Editor: Kei
Beta-er: Thng
—————————————-
Ngày 2 tháng 1, du khách vốn có kế hoạch tới trấn Cốc Hợp chơi lại được bạn trên mạng đề cử nói đi là đi, hôm nay tới viện bảo tàng Sơn Hải, mới kinh ngạc nhìn viện bảo tàng một màu đỏ rực!
Tại trung tâm phục vụ du khách, cổng chính treo đầy lụa đỏ và hoa hồng. Bước vào trong, đường lớn vốn đầy hoa văn mây khói biến thành đầy thảm đỏ, bên đường điểm xuyết từng bó từng bó hoa đỏ tươi. Không thấy cây cối hai bên sườn vườn cây bình thường luôn xanh um tươi tốt bất kể mùa đông đâu nữa, toàn bộ biến thành hoa mai đỏ, vừa lúc tuyết rơi, cảnh này trông rất tình. Trong ngoài sảnh triển lãm cũng trang trí đủ loại lụa đỏ hoa hồng, cột nhà và trên tường dán rất nhiều chữ hỷ đỏ, trên thân một ít tiêu bản cũng có treo hoa hồng nhỏ vui mừng. Loại trang trí mang không khí vui mừng này ngay cả chủ đề của sảnh triển lãm cũng không tha, quỷ hút máu trong sảnh có đẹp cỡ nào, cũng không cách nào cứu vớt đôi mắt cay xè vì cảnh tượng hỗn loạn này.
Có du khách ngày hôm qua đã tới hôm nay lại đến thấy viện bảo tàng trở nên đỏ chót như vậy trong vòng một đêm, tỏ vẻ sợ ngây người, cũng có du khách hôm nay vừa tới chụp ảnh liên tục, mỉm cười nói sợ mình tới viện bảo tàng giả, nhưng thật ra là vào nhầm hiện trường một đám cưới lớn.
Du khách và dân mạng thấy các loại ảnh chụp được đăng lên, suy nghĩ cẩn thận, chân tướng chỉ có một — chủ nhà có chuyện vui (tui suýt nhầm với có thai =]]).
Sau đó cũng không biết là ai dẫn đầu tiết tấu, trên weibo chính thức của viện bảo tàng Sơn Hải đầy những bình luận giống nhau “Chúc viện trưởng và quản lý trăm năm hảo hợp”.
Nếu không phải sáng sớm Lăng Mục Du cầm danh sách Phì Di Điểu đưa cho, đi ra ngoài mua sắm với Đan Tiêu, thì bây giờ xem weibo chắc chắn sẽ dở khóc dở cười.
“Nào là vừa bánh kem vừa cầm hoa, chúng nó định tổ chức một hôn lễ kết hợp cả Trung Tây hả?” Hơn bảy giờ, Lăng Mục Du đã bị các yêu quái thúc giục ra cửa, lúc được Đan Tiêu dùng súc địa thành thốn đưa tới trong thành phố còn chưa tới tám giờ, đứng trên đường xem đống chữ như gà bới của Phì Di Điểu, “Còn vài món này, xem ra là ngày hôm qua không ăn được, hôm nay định ăn bù trong bữa tiệc à?”
Đan Tiêu cũng ghé vào nhìn danh sách, cười cười, nắm lấy tay người yêu, nói: “Đi mua bánh kem trước đi, không biết có bánh kem vị thịt cá hay không.”
“Không có.” Lăng Mục Du đơ mặt, bị nam thần nhà mình lôi đi.
Bánh kem vị thịt cá?
Sao nam thần lại nghĩ ra được chuyện này chứ?
Đó là món ăn hắc ám đó!
Bên này, Lăng Mục Du và Đan Tiêu chuẩn bị đi mua sắm phung phí.
Ở viện bảo tàng, Trương Sơn đứng ngồi không yên, cảm thấy sợ là chính mình bị chứng lo âu tiền hôn nhân.
Bạch Trạch đã đi Phổ Dương mời mẹ cậu ta rồi, Đào Ngột và Phì Di Điểu thông qua liên hệ máu mủ tính ra vị trí của ba cậu ta, ra nước ngoài mời về luôn rồi.
Đám yêu quái khác chuẩn bị mở cửa bảo tàng, thấy Trương Sơn khẩn trương đi tới đi lui trong văn phòng, không khỏi nói: “Nếu không cậu đi ngủ một giấc trước, dưỡng đủ tinh thần, lấy trạng thái tinh thần no đủ nghênh đón hôn lễ buổi tối.”
Trương Sơn: “Tôi khẩn trương, ngủ không được.”
Chúng yêu: “…” Nhưng mà tụi tui nhìn cậu đi tới đi lui quáng mắt lắm, làm tụi tui rất muốn ngủ đây này.
Trương Sơn cầm lấy một chân trước của Cửu Vĩ Hồ, nói: “Tại sao bỗng dưng tôi lại sắp kết hôn ta, tôi thấy không chân thật lắm. Lúc trước tôi tỏ tình với Bạch Trạch, ảnh còn phát cáu, sao tự dưng lại muốn kết hôn với tôi? Rốt cuộc Bạch Trạch có thích tôi không? Không thích thì sao lại muốn kết hôn với tôi? Nếu thích thì sao lại phát cáu khi tôi tỏ tình?…”
Cộng tác viên nói blah blah mấy phút không ngừng, các yêu quái muốn chen vào nói cũng không lọt, chịu không nổi đều rối rít chạy trốn.
“Câm miệng!” Cửu Vĩ Hồ hét lớn, đánh gãy lời dông dài của cộng tác viên. Nếu hôm nay cộng tác viên không có kết hôn, mà còn ô nhiễm tiếng ồn với nó, nó sẽ cào cậu ta một cái.
Trương Sơn câm miệng, oan ức nhìn Cửu Vĩ Hồ, người sau rút móng vuốt từ trong tay cậu ta ra, đứng lên lắc lắc bộ lông, “Chuyện của cậu và Bạch Trạch, tự đóng cửa giải quyết, đừng có khoe khoang nơi công cộng.” Hừ, khoe tình cảm, chết càng nhanh.
“Tôi không có khoe, tôi, hơi không hiểu mạch não của Bạch Trạch, cho nên mới hỏi các anh.” Trương Sơn nắm góc sô pha, mặt nhăn y như chiếc sô pha bị cậu ta nắm lấy.
Cửu Vĩ Hồ hừ lạnh: “Cậu nói cái này mắc cười ghê á, cậu không hiểu mạch não của Bạch Trạch, chẳng lẽ tui hiểu? Tui là Cửu Vĩ Hồ, đâu phải Bạch Trạch.”
Trương Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải do thấy các anh đều là yêu nên…”
Một lát sau, cậu ta lại nghĩ tới một vấn đề khác, lại nắm móng vuốt Cửu Vĩ Hồ, làm nó lảo đảo, còn phải nghe suy nghĩ cá nhân của cậu ta nữa: “Bạch Trạch sẽ không bội tình bạc nghĩa với tôi chứ? Ảnh là thần thú, vẫn là cát thú, hẳn là trung trinh không đổi nhỉ?”
“Tui là yêu thú, cũng không phải cát thú, cậu hỏi tui làm gì! Tui sẽ ăn thịt người, cậu có muốn thử không.” Nể tình hôm nay cậu ta kết hôn, nó nhịn.
Trương Sơn buông móng vuốt Cửu Vĩ Hồ ra, xua xua tay: “Không thử, cảm ơn.” Vẫn nên đổi vị cát thú khác đến để phá… Ớ, giao lưu cảm tình đi.
Sau đó Kỳ Lân thay cho Cửu Vĩ Hồ, bị cộng tác viên bắt lấy, mặt sư tử sửng sốt nghe cậu ta dông dài: “Kỳ Lân, tôi không ngờ là sẽ có ngày cưới được Bạch Trạch đâu. Khi còn nhỏ, vì tư chất tu luyện có vấn đề, nên tôi hay bị sỉ nhục, liền ảo tưởng ngày nào đó sẽ có một vị đại năng(*) xuất hiện, truyền dạy cho tôi một bộ thần công cái thế, là tôi có thể đánh bại tất cả những kẻ đã ức hiếp mình. Tuy rằng bây giờ tôi vẫn chưa luyện thành thần công tuyệt thế nào cả, nhưng con Bạch Trạch duy nhất trong trời đất, đã thuộc về tôi rồi. Quả nhiên là tôi có quầng sáng nam chính…” (thật á =]]]])
(*) Đại năng: người tu luyện tới cảnh giới cao.
Kỳ Lân vặn gương mặt sư tử, lắc lông trên đầu đến nổ tung, nhìn về các yêu quái khác với vẻ mặt đáng thương, ánh mắt cầu cứu.
Đám yêu giả bộ không nhìn thấy, mạnh ai nấy chạy về sảnh triển lãm, mặc dù còn chưa đến giờ làm, nhưng ai bảo chúng nó yêu nghề quá làm gì hihihi.
Đám huyết tộc thấy thế, cũng chạy nhanh tới sảnh đứng tạo dáng.
Kỳ Lân… Kỳ Lân muốn đánh đám yêu vcl!
Bên kia, Bạch Trạch đến núi Tấn Dương thuộc thành phố Phổ Dương, tìm động phủ chuyên để tu luyện của nhà họ Trương ở trên núi.
Trong động phủ có mấy căn phòng dùng để bế quan tu luyện, mỗi phòng đều bày Tụ Linh trận, dành cho tu sĩ có thể bế quan tu hành bên trong.
Ngoài động phủ, Bạch Trạch dùng thần thức cảm nhận một chút, có tám người đang bế quan, trong đó có ba nữ, hắn cũng không biết đâu là mẹ của Trương Sơn cả, liền dùng thần tức liên hệ với từng người — “Xin hỏi dì là mẹ của Trương Sơn phải không? Tôi là Bạch Trạch, tối nay tôi và Trương Sơn sẽ kết hôn, nay đến mời dì tới để chứng hôn cho chúng con.”
Vừa nói xong, ba người phụ nữ bên trong đều hết hồn, trong đó có một người phụ nữ trung niên có gương mặt xinh đẹp, mặc trang phục mùa đông hàng hiệu kiểu mới nhất của nước nào đó chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Sau đó hai người kia cũng chạy ra theo. Câu nói vang lên trong thần thức kia mang đến lượng tin tức quá lớn, các cô nào còn tâm trí bế quan tu luyện nữa!
Bộ Văn Tuyển chạy thật nhanh ra ngoài động phủ, thì nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc trắng khuôn mặt tuấn tú đứng bên ngoài, chần chờ một chút, hỏi: “Xin chào, tôi là mẹ của Trương Sơn, xin hỏi, con của tôi sắp kết hôn với cậu là sao?” (cô ơi con rể cô đó =]]]])
“Chính là con và Trương Sơn muốn kết đồng tâm phát tâm thề, từ đây không hề chia lìa.” Bạch Trạch giải thích.
Bộ Văn Tuyển kinh ngạc đến quên cả nói chuyện. Phát tâm thề ư? Đây chính là một loại lời thề quan trọng nhất của tu sĩ, lấy đạo tâm thề, nếu vi phạm lời thề, thì tâm ma nhập thể, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì thân tử đạo tiêu.
Hai người phụ nữ ra sau một bước nghe thấy ‘Kết đồng tâm phát tâm thề’ như vậy, liếc nhau, trong đó một người thấy Bộ Văn Tuyển giống như bị đả kích quá lớn mà thất thần, liền hỏi: “Cậu thuộc môn phái nào? Muốn kết làm đạo lữ với con cháu nhà họ Trương sao không làm theo quy củ của chúng ta?”
Một người khác hùa theo: “Đúng đó, Trương Sơn tuy bất tài, nhưng cũng là con vợ cả của nhà họ Trương. Trông cậu cũng nhã nhặn đấy, còn lấy tên thần thú, sao lại làm ra hành động vô lễ như vậy?”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, các nam tu sĩ nhà họ Trương được hai người thông báo cũng ra đến, trong đó có Trương Bạch, nhìn thấy Bạch Trạch, ông thốt lên đầy kinh ngạc: “Bạch Trạch Thần Quân, sao ngài lại tới đây?”
“Bạch Trạch?! Thần Quân?!” Hai người phụ nữ vừa mới oán giận Bạch Trạch cũng ngạc nhiên, không dám tin tưởng nhìn Trương Bạch rồi lại nhìn Bạch Trạch.
Trương Bạch gật đầu: “Đây là Bạch Trạch Thần Quân, các cô chưa thấy qua hình người của ngài ấy sao?”
Hai người thật muốn té xỉu, nhưng mà trước khi té xỉu phải đánh Trương Bạch một trận.
—— Xin hỏi các cô phải đi đâu mới thấy được hình người của Bạch Trạch Thần Quân?! Đối với việc viện bảo tàng mở cửa cho bên ngoài trước kia, ngay cả cửa các cô còn không thể nào vào được!
Biểu cảm của các nam tu sĩ khác cũng một lời khó nói hết, có vui mừng có kinh ngạc.
“Bạch Trạch Thần Quân, xin hỏi ngài đây là…” Trương Bạch hỏi.
Bạch Trạch nói: “Tới đón mẹ chồng tôi đi viện bảo tàng để chứng hôn cho tôi và Trương Sơn.”
Trương Bạch: “???”
Bộ Văn Tuyển: “…”
Các tu sĩ nhà họ Trương: “!!!”
Bạch Trạch mỉm cười đi đến bên người Bộ Văn Tuyển, cầm tay của bà, nói: “Mẹ à, chờ lát nữa chúng ta súc địa thành thốn đi qua, trên đường đi sẽ có chút choáng váng, mong mẹ tạm thời nhẫn nhịn một chút.”
Hắn nói xong, liền đưa theo Bộ Văn Tuyển biến mất trước mắt người nhà họ Trương.
Mấy người nọ trực tiếp vỡ tổ, vội móc ra điện thoại gọi cho Trương Đấu Nam, gọi xong sau lại gọi cho những người khác trong dòng họ, chỉ trong nửa giờ, tất cả mọi người trong chủ nhà, và cả chi thứ đều biết Trương Sơn sắp phát tâm thề kết làm đạo lữ với Bạch Trạch Thần Quân.
Thật nhanh, Bộ Văn Tuyển đã được Bạch Trạch đưa đến viện bảo tàng Sơn Hải, lúc này viện bảo tàng đã mở cửa, du khách như nước chảy, đối với việc cả bảo tàng đỏ chót rất kinh ngạc chụp ảnh.
“Bạch Trạch Thần Quân, ngài nói ngài sắp kết hôn với con tôi ư?” Cuối cùng, Bộ Văn Tuyển cũng phục hồi lại tinh thần.
“Đúng vậy.” Bạch Trạch gật đầu.
“Buổi tối hôm nay liền kết? Phát tâm thề?”
“Đúng vậy.”
Bộ Văn Tuyển không biết nên nói gì, sau một lúc lâu mới thở dài nói: “Thằng nhóc Trương Sơn kia chưa từng nói chuyện của hai người cho người nhà biết. Bây giờ lại sắp kết hôn rồi.”
Bà nói như vậy, lo âu tới lui, hỏi Bạch Trạch: “Ngài thật muốn kết hôn với con tôi ư? Hai người một là người một là yêu, còn đều là nam, không sinh con được thì sao bây giờ? Thật sự phát tâm thề? Sẽ không vứt bỏ con của tôi hả? Thằng bé tuy có chút ngốc, nhưng là một đứa bé tốt, từ nhỏ đã kính thầy, đoàn kết với bạn bè, nói là làm, đa tài đa nghệ, anh tuấn tiêu sái, tài đức vẹn toàn, mặc dù đầu óc tu luyện hơi chậm chạp, nhưng nó là kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, còn từng nhận được bằng khen, chưa đến ba mươi đã có được thành tựu như vậy, ném những tên tu luyện tuy tốt nhưng lại học dốt mấy chục con phố…”
(Trương Sơn giống mẹ =]]]]]])
Bà nói liên miên về ưu điểm của con, Bạch Trạch yên lặng nghe, thỉnh thoảng còn hùa theo “Con cũng cảm thấy như vậy”, “Ai cũng không tốt bằng Trương Sơn”.
(Dòng thứ thê nô. Phu nô mới đúng =)))
Bộ Văn Tuyển còn chưa khen xong con trai mình, đột nhiên Đào Ngột và Phì Di Điểu dắt theo Trương Phi Hùng – mặc một bộ đồ ngủ có mũ xuất hiện, làm bà sợ tới mức nghẹn luôn bài luận văn một vạn chữ “Bàn về con trai tôi ưu tú cỡ nào”.
“Hai vị đại yêu, có thể chậm chút không?” Trương Phi Hùng yếu ớt nói.
“Đã tới rồi.” Đào Ngột rất xem thường thân thể gà bệnh của Trương Phi Hùng, chẳng phải chỉ súc địa thành thốn thôi ư, khó chịu bao nhiêu đâu.
Trương Phi Hùng vựng vựng hồ hồ đứng vững, nhìn thấy vợ mình đứng ở đối diện, lập tức uất ức như suối phun, gọi bà xã một tiếng, rồi bắt đầu tố khổ: “Anh bị hai vị đại yêu mang đến, súc địa thành thốn cả một đường, muốn nôn luôn.”
Bộ Văn Tuyển đánh chồng một cái, ngượng ngùng nhìn trái xem phải, nhỏ giọng nói: “Anh bình thường chút được không, hôm nay con trai kết hôn, đừng vờ ngớ ngẩn.”
“Cái gì?!” Trương Phi Hùng lập tức không ngất nữa, lửa giận bốc lên hừng hực, “Con trai anh kết hôn, sao anh lại không biết? Anh đã nói với người trong nhà rồi mà, không được lấy con anh đi đám hỏi gì kia, tại sao ngày Tiểu Sơn kết hôn mới nói cho anh? Rốt cuộc anh là ba nó hay mấy người nhà họ Trương kia mới là ba nó? Thật là khinh người quá đáng! Nhanh, nói cho anh biết, môn phái không biết xấu hổ nào nhất định phải gả đệ tử cho con anh!”
Bộ Văn Tuyển: “…”
Ông chồng và con trai kế thừa cùng một dòng máu ngốc, thân là trụ cột trong nhà, bà cũng chỉ có thể cưng chiều bọn họ nhiều hơn.
“Trước đừng tức giận vội, người kết hôn với con anh chính là Bạch Trạch Thần Quân.”
“Ớ?” Trương Phi Hùng ngây người, quay đầu thì thấy Bạch Trạch cười đến ôn hòa nhã nhặn với ông.
Con trai, và, Bạch Trạch, kết hôn.
Mấy cái từ này ông đều biết, kết hợp lại với nhau thì…
Trương Phi Hùng kéo bà xã nhỏ tiếng nói: “Con chúng ta và Bạch Trạch Thần Quân đều là nam mà! Không thể sinh con đúng không!”
Bộ Văn Tuyển liếc hắn, giống nhau, đây không phải nói nhảm à.
“Vậy chẳng phải là anh không ôm được cháu?”
Tuy ông nói nhỏ tiếng, nhưng yêu lại thính hơn nhân loại rất nhiều, đương nhiên Bạch Trạch có thể nghe được. Hắn mỉm cười, hỏi Trương Phi Hùng: “Ba muốn ôm cháu à?”
Trương Phi Hùng giật mình, dùng sức lắc đầu: “Không có muốn hay không, hạnh phúc của con trai quan trọng nhất.”
“Ông thật là một người ba thấu tình đạt lý, tốt hơn cả trên TV.” Bạch Trạch thiệt tình khen.
“Không dám không dám, tôi cũng thấy mình rất thấu tình đạt lý. Thằng nhỏ Trương Sơn này giống tôi, không có tâm địa gì xấu xa, khi còn nhỏ bị bắt nạt cũng không biết bắt nạt lại, chỉ biết về nhà lau nước mắt. Tôi làm ba lại để con trai mình thua ở vạch xuất phát, nhưng không thể để nó thua cả đời, liền quyết tâm phải thành công tại thế tục, để con mình vẻ vang vì ba nó. Từ một kẻ kém cỏi, có thể trở thành nhà giàu số một nước Hoa, cũng là vì cổ vũ con trai tôi…”
Trương Phi Hùng lải nhải blah blah rất lâu, chủ yếu là khích lệ con trai, tiện thể khích lệ luôn mình.
Bạch Trạch mỉm cười nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, trong lòng lại nghĩ: Không phải người một nhà không vào một cửa, Trương Sơn và ba mẹ cậu ta cũng thật giống nhau, khẩn trương là nói nhiều. Ồ, vậy chẳng lẽ sau này ta cũng thế này ư? Nhưng ta vẫn luôn là một vị thần thú đẹp trai an tĩnh cơ mà. Thiệt buồn rầu.