng may loài này bị cận thị, lại bị rừng rậm ngăn trở, không thể bắt một phát trúng luôn, huống chi con mồi của nó còn là loài người có trí khôn, càng không nói đến còn là Lam Nguyệt, xuất thân từ sát thủ, luôn bị nguy hiểm rình rập. Né tránh tấn công của đại xà là không vấn đề gì, tiếc là cô không mang theo súng lục.

“Hoắc Lí, đừng tới đây, mau đi tìm người, nhanh lên.” Lam Nguyệt đang chạy, lại thấy Hoắc Lí mắt đã đỏ lên, cầm lấy cây giáo gỗ theo ở phía sau muốn cứu Lam Nguyệt, liền quay về phía cậu gào lên. Hoắc Lí cắn răng, không muốn từ bỏ. Lam Nguyệt đang né tránh, mà Hoắc Lí vẫn còn theo tới, không khỏi giận dữ: “Mẹ nó, mau cút đi gọi người, không đi chị sẽ chết đấy.” Hoắc Lí cắn răng xoay người, cắm đầu chạy về bộ lạc.

Lam Nguyệt càng chạy càng mệt, đầu bắt đầu quay cuồng, cô biết mình phải dốc hết sức, nếu không sẽ chết chắc. Đại xà phía sau vẫn đuổi theo không buông. Lam Nguyệt trong bụng không ngừng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà nó. Đại xà vẫn tiếp tục đuổi theo: Này thì ăn không ngồi rồi … Lần này còn sống … Chị đây nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện.

“Lam Lam. . .” Trát Nhĩ đã nhào tới, dồn sức đâm vào bụng con rắn, rồi nhảy qua, ôm lấy Lam Nguyệt nhanh chóng chạy về phía trước.

Mộc Sa và mấy người đàn ông khác trong bộ lạc đâm giáo gỗ về phía con rắn, vừa tránh né công kích của nó, sau một lúc lâu mới giết được nó. Lam Nguyệt tựa vào ngực Trát Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, hôn mê bất tỉnh.

“Lam Lam. . . Không. . .” Đây là câu cuối cùng Lam Nguyệt nghe được trước khi ngất đi.

Lúc Lam Nguyệt tỉnh lại đã là buổi tối. Cô đang nằm trong lòng Trát Nhĩ, tại phòng khách nhà bọn họ. Tiểu Thạch ở bên cạnh chăm sóc, sờ sờ lên trán và tay cô, lại huơ huơ ngón tay trước mặt cô, thấy mi mắt Lam Nguyệt động đậy, mừng đến phát khóc: “Sư phụ, chị đã tỉnh rồi, làm em sợ muốn chết, sư phụ, chị không có chuyện gì là tốt rồi”. Lam Nguyệt ghét bỏ, lấy tay đẩy ra.

“Con gái, con có sao không? Có chỗ nào không thoải mái không?” Già Sơn khẩn trương ở bên cạnh nhìn. Lam Nguyệt gật đầu: “Cha, con không sao, cha đừng lo.”

Sau đó, người trong bộ lạc lần lượt vào thăm hỏi trí giả, người đến rất đông, đến nỗi trong phòng chứa không nổi. Mọi người thấy trí giả không có việc gì, mới yên tâm hơn. Già Sơn vội vàng đuổi bọn họ về ăn cơm. Mọi người trong bộ lạc vì lo lắng cho trí giả mà quên mất ăn cơm, đám phụ nữ cũng quên cả nấu cơm, giờ chỉ có thể nướng thịt ăn. Nhưng trí giả không có chuyện gì là tốt rồi, mọi người vừa nói chuyện vừa đi nướng thịt.

“Lam Lam … Không được bỏ lại tôi …” Trát Nhĩ thủ thỉ. Trong phòng khách chỉ còn lại mấy người, Tô, bé mập Ô Lệ và hai già, những người khác đều đã bị đuổi đi ăn cơm.

“Lam, cô đã làm Trát Nhĩ phải sợ hãi rồi, từ lúc về đến giờ vẫn ôm cô không rời tay.” Tô ở bên cạnh nói, lo lắng nhìn cô, bé mập Ô Lệ cũng không dám ồn ào, nắm một tay Lam Nguyệt, lo lắng nhìn cô. Lam Nguyệt biết Tô đang lo lắng cho mình, bèn an ủi Tô là mình đã không sao rồi, lại vỗ về bé mập Ô Lệ. Sau đó, cô ôm lấy mặt Trát Nhĩ, phát hiện hốc mắt hắn đã đỏ hoe, đoán tên ngốc này đã khóc, chẳng trách cổ áo cô lại ẩm như vậy. Trát Nhĩ xấu hổ nhắm mắt lại.

“Trát Nhĩ, đừng lo lắng, em không sao rồi, em đã nói em sẽ mãi ở bên cạnh anh mà.” Lam Nguyệt an ủi người đàn ông của mình.

“Nói thì phải giữ lời …” Trát Nhĩ không được tự nhiên yêu cầu đảm bảo. Lam Nguyệt gật đầu, biết hôm nay đã làm cho hắn sợ hãi. Từ sau khi đến bộ lạc Mông Tạp, đây là lần đầu tiên cô gặp nguy hiểm như vậy, có thể tưởng tượng Trát Nhĩ đã bị dọa đến mức nào.

“Con rắn đâu rồi?” Lam Nguyệt hỏi Trát Nhĩ, cô muốn lấy da của nó. Trát Nhĩ oán hận nói: “Băm rồi”, già Sơn cùng già Lưu ở phía sau nói: “Làm tốt lắm”, Ô Lệ vỗ đôi tay mập mạp. Lam Nguyệt hoàn toàn hết chỗ nói.