*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Đằng
Beta: Thng
————————————————-
Thời tiết thứ bảy: Trời nắng chói chang.
Viện bảo tàng: sảnh Nam Sơn đã trang trí hoàn tất, có thể khai trương.
Nhân viên: Bạch Trạch, Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột, Phu Chư, Xích Tế,… chuẩn bị đón khách.
Quản lý viên Lăng Mục Du cố ý mặc một bộ Hán phục, kiểu dáng gần giống với Viện trưởng, chỉ có điều bộ của Viện trưởng có hoa văn mây khói (1) đen xen đỏ, còn trên người cậu là hoa văn như ý (2) đỏ thắm xen đen.
Một thần một người dẫn cả đám yêu quái mặc Hán phục đứng trước cửa lớn viện bảo tàng, tập dượt lại nghi thức khai trương.
Trong thời gian này, không ngừng có xe vận chuyển hoa đến tặng. Viện bảo tàng Quốc gia, viện bảo tàng Cố cung Vĩnh Yên, viện bảo tàng Tự nhiên Vĩnh Yên, viện bảo tàng Sinh vật cổ nước Hoa, viện bảo tàng Địa chất Hoa quốc,…
Mấy chục viện bảo tàng hàng đầu thành phố Vĩnh Yên đều đưa lẵng hoa đến, còn có siêu thị Hoa An, bất động sản Hoa An, công nghiệp Long Cơ, truyền thông giải trí Tài Cao… Kể cả các công ty to to nhỏ nhỏ, nghe qua hay chưa đều đưa hoa tới.
Giờ phút này, ngoài cổng chính đã thành một biển lẵng hoa. Lăng Mục Du tập xong nghi thức khai trương, nhìn thấy như thế, cậu quyết định vào bên trong phòng làm việc cầm chiếc máy ảnh cơ ra ngoài, rồi bảo Đan Tiêu tạo hình trước biển hoa, tách tách tách tách chụp mấy chục tấm.
Đám yêu quái cũng vô góp vui, để quản lý viên chụp hình cho mình, thậm chí có yêu muốn biến thành nguyên hình để chụp, lập tức bị quản lý viên cản lại.
Thật là, không biết nguyên hình của mình có bao nhiêu quái dị ư, nơi này người đến người đi, hù dọa tới người ta thì làm sao bây giờ.
Viện bảo tàng quyết định khai trương vào mười giờ sáng, quá trình cũng không có gì phức tạp, mời một công ty truyền thông khá nổi tiếng theo chụp hình cả chương trình, Trương Sơn đã đi xuống núi đón hai người phóng viên được phái tới.
Suy cho cùng thì Lăng Mục Du là sinh viên vừa mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, đây là lần đầu tiên cậu nắm quyền vận hành cả một viện bảo tàng, nên chưa nghĩ chu đáo hết được. Hơn nữa, Viện trưởng chỉ được cái danh, quản lý viên đề ý kiến gì ra y cũng đồng ý, cho nên bây giờ có người do đơn vị đồng hành phái tới tham gia nghi thức khai trương nhưng viện bảo tàng lại không có chuẩn bị trước việc tiếp đãi họ cho chu đáo.
“Mấy tên này đến đây làm gì? Còn không cần mua vé đã có thể vào viện tham quan!” Gương mặt Thao Thiết lạnh lùng, dùng cả cơ thể tỏ vẻ không chào đón những người này.
“Thái độ tốt hơn một chút nào!” Lăng Mục Du gõ đầu Thao Thiết một cái, trong giọng nói mang theo phiền muộn, tự trách: “Là tao suy nghĩ không chu đáo, không hề nghĩ tới chuyện trong ngành sẽ phái người đến cổ vũ.”
Hôm quyên tặng cho viện bảo tàng Quốc gia có ngọc chương (3) của Lăng Chí Chuyên, đồng thời quyên tặng còn có lễ khí (4) nhỏ trong tay Đan Tiêu – đó là do tế tự của bộ lạc Tượng Hoài tặng cho hắn. Vốn Viện trưởng định quyên tặng món đẹp đẹp một chút, vừa vặn có một viên ngọc chương, cũng không tính quá keo kiệt. Không ngờ, mấy món lễ khí được quyên tặng lại kinh động đến toàn bộ giới khảo cổ.
Lúc ấy, lãnh đạo cục văn hóa khảo cổ cũng ở tại hiện trường quyên tặng, nói thẳng ra là những văn vật bọn họ quyên tặng đã bổ sung vào lỗ hỏng trong công cuộc nghiên cứu về bộ lạc Tượng Hoài cũng như văn minh tiền sử của giới khảo cổ.
Nhân cơ hội này, Lăng Mục Du tạo quan hệ với Cục khảo cổ văn hóa, viện bảo tàng Quốc gia và viện bảo tàng Vĩnh An, để viện bảo tàng Sơn Hải gia nhập vào liên minh của viện bảo tàng Vĩnh An.
Nhưng viện bảo tàng Sơn Hải chỉ vừa mới gia nhập liên minh được mấy ngày, vẫn luôn đóng cửa. Họ còn cho mình vẫn còn là viện bảo tàng trên núi cách xa đám người thành thị kia, nào ngờ lễ khai trương lại có nhiều người trong ngành đến đây chúc mừng như thế, thật khiến người ta vừa mừng vừa sợ, nhưng chắc chắn sợ nhiều hơn vui.
Bọn họ thật sự không có chuẩn bị mà!
Đan Tiêu ấn đỉnh đầu Lăng Mục Du xuống, thấp giọng nói: “Không sao, cậu đã làm rất tốt, cứ để đám người đó muốn làm gì thì làm, chúng ta đâu có mời họ tới.”
Lăng Mục Du đỡ bàn tay lớn trên đầu, ngẩng đầu lên hỏi Đan Tiêu: “Viện trưởng, anh nghiêm túc đó à?”
“Tất nhiên là nghiêm túc rồi.” Đan Tiểu gật đầu khẳng định.
Lăng Mục Du lập tức thả xuống gánh nặng trong lòng, đi lại mời những vị khách kia: “Các vị cứ coi đây như viện bảo tàng của mình, đừng ngại nhé.”
—- Bởi vì Thần bảo là các ngài cứ tự nhiên!
Những người trong ngành: “…”
Mấy ngày trước, người dân ở trấn Cốc Hợp đã nhận được tờ quảng cáo việc viện bảo tàng Sơn Hải khai trương, trên đó có viết nếu ngày khai trương mua vé vào tham quan sẽ được tặng một món quà nhỏ.
Người dân ở đây đã rất tò mò về viện bảo tàng này từ lâu lắm rồi. Dân địa phương đều cảm thấy rằng từ lúc bọn họ vừa sinh ra, viện bảo tàng vẫn luôn ở trên núi, không hề có chút tiếng tăm nào, cũng chưa hề thấy người từ trên núi đi xuống, lâu lâu mới thấy có xe lên đưa đồ.
Không phải bọn họ không muốn lên núi nhìn xem, nhưng cổng chính của viện bảo tàng luôn đóng, tỏ vẻ người sống chớ bước vào.
Một viện bảo tàng như thế lại muốn mở cửa đón khách ư?!
Vậy thì nhất định phải đi xem thử, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình!
Dù gì tiền vé vào cổng cũng không mắc, chỉ có hai mươi đồng. Bây giờ mà có vào trong thành phố mua cốc trà sữa thôi cũng không phải chỉ tốn bao nhiêu đó đâu.
Đúng, bọn họ tuyệt đối không phải bị hấp dẫn bởi quà tặng nhỏ kèm theo đâu nhá, cũng không đến vì bị mấy anh chàng đẹp trai thu hút đâu!
Vừa sáng sớm, bọn họ đã kết bè kết bạn cùng nhau đi lên núi vì lòng hiếu kỳ với viện bảo tàng thôi, thật đó!
Chín giờ bốn mươi, Trường Sơn đón hai anh chàng phóng viên được mời tới, hỏi han nhau vài câu rồi lái xe ở đằng trước dẫn họ lên núi.
Sau khi đến bãi đỗ xe, mấy chiếc xe in ký hiệu của công ty truyền thông khác cũng đã ở đó, các đồng chí cộng tác viên ngây người — Anh Lăng có nói mời mấy nhà khác đâu nhỉ!
Mấy anh chàng phóng viên xuống xe cũng nhìn thấy xe của người trong ngành — đặc biệt còn có xe của đài Quốc Gia — thì hết sức choáng váng, vỗ vỗ vai Trương Sơn, cười nói: “Tiểu Trương, viện bảo tàng nhà các cậu có đầu tư ghê á.”
Đối với chuyện này, Trương Sơn chỉ có thể yên lặng mỉm cười.
Trong khoảng thời gian dài vừa qua, cậu ta và đám yêu quái trong viện đã hiểu được sự keo kiệt… Khụ, trình độ tính toán tỉ mỉ của anh Lăng không ít đâu.
Như chuyện mời truyền thông này nè, cậu ta vốn tính mời mấy nhà truyền thông nổi tiếng, trước muốn để cho viện bảo tàng nổi danh nhanh cái đã, để càng nhiều người biết càng tốt, hiếm khi đám yêu quái cũng đồng ý.
Nhưng chỉ với một câu “Chúng ta không có tiền” của anh Lăng đã đập chết tất cả các sinh vật trong viện bảo tàng chỉ trong một hit. Cuối cùng, được mời đến đây là một nhà truyền thông trong vùng.
Tuy nhiên anh ấy cũng không có keo kiệt… Khụ, tính toán tỉ mỉ quá mức, nhà truyền thông được mời tới cũng khá có sức ảnh hưởng trong Vĩnh An và các huyện thị lân cận, còn liên hệ được với bình đài quảng cáo (*), cũng mua quảng cáo từ một số blog du lịch và một số trang đại chúng, để họ quảng cáo cho viện bảo tàng trong hai ngày, trước và cùng ngày khai trương.
(*) Gốc là 软文 = Advertorial: quảng cáo qua các bài viết,…
Anh Lăng tính toán tỉ mỉ đến thế làm sao lại mời nhiều truyền thông tới đây như vậy.
Những nghi ngờ của Trương Sơn cũng được đáp lại khi cậu ta gặp được phóng viên đến từ đài Quốc gia.
“Bố cậu mời chúng tôi tới, có nhìn thấy đài truyền thông Vĩnh An kia không, cũng là do bố cậu mời tới.” Phóng viên Trung Hạo vỗ vai Trương Sơn, “Lão Trương, cậu đổi chỗ làm khi nào thế, sao không báo cho anh em tiếng nào vậy. Hèn chi dạo này kiếm chả thấy cậu đâu, thì ra là chạy lên núi trốn.”
Trương Sơn im lặng nhìn về phía mẹ mình đang nắm tay chào hỏi với phu nhân của Cục trưởng nào đó, rồi quay đầu nhìn núi rừng rậm rạp xanh tươi, sâu lắng nói: “Hạo Tử, cậu không thấy khung cảnh nơi đây rất tốt đó ư, làm người ta vui vẻ thoải mái, quên hết mọi phiền não.”
Trung Hạo cũng nhìn thấy mẹ Trương, nhịn cười nói: ” Đúng là có thể quên hết mọi phiền não, nhất là bị buộc đi xem mắt.”
Trương Sơn: “…”
Trung Hạo không nhịn nổi, cười ha ha, choàng vai Trương Sơn, nói: “Đi nào, dẫn tôi đi gặp viện trưởng của cậu, có thật là đẹp trai như trong ảnh không vậy?!”
“Còn đẹp hơn trong ảnh vạn lần.”
Trương Sơn dẫn Trung Hạo tới, nhưng Đan Tiêu đã bị đám người bu kín, bọn họ không thể chen vào được.
Trung Hạo “đờ mờ” một tiếng, chỉ vào mấy người bị vây vào giữa, nhỏ giọng hỏi Trương Sơn: “Viện trường nhà cậu có lai lịch thế nào? Sao cả Thủ tướng cũng tới kìa?”
Trương Sơn nghĩ thầm: Viện trưởng nhà mình có lai lịch gì ư? Là vị thần tối cao đang bảo vệ lục địa Phương Đông này, kẻ phàm nhân như anh sẽ chẳng hiểu nổi đâu.
“Anh Trương, hiện trung tâm phục vụ du khách đang thiếu người, anh vào trong gọi thêm hai người tới giúp đỡ đi.” Lăng Mục Du lướt ngang qua người Trương Sơn, “Còn nữa, quần áo của anh đã chuẩn bị xong ở trong văn phòng rồi, anh nhanh đi thay đồ đi, sắp khai trương rồi.”
“Ok.” Trương Sơn vứt cánh tay đang choàng trên vai mình xuống, chạy nhanh vào viện bảo tàng.
Thấy người anh em của mình chạy mất, Trung Hạo muốn ngăn Lăng Mục Du lại để phỏng vấn, nào ngờ đối phương đã nhanh chóng rời đi, chưa được bao lâu đã cách xa hắn ta mấy chục bước, đi đến bên cạnh một anh chàng đẹp trai cao lớn tóc vàng nhạt, giơ tay gõ đầu anh chàng kia một cái, còn nói câu gì đó, nét mặt anh chàng càng lúc càng hung ác, nhưng không có đánh lại, nói xong liền đi tới đứng kế bên Viện trưởng.
Sau khi Lăng Mục Du giáo huấn xong thì Thao Thiết liền chuồn mất, cậu nhìn đồng hồ, thấy gần đến giờ rồi, nên đi tìm Phu Chư, dặn nó dẫn đám yêu lấy dải lụa để cắt băng khánh thành ra, rồi đi đến bên người Đan Tiêu, nhỏ giọng nói với hắn một tiếng.
Theo kế hoạch ban đầu là Viện trưởng, quản lý viên và mấy tên yêu lớn nhất tự mình kéo, rồi để lộ tên viện bảo tàng dưới tấm vải đỏ ra, để truyền thông được mời tới chụp một tấm hình, coi như lễ khai trương hoàn thành.
Cũng bởi vì kế hoạch ban đầu chỉ là buổi lễ đơn giản như thế, nên bọn họ không mời công ty lễ nghi làm gì, toàn sắp xếp theo sở thích của bản thân, muốn làm gì thì làm.
Nhưng bây giờ có nhiều lãnh đạo, người nổi danh trong các giới cũng đến thế này, thì không thể cứ tùy tiện như vậy được.
Hơn nữa, hôm nay có nhiều người tới lắm, hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu của bọn họ, khách mời và du khách tới ồ ạt như cá diếc sang sông, dưới tình huống như vầy mà chụp đại một tấm cũng sẽ bị người ta cười chết!
Lăng Mục Du dẫn theo đám yêu mời các vị khách quý vào chỗ ngồi… đứng. Phu Chư với đám yêu nâng ruy băng ra, đứng trước cổng chính viện bảo tàng.
Đám yêu vừa bước ra, đám người đã phá lên một trận thét lớn, rất nhiều cô nàng lấy tay nâng mặt, kêu to “Đẹp trai quá”, điều làm cho người ta thấy kỳ lạ chính là đám người đó cũng có một vài anh chàng cũng đang hô như thế, càng nhiều người đều đang vội chụp hình và quay clip ngắn.
Khóe miệng Lăng Mục Du co giật, cố nhịn cười, mời Đan Tiêu và mấy vị lãnh đạo tới cắt băng.
Đan Tiêu đứng ở chính giữa, liếc mắt nhìn Lăng Mục Du đang lui sang một bên, tay cầm kéo siết chặt.
Vừa đúng mười giờ, pháo hoa vang lên, mọi người đồng thời cầm kéo cắt băng, làm dải lụa dài đứt thành từng khúc, khách quý lẫn du khách đều cùng nhau vỗ tay.
Đan Tiêu cao giọng nói: “Hoan nghênh mọi người đã đến tham quan viện bảo tàng Sơn Hải, bảo tàng Sơn Hải sẽ cố hết sức truyền bá hơn năm ngàn năm văn hóa truyền thống Trung Hoa, truyền bá các nghi lễ văn minh thời thượng cổ Trung Hoa, để cho thế giới biết về đất nước cũng như truyền thuyết cổ xưa của Hoa Quốc.”
Nơi này không có micro và dàn ampli, nhưng giọng của Đan Tiêu lại truyền tới tai từng người hết sức rõ ràng, mọi người đều say mê bởi giọng nói xinh đẹp và rực rỡ của y, vẫn nhờ Lăng Mục Du vỗ tay đầu tiên, bọn họ mới hồi phục tinh thần, cho Viện trưởng một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất.
—
Ôi má ơi, dáng người đẹp, giọng nói cũng thật dễ nghe, còn là Viện trưởng viện bảo tàng lớn, thiết lập này làm người ta hổng chịu nổi.
Đan Tiêu giao kéo cho Phu Chư, nhìn Lăng Mục Du vỗ tay, đột nhiên di chuyển.
Y trực tiếp vượt qua đám đông, đến nắm chặt tay quản lý viên, kéo cậu tới bên phải chỗ cầu thang khuyết, ra hiệu bảo cậu đứng ở một bên khánh thành cùng y.
Lăng Mục Du trợn to mắt, ra sức nháy mắt với Đan Tiêu – đã nói là anh với lãnh đạo cùng khánh thành, sao anh có thể thế này?!
Đan Tiêu mỉm cười, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái – Chúng ta có mời ông ấy đâu, cứ nói hai ta cùng nhau khánh thành, đây mới là cách đúng đắn.
Đồng chí lãnh đạo thấy thế, không chỉ không buồn, còn khoe lúm đồng tiền như gió xuân, vỗ tay ủng hộ đầu tiên.
Việc đã đến nước này, Lăng Mục Du cũng không tiện chạy qua bên kia mời lãnh đạo lại đây, cho nên cậu với Đan Tiêu cùng nhau kéo tấm khăn đỏ xuống, mấy chữ tiểu triện (5) – Viện bảo tàng Sơn Hải thật to, đập vào tầm mắt của mọi người.
Thần, yêu, người của viện bảo tàng cùng hô to: “Hoan nghênh mọi người, mời xếp hàng xét vé mời vào trong.”
—————————————–
(1) Hoa văn mây khói:
(2) Hoa văn như ý:
(3) Ngọc chương: Nửa miếng ngọc (Ngọc đẽo phẳng gọi là khuê 圭, xẻ đôi lấy một nửa gọi là chương 璋.)
(4) Lễ khí: Hình cụ/dụng cụ hiến tế
(5) Chữ Tiểu Triện: