Viễn Cổ Hành

Chương 51: Nỗi lo thức ăn mùa tuyết




Trong khoảng thời gian này, Lam Nguyệt kiên quyết không để cho Trát Nhĩ động vào người mình. Cô tập trung vào nghiên cứu chữ tượng hình, ngoài ra còn dạy bọn nhỏ nhận biết mặt chữ, dạy phương pháp tính toán bằng buộc nút thắt, sau đó lại đi dịch chữ viết ở trên miếng xương, tốc độ dịch rất chậm. Già Sơn và già Lưu đều không biết những chữ này, không thể trông cậy được gì, cô chỉ có thể dựa theo trí nhớ của mình mà từ từ dịch. Cô nghĩ chắc chắn không thể dịch xong trong thời gian ngắn được.

Khi dạy chữ thì dùng chữ tượng hình, dạy tính toán thì dùng sợi dây thừng buộc nút thắt, cô không định đưa chữ Hán giản thể và số Ả Rập đến thời viễn cổ này, hiệu ứng cánh bướm như thế nào cô không thể gánh chịu nổi. Cho nên, dù tiến độ rất chậm, cô vẫn kiên nhẫn từ từ làm.

“Lam Lam…em không để ý đến tôi sao?” Trát Nhĩ đã về, gần đây Lam Nguyệt không để ý tới hắn sắp phát điên rồi, lần này quay về liền ôm Lam Nguyệt làm nũng.

“Về rồi à, có mệt không? Có bị thương ở đâu không?”. Lam Nguyệt cũng biết trong khoảng thời gian này đã lạnh nhạt với hắn, bèn buông mảnh xương xuống, ngả đầu vào trong ngực hắn, ân cần hỏi han.

“Tôi không sao, Đạt với Mộc Sa thì bị trầy xước một chút, Thạch đã đi xem rồi”. Trát Nhĩ nói xong liền hôn lên môi Lam Nguyệt. “Ừ, vậy thì tốt”, Lam Nguyệt vừa nói vừa hôn trả lại hắn. Trát Nhĩ thấy Lam Nguyệt đáp lại mình, ánh mắt nóng lên, tay cũng đưa về phía trước thăm dò.

“Trát Nhĩ…Đừng…Tôi đói rồi.” Lam Nguyệt đẩy tay Trát Nhĩ ra, Trát Nhĩ thất vọng nhìn tay mình, lầm bầm bế Lam Nguyệt lên đi ra khỏi hang. Lam Nguyệt nhìn vậy không khỏi buồn cười.

Ra khỏi hang, có bông tuyết rơi vào cổ, Lam Nguyệt rụt cổ lại, cảm giác hiện tại đã là bốn chín ngày rồi, mùa đông chắc sắp qua rồi, chỉ còn khoảng tháng nữa là sang xuân. Lam Nguyệt ngẩng đầu hỏi: “Trát Nhĩ, còn đủ thức ăn không?”

“Sợ rằng chỉ đủ cho mười mấy ngày nữa thôi, mùa tuyết ít con mồi, chuột núi cũng không săn được nhiều, mấy ngày gần đây lạnh hơn, rất nhiều con mồi không ra ngoài tìm thức ăn”. Trát Nhĩ vô cùng lo lắng, thịt trong hang dự trữ thức ăn không còn nhiều, nấm khô mà Lam Nguyệt hái được lúc trước và cá vớt lên trong ao đều đã ăn gần hết, bộ lạc gần 400 con người quả thật tiêu tốn rất nhiều.

Lam Nguyệt bước vào trong hang, trông thấy đồ ăn của đám đàn ông rõ ràng ít hơn trước kia rất nhiều, của phụ nữ vẫn không thay đổi, các bé trai thì cầm một chút thức ăn còn dư lại đưa cho các bé gái. Lam Nguyệt thấy hơi đau đầu về vấn đề thức ăn. Trát Nhĩ bưng một bát canh cá lớn và một miếng thịt nướng lớn đưa cho Lam Nguyệt. Lam Nguyệt nhìn nhìn, đưa lại miếng thịt cho Trát Nhĩ, Trát Nhĩ muốn cô ăn, Lam Nguyệt kiên quyết đưa cho Trát Nhĩ ăn, còn mình thì cầm lấy canh, uống hai ngụm, nhìn chằm chằm vào bát canh cá.

“Tô, còn cá không?” Lam Nguyệt hỏi Tô đang đút cho con gái ăn ở bên cạnh.

“Hết rồi, mấy con cuối cùng đã cho nấu canh. Sơn đã chia canh cá cho đám phụ nữ rồi”, Tô nói. Già Sơn và già Lưu đảm nhận chức thủ lĩnh, việc phân chia thức ăn gần đây vẫn do bọn họ phụ trách.

“Lam Lam…Ngày mai tôi dẫn người đi xa hơn một chút để săn thú, không thể để em bị đói được.” Trát Nhĩ nhìn Lam Nguyệt nói.

“Không được, quá nguy hiểm, ngày mai dẫn mọi người cùng tôi đi bắt cá và đào măng.” Lam Nguyệt lắc đầu, không cho Trát Nhĩ đi, gần đây đội săn thú trở về là lại có người bị thương, Lam Nguyệt sợ bọn họ đi đến chỗ sâu trong rừng rậm gặp phải thú dữ đang ngủ đông, lại giống như khi chơi game với Tiểu Tử: Cả đội ngũ bị giết sạch. Phải nghĩ cách khác thôi, măng mùa đông vẫn có, mặc dù có không ngon bằng trong những mùa khác, nhưng có muối thì vẫn có thể thay đổi hương vị được, quan trọng là…phá băng bắt cá.

Ngày hôm sau không có tuyết rơi, Lam Nguyệt thấy ông trời nể tình, hưng phấn mặc quần áo vào muốn xông ra bên ngoài, vừa chạy tới cửa hang đã bị kéo về, vì thế, một màn công thủ chiến lại bắt đầu.

“Trát Nhĩ…Tôi muốn đi…Tôi muốn đi.” Lam Nguyệt giãy dụa.

“Lam Lam…Lạnh lắm…Đừng đi.” Trát Nhĩ dỗ dành.

“Tôi mặc nhiều như thế này, sẽ không lạnh đâu, để cho tôi đi.” Lam Nguyệt sốt ruột.

“Em bị nhiễm lạnh tôi sẽ lo lắng, cũng sẽ khó chịu.” Trát Nhĩ vuốt tóc nói.

“Lam nha đầu, nếu không cháu chỉ cho Trát Nhĩ cách làm như thế nào, cháu mà ra ngoài thì bọn ta cũng lo lắng.” Hai già khuyên nhủ, Tô ở phía sau cũng nhìn cô bằng ánh mắt phản đối.

“Chết tiệt…Trát Nhĩ…Buông ra…Không cho tôi đi tôi sẽ lén đi.” Lam Nguyệt nổi giận.

“Để tôi ôm em đi, nếu không, không đi đâu cả.” Trát Nhĩ thỏa hiệp.

“Được rồi…Ôm thì ôm…Ôm đi” Lam Nguyệt cũng đành thỏa hiệp.

“Chăm sóc con bé cẩn thận, để bị lạnh bọn ta sẽ xử lý anh.” Hai già uy hiếp.

Một đám người đi đến bờ con sông nhỏ bên cạnh rừng trúc, đây là một khu nước sâu. Lam Nguyệt phân công mấy người mang giỏ trúc đi đào măng mùa đông, dặn bọn họ vừa đi vừa dùng gậy gỗ gỗ gõ, Trúc Diệp Thanh là loài rắn có độc, loài động vật ngủ đông này mà bị đánh thức thì sẽ rất hung hãn, chẳng may bị nó cắn thì sẽ rất phiền toái. Lam Nguyệt đã từng nghĩ ăn thịt rắn, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa nhìn thấy con rắn nào, nếu không phải Trát Nhĩ nói với cô là có loài rắn chân dài, cô còn tưởng rằng ở thời viễn cổ này còn chưa xuất hiện loài rắn ấy chứ.

Nhưng vẫn là loài rắn chưa tiến hóa hoàn toàn, còn có hai cái chân, không phải chưa tiến hóa hoàn toàn thì là cái gì.

Sắp xếp người đi đào măng xong, cô được Trát Nhĩ choàng da thú lên đứng ở bờ sông chỉ huy. Đám đàn ông đi xuống phá băng, Trát Nhĩ cũng vác rìu đá nhảy xuống hỗ trợ, gõ rất lâu, mới đập vỡ được tầng băng. Lam Nguyệt nhìn những con cá lúc nhúc trong làn nước phía dưới lớp băng, háo hức cầm túi lưới muốn xông lên, lại bị Trát Nhĩ kéo lên trên bờ, chỉ có thể đỏ mắt đứng nhìn.

Dọc theo khu vực nước sâu, Lam Nguyệt phân công đám đàn ông đi phá thật nhiều hố, mấy người phụ trách bắt cá ở một hố, lại phân mấy người đi nhặt cá mổ cá, mấy người dùng vại đá múc nước để rửa, những người còn lại thì bỏ cá đã làm sạch vào trong giỏ khiêng trở lại bộ lạc, đặt ở trước cửa ra vào, rồi kéo tuyết về phủ lên để làm đông lạnh cá, cho đến khi tuyết chồng chất thành một đống lớn mới dừng lại.

Khu nước sâu trong con sông sat bên rừng trúc vốn đang cực kỳ đông đúc cá lớn, sau một hồi mò vớt đã không còn một con, những con còn lại không dám ngoi mặt nước mà lặn hết xuống đáy nước. Bầy cá chưa bao giờ gặp phải một đám người điên cuồng như vậy. Lam Nguyệt phất phất tay ra hiệu trở lại bộ lạc.

Những người đi đào măng cũng đã quay trở lại, đều xách mấy giỏ măng thật lớn, đám phụ nữ vội vàng chạy lên nghênh đón, hỗ trợ bỏ măng ra xếp ở cửa hang. Nhìn một đống thức ăn lớn này, Lam Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện: Cái này đủ dùng đến mùa xuân rồi. Trong đám người không biết người nào khởi xướng: “Trí giả…Trí giả…”, khiến cho một đám ngời đồng thanh hô hào “trí giả” theo. Lam Nguyệt thấy mọi người nhiệt tình như vậy, rụt đầu lại, vùi trong ngực Trát Nhĩ. Trát Nhĩ cười cười với mọi người, vỗ nhẹ rồi ôm cô trở về hang.