"Đồng Thoại, cuốn tiểu thuyết lần này của mày phải mất bao lâu mới ra lò?" Bạch Thủy Tâm mặt đỏ au ngồi xem AV*, miệng thì hỏi, nhưng đồng tử lại vẫn không thèm chuyển động lấy một cái.
*AV: Adult video, phim con heo.
"Chắc là cuối tháng sau." Đồng Thoại cười cười, qua loa trả lời một câu, tay vẫn đang hí hoáy ghi lại từng động tác của đôi diễn viên nam nữ trong phim AV, lấy đó làm nguồn tài nguyên để sáng tác.
Trầm Ngọc đang nằm trên giường, ló mặt ra, chen ngang: "Đồng Thoại à, nếu mày chỉ dựa vào AV để tích lũy tài nguyên thì sớm muộn gì cũng sẽ hao mòn tài năng, khiến độc giả mất hết hứng thú mà thôi."
"Mày không nhìn thấy tao còn nghiên cứu cả khối lượng thư tịch giới tính học khổng lồ nữa đấy à?" Đồng Thoại ngẩng đầu lên, cả mặt tràn đầy đắc ý.
"Không, chỉ mấy thứ đó vẫn chưa đủ, chung quy đó cũng chỉ là lý thuyết suông." Không ngờ Trầm Ngọc lại hắt cả gáo nước lạnh lên mặt cô.
"Ý mày là ..." Đồng Thoại gấp sổ lại, nheo mắt nhìn lên.
Trầm Ngọc gật gật đầu, "Đúng vậy, vẫn cần mày đi trải nghiệm thực tế một phen."
"What?" Người đang ngồi trước ti vi, Bạch Thủy Tâm bị câu nói vừa rồi oanh tạc đến mức nhảy dựng lên, "Trải... trải nghiệm... thực tế á! Ý mày bảo muốn... muốn Đồng Thoại... đi... đi..." Môi cô dính cả vào nhau, run rẩy nói không thành câu.
"Không sai, chỉ có như vậy, mới có thể viết ra tác phẩm càng chân thực, càng đi sâu vào lòng người." Trầm Ngọc lắc lắc ngón trỏ, ánh mắt trong suốt thoáng qua chút gian tà cùng mị hoặc, hoàn toàn không giống một thiếu nữ tuổi 16 thơ ngây.
"Mày nghĩ tao lại không muốn đấy à, nhưng công cụ đâu? Đâu ra mà tìm dễ thế, chả có nhẽ lại tìm bậy tìm bạ một gã đàn ông." Đồng Thoại có chút không biết phải làm sao, bĩu bĩu môi, lại nói: "Tháng trước tao đến quán bar, câu được một gã trông cũng ngon zai, nào ngờ nhìn người thì lực lưỡng, đến lúc làm chuyện kia thì không đủ cứng, cắm thế nào cũng không vào được, lúc vác mặt xám xịt rời đi còn quay sang chửi tao, cái gì mà xử nữ làm mềm nam nhân, thật con bà nó quá xui xẻo. Hair~, đàn ông vô dụng bây giờ nhiều không kể xiết, đều là những mầm mống gây kích thích hóc môn cùng ô nhiễm, nếu như có thể về cổ đại tìm một đại hiệp khách vui vẻ một phen, nhất định sẽ vô cùng hấp dẫn, vô cùng kích thích." Nói xong, cô lại thở dài thườn thượt.
Đồng Thoại đột nhiên đưa mắt lên nhìn mặt cười ma mãnh của Trầm Ngọc, lời nói chắc nịnh dị thường: "Trước giờ mày vẫn luôn là độc giả, thính giả trung thành của tao, hôm nay mày có thể đề nghị tao chuyện này, trăm phần trăm là đã từng làm rồi, hơn nữa còn cảm thấy cũng không phải kĩ thuật xoàng xĩnh, có đúng không?"
"Không... không phải chứ?" Bạch Thủy Tâm khóe môi run run, không thể tin nổi mà nhìn Trầm Ngọc. Vừa rồi nghe thấy chuyện Đồng Thoại đi câu đàn ông làm chuyện đó nhưng chưa được thỏa mãn, cô đã rất kinh hãi rồi, giờ lại đến lượt Trầm Ngọc level còn cao hơn nữa, sớm đã bước vào giai đoạnthực chiến. Trái lại bản thân cô, tự khích lệ mình đến nửa năm, mới dám có dũng khí thực hiện hành vi đen tối là xem AV, không khỏi có chút xấu hổ.
"Bạch Thủy Tâm, đúng là tao làm rồi, nhưng mày có thể đừng bày ra bộ mặt chuột rút ngu xuẩn đó được không hả." Trầm Ngọc thò tay ra véo lấy má Bạch Thủy Tâm ở giường dưới.
"Mày làm lúc nào? Đối tượng là ai? Mau khai thật ra!" Đồng Thoại kéo lấy tay Trầm Ngọc, mặt mày hưng phấn.
"Đúng, khai mau!" Bạch Thủy Tâm cũng không ngăn nổi sự hiếu kỳ, không ngừng thúc dục.
"Muốn nghe thật à?" Trầm Ngọc nhướng mày.
Hai người giường dưới cùng nhau gật đầu liên tiếp như trống bỏi.
"Nếu như tao nói đối tượng là một gã hồ ly thì sao?"
Hở? Hồ ly? Đồng Thoại cùng Bạch Thủy Tâm há hốc mồm.
"Là vào thứ sáu, kỳ nghỉ lễ tuần trước, tao một mình tới Daocheng Yading-Shangri-la du lịch, chuyện xảy ra vào ngày thứ hai tao đến Ganzi..." Ánh mắt Trầm Ngọc dần dần trở nên xa xăm, tâm hồn thả vào ký ức.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, tại lúc miệng Bạch Thủy Tâm há ra càng ngày càng to, mắt Đồng Thoại trợn trừng càng ngày càng lớn, cuối cùng Trầm Ngọc cũng kể xong câu chuyện tình kỳ bí của mình.
"Lúc gần đi, anh ấy đã hứa hẹn, năm năm sau nhất định sẽ đến cưới tao." Trầm Ngọc ngọt ngào bổ sung thêm một câu cuối.
Con mắt Đồng Thoại đảo lia lịa, mũi hừ mạnh một cái, nói: "Trầm Ngọc, tuy tao tên là Đồng Thoại, nhưng tao không tin chuyện cổ tích*, làm khó mày tự biên ra một câu chuyện tình ly kỳ, động lòng ngườì như thế quá."
*Đồng thoại trong tiếng Trung nghĩa là truyện cổ tích.
"Đúng đúng, quả thực giống truyện 'Nghìn lẻ một đêm'." Bạch Thủy Tâm cũng ngây ngây ngốc ngốc gật đầu phụ họa.
"Tao sao phải tự biên, đây là chuyện thật! Trầm Ngọc tao trước giờ đã từng nói dối trước mặt chúng mày bao giờ chưa!" Trầm Ngọc không để ý chút nào đến sự lên án vô lý của các thính giả, thản nhiên nói.
"Trầm Ngọc, bọn tao không phải là những nữ sinh thích mơ mộng hão huyền." Đồng Thoại mặt mày nghiêm túc.
"Tao biết, mày chỉ là một sắc nữ biến thái thích hoang tưởng mà thôi."
"Ít nhất tao cũng rất thực tế, chúng ta đều là những con người văn minh sống ở thế kỷ hai mươi mốt, IQ đều đạt hơn 200, chuyên chức nghiên cứu khoa học, sao có thể xằng bậy tin rằng trên thế giới có hồ ly tồn tại chứ? Nếu như mày không phải đồ bịp bợm, thì chính là đầu óc lú đến nỗi sinh ra ảo giác, cũng chính là bị tâm thần phân liệt." Đồng Thoại nghiêm túc chỉ trích.
"Đồng Thoại nói đúng, tao cũng không có cách nào tin được." Bạch Thủy Tâm gật đầu, lại gật đầu.
"Chuyện đúng thật là giống như 'Nghìn lẻ một đêm'. Lúc mới đầu tao cũng không tin, cũng hoài nghi rằng mình bị hoang tưởng, nhưng sự thực cuối cùng lại khiến tao không thể không tin." Trầm Ngọc nhảy xuống khỏi giường, bê cốc nước lên uống một ngụm, lại nói tiếp: "Đồng Thoại, vượn cổ ngàn xưa có thể tiến hóa thành người, vậy còn các động vật khác thì sao? Chẳng lẽ thật sự không thể tiến hóa sao? Samurai, ma ca rồng trong truyền thuyết nói không chừng chính là do động vật tiến hóa thành. Chuyện thời đồ đá ai có thể biết rõ? Ai có thể nghiên cứu thấu triệt đây? Dựa theo lời tao nói, chưa biết chừng khủng long đã may mắn tiến hóa thành người khổng lồ rồi cũng nên. Chỉ là trên mỗi loại tiến hóa đều xảy ra chút ít sai sót,ví dụ như siêu năng lực. Trong vũ trụ này, trên thế giới này còn quá nhiều bí ẩn, chúng ta phải học cách tin tưởng những chuyện dường như không thể, có như vậy làm nghiên cứu khoa học mới càng thú vị hơn."
"Rất có lý!" Bạch Thủy Tâm tràn đầy bội phục đối với Trần Ngọc.
"Hừ, muốn tao tin, trừ phi mày phải tỉ mỉ kể lại toàn bộ quá trình làm tình của mày với gã hồ ly kia ra cho bọn tao nghe, cái gì gọi là cảm thấy rất thích thú, dục tiên dục tử. Cái câu chuyện mơ hồ của mày sao có thể khiến người khác tin chứ."
Trầm Ngọc nghe vậy ngẩn người vài giây, rồi đột nhiên cười lớn: "Ôi trời cao đất dày ơi, hóa ra con ranh nhà mày ngay từ đầu đã tin rồi, chỉ vì không hài lòng việc tao biến trọng điểm trở nên mơ hồ mới cố tình làm khó tao, Ha ha ha ha..."Cô cười tới mức tý thì sặc nước, "Đồng Thoại, không phải tao không muốn nói, mà có không có cách nào nói ra được, chuyện nói ra sẽ mất chất, mày cũng biết tao không có năng khiếu kể chuyện lắm mà." Cô vừa nói vừa leo trở lại giường.
"Mày..." Đồng Thoại nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, giữa trưa gào thét: "Tao mới thèm để ý cái rắm ấy, nghỉ hè tao sẽ đi Daocheng, mày có thể gặp hồ ly,tao lại không tin tao không gặp được người sói!" Cô phẫn bộ bừng bừng nằm trên giường, chỉ để lại Bạch Thủy Tâm ngốc nghếch đứng nguyên tại chỗ, nhất thời vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
Đồng Thoại lại không hề hay biết, lần quyết định này thực sự sẽ làm thay đổi vận mệnh của cô.
########################################################################
Nghỉ hè vừa đến, Đồng Thoạt không thể chờ được nữa mà chen vào đoàn người tới Daocheng.
Trên đường đi, cô cực kỳ hưng phấn, cũng không để ý tới gió núi to thế nào, cô mở rộng cửa sổ, thò hẳn người ra phía ngoài, quả thực là một cô gái thành thị chưa từng nhìn thấy rừng sâu núi thẳm. Mọi người trên xe khinh thường, cô coi như không biết, dù sao cô cũng chỉ kém chút nữa là xông ra vực núi thăm thẳm hét to "Hồ ly, người sói ở đâu, mau tới tìm tôi đi!" lên rồi.
Lúc xe đang chạy nhanh trên con đường dựng đứng nguy hiểm nhất của ngọn núi, thảm kịch trong chớp mắt liền xảy ra, trên thân núi đột nhiên xuất hiện đá lở, vì tránh né hòn đá lớn, tài xế quăng mạnh vô lăng, cả xe trong phút chốc lao xuống vực núi sâu thăm thẳm.
Trong tiếng hét thất thanh, có vài bóng người rớt ra từ cửa sổ, lao nhanh xuống vực sâu theo xe, lạc mình trong mây mù dày đặc giữa sườn núi.
Bên tai vang lên tiếng gió vù vù, giống như đang cười nhạo cô sắp phải rơi vào kết cục bi thảm. Đồng Thoại nhắm chặt mắt, cô quả thực bội phục bản thân, đang lúc bên bờ vực sinh tử, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh chia buồn cho bản thân, mãi đến khi nghe thấy tiếng 'phù phù' thật lớn, thân thể bỗng dưng ngâm trong một dòng nước lạnh. Nước? Cô mừng như điên, ra sức vẫy vùng trong dòng nước, muốn bơi lên bờ, nhưng ngay lập tức phát hiện ra đôi chân đã bị một vật nặng cuốn lấy, mặc cho cô vùng vẫy thế nào vẫn lôi cô xuống đáy nước.
Trời muốn tôi chết! Não bộ chỉ kịp lướt qua một câu nói, Đồng Thoại liền bị dòng nước cắn nuốt đến ngạt thở.